“Cút.” Một giọng nói lạnh lùng và tràn đầy hung tợn.
Nhóm người đứng xung quanh xem náo nhiệt một chữ cũng không dám hó
hé, giống như là trông thấy quỷ, nhanh chóng tản ra hết sạch. Đến cả tên Bưu gia, sau khi ngẩng đầu nhìn thấy người đã đẩy ngã mình cũng không
dám nói gì, khập khiễng bỏ chạy.
Hạ Lăng lúc này mới phát hiện đứng trước mặt mình là một người đàn
ông gầy guộc, còn gầy hơn cả cô, khoác trên người một chiếc áo khoác vừa bẩn lại vừa nhàu nhĩ, còn bốc ra mùi hôi khó chịu. Tuy nhiên, rõ ràng
là người này hơi bị gù, có lẽ vì nghiện rượu nên quầng mắt trũng sâu và
gương mặt vàng vọt, ánh mắt nửa mê nửa tỉnh, nhưng lại có một cảm giác
uy hiếp không thể diễn tả thành lời, khiến cho Hạ Lăng đề cao cảnh giác.
Vừa nãy đối mặt với gã đàn ông to lớn Bưu gia, cô còn nắm chắc được cách thoát khỏi phiền phức.
Nhưng lúc này, đối diện với người đàn ông gầy gò không hợp mắt trước
mặt, cô lại cảm giác mình giống như một con thú săn bị ghim trúng, không có cách nào tháo chạy.
Người đàn ông đó nhìn cô, bật ra một câu ngắn gọn: “Đi theo tôi.”
Cùng với chữ “cút” khi nãy quả nhiên cùng một âm sắc, chỉ có điều ngữ khí đã bớt đi vài phần lạnh lùng và hung dữ, nhưng vẫn bộc lộ sự cáu
kỉnh và thiếu kiên nhẫn.
Hạ Lăng không động đậy, người đàn ông trước mặt khiến cô cảm thấy quá nguy hiểm.
Tiếng nhạc trong sàn nhảy đinh tai, nhưng giọng nói của người đàn ông đó vẫn rõ ràng truyền đến tai cô: “Cô muốn tất cả mọi người trong quán
bar này đều vây lại xem cô sao? Diệp Tinh Lăng.”
Ba chữ sau cùng, anh ta nói một cách thô lỗ và giễu cợt.
Sắc mặt Hạ Lăng thay đổi, anh ta nhận ra cô là ai! Cô cắn môi, chỉ có thể nghe theo đi theo anh ta. Người đàn ông gầy gò bước đi rất nhanh,
hoặc là không phải anh ta đi nhanh, mà là tất cả những ai nhìn thấy anh
ta, trên mặt đều lộ ra vẻ vừa kính nể vừa sợ hãi, đồng loạt nhường đường cho anh ta.
Cô đi theo phía sau anh ta, dễ dàng rời khỏi quán bar.
Ngõ nhỏ phía cửa sau quán bar.
Tiếng nhạc ồn ào vang vẳng, trên mặt đất lênh láng dòng nước bẩn màu
vàng, vài đôi nam nữ hoặc là đồng tính hoặc là dị tính đang làm mấy việc không đáng xem, một đám mèo hoang đang lục lọi thức ăn trong thùng rác.
Người đàn ông gày gò dẫn cô tới một chỗ yên lặng khuất tầm nhìn.
Nỗi lo lắng trong lòng Hạ Lăng lại càng dâng cao, suy nghĩ xem hắn ta là kẻ tống tiền, cướp sắc hay giết người? nếu như lúc này cô dùng xịt
phòng thân, rồi dùng hết những ngón võ phòng vệ đối phó với hắn, không
biết có thể thoát thân được hay không?
Dường như nhìn rõ được sự bất an của cô, ánh mắt người đàn ông đó có
phần khinh miệt: “Với chút can đảm như vậy mà cũng dám đến quán bar ở
khu Tây? Cô kết thúc hợp đồng với Thiên Nghệ, có phải là não cũng rơi
luôn rồi không?”
“Anh là ai?” Cô cố gắng giữ sự tự tôn của chính mình, ít nhất trên mặt không lộ ra chút sợ hãi nào, gặng hỏi.
“Cô đến tìm tôi, mà lại không biết tôi là ai?” người đàn ông cười
khẩy, ánh mắt sắc bén như chiếc dùi, nguy hiểm như thể muốn đâm từng lỗ
trên người cô.
“Anh chính là … Lâm Úc Nam?!” Hạ Lăng cuối cùng cũng phản ứng lại
được, không nén được kinh ngạc. Người đàn ông trước mặt so với hình dáng trong những bức ảnh mà cô đã tìm kiếm trước trên mạng hoàn toàn không
giống nhau, trong ảnh là một soái ca với khí chất cao lãnh tinh anh,
nhưng hiện giờ… “Anh thật sự là Lâm Úc Nam?” cô nghi ngờ hỏi, “Anh ta
năm nay mới hơn ba mươi tuổi, trông anh có vẻ như sắp năm mươi tuổi
rồi!”
Người đàn ông kia cười nhạt, cũng không trả lời cô.
“Men theo con đường nhỏ này, cút đi.” Anh ta chỉ về phía con ngõ nhỏ nói, “Đây không phải là nơi cô nên đến.”
Nói rồi, anh ta quay người định quay lại quán bar.
“Ấy, anh chờ đã!” Hạ Lăng bước lên hai bước, “Rốt cuộc anh có phải là Lâm Úc Nam hay không? Sao anh biết tôi đang tìm anh? Đừng đi chứ, nếu
anh không phải Lâm Úc Nam, tôi còn phải vào đó tìm lần nữa!”
Câu nói sau cùng đã thành công khiến cho người đàn ông kia dừng bước.
Anh ta cũng không biết tại sao mình lại lưu tâm đến một cô gái tự tìm chỗ chết này, trong quán bar nhìn thấy cô gặp phiền phức, không nhịn
được đã ra tay giúp đỡ. Giờ anh đã không còn là người của giới giải trí, về lý mà nói thì đáng nhẽ không nên quan tâm đến những chuyện vớ vẩn
của nữ minh tinh, nhưng từ lúc cô ấy bước bước chân đầu tiên vào quán
bar hỗn loạn này, anh lại không thể rời mắt khỏi cô.
Đã nhiều năm như vậy, cô ấy là nghệ sĩ đầu tiên dám tự mình đến nơi này tìm anh.
“Tôi chính là Lâm Úc Nam.” Anh lạnh lùng nhìn Hạ Lăng, “Cô đến chỗ
này, biểu hiện không giống như tới quán bar, trừ việc tìm người còn có
thể làm gì khác?” Anh đã làm du côn ở quán bar này bao nhiêu năm rồi,
thôi được rồi, nói cho dễ nghe, là nhân viên an ninh, đã từng thấy rất
nhiều trường hợp tới đây tìm người, có bắt gian, có người đến cầu xin
con cái về nhà, lại có cả người đến đòi tình phí…
Đủ thể loại, anh vốn đã luyện được hỏa nhãn kim tinh rồi.
Nhưng minh tinh như cô, ngoại trừ đến tìm một người quản lý đã quy ẩn như anh, thực sự anh cũng không thể nghĩ ra được cô ấy tới một nơi thấp hèn này để tìm ai… không lẽ lại tới tìm bạn trai ngoại tình?
Anh nhớ không nhầm thì bạn trai của cô, à không, bạn trai cũ, chính
là đế vương ngầm của thành phố này, cấp độ huyền thoại đến mức ngay cả
ông chủ của quán bar nhỏ này và tất cả những tay du côn trong quán cũng
chưa từng nghe qua.
“Anh làm sao biết được tôi là Diệp Tinh Lăng?” Hạ Lăng tỉ mỉ đánh giá Lâm Úc Nam, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng oai hùng giống như những
bức ảnh trên mạng, lúc này mới tin. “Lâm Úc Nam, lẽ nào anh là fan của
tôi sao? Tôi hóa trang như này chỉ sợ chẳng mấy người nhận ra.” Cô rất
tự tin với kỹ năng hóa trang của mình, dù gì kiếp trước cũng trốn tránh
paparrazi mười mấy năm, thêm nữa trời tối nhập nhèm, anh ta có thể nhận
ra, thật sự là có chút bản lĩnh.
Lâm Úc Nam “…”
“Anh thật sự là fan của tôi sao?”
Lâm Úc Nam lại phát cáu: “Với IQ của cô, sự lỗ mãng đó mà đáng để tôi thành fan à?” Anh có thể nhận ra cô ngay lập tức là vì nhiều năm nay
vẫn luôn quan tâm đến giới giải trí, còn cô… tác phong và tính cách của
cô, mỗi cái nhấc tay hay bước chân đều khiến anh nhớ về thiên hậu Hạ
Lăng của nhiều năm trước, điều đó thuộc về Hạ Lăng, cũng thuộc về thời
kỳ hoàng kim của anh và Lill…
Vậy nên anh mới đặc biệt quan tâm đến cô.
Hạ Lăng không rõ nội tình, bị anh ta mắng nên không vui: “IQ của tôi
thì làm sao? Xin lỗi nhé, cũng vì hôm nay tôi vứt IQ cho chó ăn rồi tới
đây tìm anh! Nghe nói anh là quản lý rất giỏi, bạn tôi tán dương anh
không dứt lời, nhưng, hiển nhiên cậu ta bị mù rồi!”
Quả nhiên là đến tìm anh.
Lâm Úc Nam nhìn cô hồi lâu, vẫn lắc đầu: “Cút.” Nơi này rất nguy hiểm, cô ta không nên mạo hiểm tới đây.
Nói rồi, anh quay người tiếp tục đi về phía cửa sau quán bar.
“Anh còn chưa nghe hết lời tôi muốn nói?” Hạ Lăng lại càng tức giận,
tuy nhiên, vẫn còn một chút lý trí níu giữ cô không bốc hỏa, “Lâm Úc
Nam, có phải anh muốn chìm nghỉm trong cái quán bar này cả đời?”
Anh lại lần nữa dừng bước.
Hạ Lăng không có thói quen cầu xin người khác, dứt khoát nói thằng:
“Tôi không quan tâm anh nhận ra tôi bằng cách nào, nhưng vừa rồi anh đã
ra tay cứu tôi, cũng có nghĩa là đối với tôi anh không phải không có
chút quan tâm nào. Tôi đang cần tìm người quản lý, hy vọng anh sẽ là
người đó.”
Bóng hình gầy gò của người đàn ông không hề động đậy.
Tuy nhiên ở một góc độ mà Hạ Lăng không nhìn thấy, nắm tay anh ta khẽ siết chặt.
“Tôi?” anh ta cười nhạt, “Nói thử xem, tại sao lại là tôi.”