Những tin tức này thông báo ra ngoài, dư luận lập tức trở nên sôi nổi.
Trước đây mọi người đều suy đoán, là vì đại boss Lệ muốn vứt bỏ Diệp
Tinh Lăng, cho nên sau khi chia tay, mới gợi ý công ty hủy bỏ hợp đồng
với cô. Thế nhưng đến nay, thái độ của công ty Thiên Nghệ đã rất rõ
ràng, làm mối để cô giải quyết xong chuyện tiếp tục làm đại diện cho
Star Wing, còn gióng trống khua chiêng tuyên truyền tin tức này với
truyền thông, rõ ràng vẫn ủng hộ Diệp Tinh Lăng.
Đây đâu phải là bị vứt bỏ?
Chia tay trong hòa bình, gần như trước sau vẹn toàn.
Trong một khoảng thời gian ngắn, lời đồn đại ở bên ngoài đã được giảm đi.
Tâm tư của không ít công ty đại diện bị lung lay. Một ca sĩ ca hát vũ đạo nền tảng đều tốt, lại còn trẻ tuổi, mới mười tám tuổi mà đã ra mắt
được vài năm giống như Diệp Tinh Lăng, cũng không thường thấy trên thị
trường chuyển nhượng tự do, tiềm năng vô hạn, tương lai tiền đồ không hể hạn định được. Nếu như có thể thành công ký hợp đồng với cô, thì đó là
một chuyện rất tốt.
Bọn họ nhao nhao tìm kiếm phương thức liên lạc với cô.
Quan hệ xã giao của Hạ Lăng từ trước đến giờ rất đơn giản, số điện
thoại di động chỉ có vài người quen mới biết. Khoảng thời gian này, di
động của chị Mạch Na, Vệ Thiều Âm như sắp nổ tung, đều là xin cách thức
liên lạc với cô, mong được tiến cử.
Vệ Thiều Âm nổi trận lôi đình, chị Mạch Na cũng không vui.
Bọn họ đều không muốn Hạ Lăng rời khỏi nơi này, những công ty giải
trí ở ngoài kia, có được mấy công ty có thể hơn Thiên Nghệ? Nhưng mà,
cho dù như vậy, bọn họ vẫn thận trọng sàng lọc qua một lần những người
đại diện này, giới thiệu cho Hạ Lăng những người đáng tin cậy ở trong
đó.
“Chị đã làm ngành này nhiều năm rồi, trong ngành không có công ty đại diện nào mà chị không quen cả.” Chị Mạch Na nói với Hạ Lăng: “Trước khi em định ký kết với một công ty mới, nhất định phải hỏi chị trước, chị
sẽ kiểm định cho em.”
Hạ Lăng cảm ơn, nói: “Cũng không gấp như vậy đâu, đợi thu xong “Mèo
hoang” bên A Vệ rồi hãy nói.” Đây là dự án cuối cùng cô để lại Thiên
Nghệ, theo như cách nói của Vệ Thiều Âm, cũng là tác phẩm đỉnh cao từ
khi cô ra mắt cho đến nay.
Hạ Lăng ra mắt cho đến hiện tại, đã gần được hai năm rồi.
Trong gần hai năm, chỉ thu âm bốn bài hát “Ngón tay trên ô cửa kính”, “Star Wing”, “Ánh mắt dưới mặt nạ”, “Mèo hoang”. Hiệu suất thấp đến nỗi khiến cho người ta phẫn nộ này, nói ra chỉ sợ không ai tin.
“Ngón tay trên ô cửa kính” là bài hát ra mắt của Hạ Lăng, khi đó, cô
và Vệ Thiều Âm vẫn chưa tính là thân quen. Mặc dù bài hát được sáng tác
một cách trau chuốt, nhưng vẫn ít nhiều có chút dấu vết mài dũa, hai bên vẫn còn đang thăm dò phong cách của nhau.
“Star Wing” là bài hát chủ đề cùng tên đại diện cho nước hoa của Cố
Thị, không thể tránh khỏi phải lựa ý hùa theo chủ đề của nước hoa, không thể triển khai được cá tính một trăm phần trăm.
“Ánh mắt dưới mặt nạ” là một bài hát rất hay, nhưng khi phát hành gặp phải Phượng Côn trở về nước tuyên bố khởi động “Cánh bướm trong lồng”,
dẫn đến hiệu quả của “Ánh mắt dưới mặt nạ” trên thị trường vào cùng thời kỳ đã bị giảm bớt nhiều.
Chỉ có bài hát “Mèo hoang” hiện nay, là cô và Vệ Thiều Âm sau một
thời gian dài cộng tác, trong tình huống đôi bên đều rất hiểu phong cách của đối phương, viết lời viết nhạc, dốc hết toàn bộ hiểu biết và tài
hoa của hai người, đánh bóng chất lượng của bài hát đến trình độ cao
nhất. Lại vào thời điểm cô rời khỏi Thiên Nghệ, ca khúc cuối cùng, vạn
ngưới nhòm ngó, ngập tràn thủ đoạn.
Theo như lời của Vệ Thiều Âm: “Nếu như bài hát này không nổi tiếng, thì quá vô lý.”
Hạ Lăng cảm thấy cũng đúng, bài hát này viết ra cảm xúc ở trong lòng
vào thời điểm cô đơn nhất, lời và nhạc từng tiếng đánh thẳng vào lòng
người, mặc dù sau đó quan hệ giữa cô và Lệ Lôi đã hòa dịu đi, nhưng sự
bi thương đau khổ đó, lại khắc sâu trong âm nhạc, là âm thanh phát ra từ trong linh hồn.
“Mèo hoang” sẽ nổi tiếng.
Đây là tiếng lòng của tất cả những người sản xuất ra bài này này.
Có lẽ là do chính tay mài giũa ra danh khúc truyền thế như vậy, thái
độ của Vệ Thiều Âm với Hạ Lăng cũng tốt hơn một chút, nhưng lại trừng
mắc lúc vừa được biết cô muốn rời khỏi Thiên Nghệ, biến thành khuôn mặt u ám của hiện tại.
“Sau này, kêu người quản lý của cô đến tìm tôi.” Khi kết thúc công việc, anh lạnh lùng nói.
“Hả?” Hạ Lăng đang vật lộn với dây tai nghe, dốc sức cứu chúng ra
khỏi sự vướng víu của mái tóc, nghe Vệ Thiều Âm nói như vậy, có chút rối rắm ngẩng đầu lên.
Vệ Thiều Âm kiêu ngạo nghiêng mặt đi không nói lời nào.
Hạ Lăng im lặng phản ứng một lúc.
“Anh là kêu tôi sau này cũng tới tìm anh làm nhạc sao?” Cuối cùng cô
cũng nghĩ ra, nở một nụ cười, sao có thể quên mất, mặc dù sau này cô
không còn là nghệ sĩ dưới trướng của Thiên Nghệ nữa, nhưng phòng thu âm
bên A Vệ, cũng không phải chỉ mở cửa cho nghệ sĩ của nhà mình, anh cũng
thu âm âm nhạc của các nghệ sĩ từ rất nhiều công ty quản lý khác.
“Nhất định tôi sẽ tới.” Hạ Lăng cười hứa hẹn. Cô rất thích A Vệ,
phong cách âm nhạc dứt khoát, rất phù hợp với giọng hát kiếp này của cô. Hơn nữa A Vệ làm việc mặc dù vô cùng soi mói, nhưng tinh thần chuyên
nghiệp thì bất kỳ một người sản xuất âm nhạc nào cũng không sánh bằng,
Hạ Lăng thật sự lo lắng sau này mình rời khỏi anh sẽ không quen.
Nghe thấy câu trả lời của cô, sắc mặt của Vệ Thiều Âm mới tốt hơn một chút: “Đừng quên lời cô nói đó.”
Hạ Lăng cười mỉm, liên tục đáp lại, tâm trạng rất tốt ra khỏi phòng thu âm.
Về đến nhà.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Không phải Lạc Lạc có mang chìa khóa hay sao? Hôm nay Lệ Lôi có việc
phải đến nơi khác, cũng đã gọi điện nói không đến ăn cơm tối với cô rồi.
Sẽ là ai chứ?
Cửa mở ra, Hạ Lăng ngây người.
Trước cửa, có một người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng đó, anh
mặc một chiếc áo sơ mi sọc màu đen, khuôn mặt với những đường nét rõ
ràng và lạnh lùng giống như một vị thần, đôi mắt sâu thẳm trầm lắng nhìn cô.
Hóa ra là Bùi Tử Hoành.
Trên hành lang, ánh sáng ảm đạm chiếu rọi lên bên mặt hoàn mỹ của
anh, tựa như một giấc mơ rất sâu trước lúc bình minh, huyền bí, tối tăm, nguy hiểm lại không chân thật.
“Tiểu Lăng.” Giọng nói của anh trầm thấp quyến rũ, chậm rãi gọi tên
của cô: “Không mời tôi vào trong ngồi chút hay sao?” Lúc này cô mới ý
thức được mình đã đứng quá lâu ở cửa.
“Anh, sao anh lại tới đây?” Cô cố gắng tìm lại giọng nói của mình,
chẳng biết tại sao, cô hồi hộp đến độ tay chân có chút cứng ngắc. Lễ
tình nhân khi đó cô được đưa đến bệnh viện trong lồng ngực ấm áp của
anh, anh gọt táo cho cô, phòng bệnh yên tĩnh đêm đó, ánh đèn ấm áp,
tiếng trò chuyện dịu dàng dường như vẫn còn rõ ràng.
Anh nói rất dịu dàng: “Nghe nói em sắp rời khỏi Thiên Nghệ rồi, nên
tới thăm em một chút. Thật sự không mời tôi vào trong ngồi một chút à?
Tôi có mang tới cho em một món quà.”
Cô nghiêng mình giống như mộng du để anh vào trong, đóng cửa.
Bùi Tử Hoành ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, nhìn quanh quan
sát gian nhà nho nhỏ này, chân mày hơi nhíu lại: “Em sống ở nơi này
sao?”
“Rất tốt mà.” Hạ Lăng hít sâu, tìm lại sự bình tĩnh: “Thuê chung với
người khác, tiền thuê nhà không đắt lắm, hai người ở cùng cũng hợp. Đúng rồi, sao anh biết tôi sống ở chỗ này?” “Lạc Lạc.” Bùi Tử Hoành cũng
không giấu giếm: “Em thuê chung với cô ấy sao? Cô gái này không giấu
được, lúc tán gẫu với mọi người ở phòng thu âm có đề cập đến chuyện này, bị Sở Sâm nghe được.”
Thì ra là như vậy.
Hạ Lăng quả thật muốn day day thái dương, bé thỏ trắng Lạc Lạc này, có biết đã đưa lão sói xám như thế nào tới nhà không hả?