“Tên Lâm Úc Nam đó không phải là người tốt.” Phượng Côn nói.
Hạ Lăng không ngờ anh ta lại nói như vậy, ngây ra một hồi mới hỏi: “Vậy mà anh lại giới thiệu hắn ta cho tôi?”
“Cô nghĩ là, trong cái giới này có người tốt chân chính sao?” giọng
điệu của Phượng Côn vẫn ôn hòa như vậy, “Đều là vì lợi ích của chính
mình mà không ngừng toan tính. Ý tốt mà bọn họ dành cho cô, cô biết được bọn họ thật sự có thiện cảm với mình hay chỉ là nhìn thấy cô có thể
kiếm được tiền cho họ? hoặc là sau lưng có ô dù?”
“Tiểu Lăng, cô là một biến số trong giới này, luôn được bảo vệ qúa
tốt, đường đi quá trơn tru, không hề phải tiếp xúc với những mặt đen tối kia. Vậy nên khi người ta đối tốt với cô, trong lòng cô liền coi họ như là bạn tốt, ví như Sở Sâm. Sau này đến một ngày cái kim trong bọc lòi
ra, người đau khổ chỉ có mình cô mà thôi.
“Trong giới này người như Sở Sâm rất nhiều. Đặc biệt là khi cô lại có giá trị lợi dụng, lúc có thể đem lại lợi ích to lớn cho họ, họ đối với
cô đều rất hữu hảo, thậm chí có thể làm chu đáo hơn cả Sở Sâm, nếu như
cô dễ dàng tin tưởng họ, có lẽ sẽ gây ra nhiều tổn thương.
“Tôi biết cô là một người không biết nhìn người, tôi cũng không hy
vọng nhìn cô trở thành một kẻ giảo hoạt như bọn họ… đó là bản lĩnh phải
trải qua rất nhiều đau khổ tôi luyện mới hình thành nên. Tôi chỉ hy vọng cô có thể sống tốt.
“Lâm Úc Nam cũng chẳng phải người tốt. Tôi có thể nói rõ ràng với cô
như vậy, một khi cô mất đi giá trị lợi dụng, anh ta sẽ là người đầu tiên vứt bỏ cô. Nhưng anh ta và những kẻ đạo đức giả có điểm không giống
nhau, sự hợm hĩnh của anh ta, không hề che giấu, cô và anh ta tiếp xúc
với nhau lúc nào cũng có thể ý thức rõ tác phong làm kinh doanh của anh
ta, cho nên cô sẽ không bị mê hoặc, cũng không bị lún quá sâu.”
Hạ Lăng im lặng một lúc lâu không nói gì, đến khi người phục vụ lại
mang tới một đĩa kem tráng miệng cô mới lên tiếng: “Lý do này của anh
thật sự… quá đặc biệt.”
Phượng Côn mỉm cười: “Mặc dù anh ta không phải người tốt, nhưng lại
là người có giới hạn. Trong giới này biết được giới hạn còn quan trọng
hơn nhiều so với sự lương thiện, đó là thứ mà kẻ mạnh thật sự mới có thể nắm chắc được.”
“Nói vậy là sao?” Từ kiếp trước mỗi lần nói chuyện với Phượng Côn, Hạ Lăng đều có cảm giác thế này, kiểu như là IQ không đủ dùng vậy.
Phượng Côn nói: “Lâm Úc Nam có thể vứt bỏ người không còn giá trị lợi dụng, nhưng cũng chỉ là vứt bỏ trên đấu trường tranh giành tên tuổi,
không tiếp tục hợp tác với cô nữa, không nâng đỡ cô nữa, điều xấu nhất
xảy ra là để cho người mới dẫm đạp lên cô mà lên. Mặc dù anh ta không
phải là người tốt, nhưng cũng không phải là kẻ xấu, không làm ra những
chuyện tổn hại đến an toàn bản thân của cô. Ví như vô duyên vô cớ nhân
lúc cô không hiểu sự tình đem cô dâng lên giường của kẻ khác… Đừng nhìn
tôi như vậy, Tiểu Lăng, những chuyện này quá thường xuyên trong giới
rồi.” Phượng Côn dừng lại một lúc, lại nói tiếp, “Anh ta càng không
giống như Sở Sâm, khi cô bị Bùi Tử Hoành giam giữ lại giúp kẻ xấu làm
điều ác.”
Lý do cuối cùng khiến cho Hạ Lăng chìm vào trầm mặc.
Cô đột nhiên hiểu ra có lẽ bản thân mình cần không phải là một người
quản lý “tốt”, mà là một người quản lý an toàn. Thứ được coi là an toàn, chỉ cần giống như Lâm Úc Nam, lúc quan trọng không bán rẻ cô là đủ rồi.
Kể cả sau khi cô không còn giá trị lợi dụng, bị vứt bỏ?
Con đường thành danh trong giới giải trí vốn dĩ giống như ra chiến
trường, thắng làm vua thua làm giặc, nếu như cô thật sự có ngày đó, hát
không bằng người ta, cũng sẵn sàng đánh cược. Nhưng cô hy vọng, điều đó
chỉ là vì kỹ thuật trình diễn của cô không bằng ai, chứ không phải vì
nguyên do đen tối nào khác.
“Lâm Úc Nam có giá trị tiêu chuẩn.” Phượng Côn nói: “Anh ta chỉ tỏ vẻ màu mè, nhưng lại không đê tiện ngầm hại người. Tiểu Lăng, cô hiểu rõ
điều khác biệt trong đó chứ?”
Hạ Lăng gật đầu.
Nhưng cô vẫn không vui vẻ, bao nhiêu năm qua cô đã quen với kiểu
người quản lý thân thiết như bạn bè giống Sở Sâm, chị Mạch Na, ít nhất
là bề ngoài tỏ ra tử tế. Đột nhiên lúc này lại được giới thiệu một người quản lý vừa nghe đã không thấy tử tế gì, cô có chút lo lắng bản thân
không có cách nào thích ứng được.
“Không có ai khác tốt hơn để chọn sao?” Hạ Lăng vẫn cố gắng.
Ánh mắt Phượng Côn ánh lên ý cười: “Suy xét đến tính cách đơn thuần
của cô thì không còn ai nữa.” Tiểu Lăng quá ngây thơ, không thể nhìn
thấy thật giả trong giới giải trí này, rất dễ bị nhầm lẫn bởi những ảo
tưởng thân thiện. Nếu đã như vậy, không bằng cần một người “tiểu nhân
thật sự” trong kinh doanh giống như Lâm Úc Nam, kể cả không thể hòa hợp, nhưng ít nhất Lâm Úc Nam có trách nhiệm với công việc, cũng không làm
hại đến cô ấy.
Hạ Lăng mặt nhăn mày nhó, cầm chiếc thìa nhỏ vô thức khoét vào đĩa kem.
Cô tin mắt nhìn và khả năng phán đoán của Phượng Côn, hơn nữa, từ
cách nói của Phượng Côn cô hiểu Lâm Úc Nam là từ công ty quản lý chuyên
nghiệp, quy mô và tư chất công ty đều đủ, so với đề xuất của Lệ Lôi
không có gì mà không phù hợp.
Cô cũng tin tưởng Lệ Lôi.
Nhưng …
Phượng Côn nhận ra cô vẫn không vui, quyết định an ủi cô một chút:
“Kỳ thực, mặc dù là trên quan hệ lợi ích, nhưng Lâm Úc Nam so với những
người quản lý trông có vẻ tử tế lại càng dốc hết sức bảo vệ nghệ sĩ của
anh ta.”
“Ừm?” ánh mắt Hạ Lăng dần sáng lên.
Phượng Côn thấy cô có hứng thú liền nói tiếp: “Còn nhớ Lill đã từng gặp phải một trận hỏa hoạn lớn không?”
“Hình như là có?” Hạ Lăng không quan tâm mấy đến mấy chuyện tào lao, cố gắng nhớ lại, mới thấy có chút ấn tượng.
“Đúng, bảy năm trước.” Phượng Côn nói, “Năm đó cô ấy ở một khu nghỉ
mát quay ngoại cảnh, studio bị bốc cháy, cô ấy bị nhốt bên trong. Ngọn
lửa rất lớn, đến cả bảo vệ hiện trường lúc đó cũng không dám lao vào
trong, là Lâm Úc Nam đã không nghe lời khuyên can của mọi người, một
thân một mình lao vào đám cháy cứu cô ta ra ngoài. Lúc cứu ra ngoài, Lâm Úc Nam đã dùng thân mình che cho phần mặt của cô ấy, bản thân bị bỏng
nặng, còn Lill chỉ bị ngạt khói ngất đi, trên người, trên mặt không hề
có vết bỏng nào.
“Nghe người có mặt ở hiện trường kể lại, nếu như không có Lâm Úc Nam
lấy thân mình bảo vệ cho Lill thì chắc chắn cô ấy sẽ bị bỏng nặng. Cô
cũng biết, một ngôi sao mà bị thương nặng như vậy sẽ rất khó để phục hồi lại. Lâm Úc Nam không chỉ mạo hiểm tính mạng cứu Lill mà còn liều mình
che chắn cho khuôn mặt của Lill.
“Anh ta là một người quản lý coi trọng công việc, kể cả có chút hợm
hĩnh, nhưng chỉ cần cô ở dưới tay anh ta, anh ta sẽ gắng hết sức mình để chăm sóc và bảo vệ cô.”
Hạ Lăng lúc này mới thật sự dao động, một người quản lý có thể dùng
tính mạng của mình để bảo vệ nghệ sĩ dưới trướng, cho dù có hợm hĩnh một chút thì làm sao? Đối với người như vậy, còn có yêu cầu gì nữa?
“Tôi nên đi tìm anh ta như thế nào?” Cô hỏi
Phượng Côn nói: “Hiện giờ anh ta vẫn là người quản lý của văn hóa
Đông Nhạc, nhưng trong tay không quản lý nghệ sĩ nào, đang tạm thời nghỉ không lương.” Đây có lẽ cũng là lý do Lâm Úc Nam không gửi lời đến cô.
“Nghỉ không lương?”
“Bảy năm trước, Lâm Úc Nam mặc dù đã cứu được Lill ra khỏi đám cháy
không hề hấn gì, nhưng bản thân lại bị bỏng nặng toàn thân, nằm phòng
chăm sóc đặc biệt mất đúng hai tháng.
“Lill trải qua trận hỏa hoạn đó, tận mắt chứng kiến tình trạng kinh
hoàng của anh ta, đã bị PTSD …” Phượng Côn nhìn Hạ Lăng, biết rằng về
nhiều phương diện thì khả năng IQ của cô hơi thiếu sót, “Nói đơn giản
thì là rối loạn stress sau sang chấn, bị chìm đắm vào cái bóng của sự
việc đó mà không cách nào thoát ra được, bóng đen đó quá nghiêm trọng,
không bao lâu sau, Lill đã tự sát.
“Đến khi Lâm Úc Nam được ra khỏi phòng điều trị đặc biệt, tin tức nhận được lại là cô ấy đã tự sát.
“Điều này so với việc toàn thân anh ta bị đốt cháy, bề ngoài không
thể hồi phục lại hoàn toàn, còn là sự đả kích trầm trọng hơn. Từ đó về
sau, anh ta không còn dẫn dắt nghệ sĩ khác nữa, rời khỏi văn hóa Đông
Nhạc.
“Là Văn hóa Đông Nhạc không nỡ để một người quản lý hàng đầu như vậy
rời đi, mới thay anh ta làm nghỉ phép không lương, giữ anh ta lại đến
bây giờ, hy vọng một ngày nào đó anh ta sẽ quay lại giới giải trí.”