Hạ Lăng nhận được điện thoại của chị Mạch Na, nói rằng đã giải quyết xong chuyện của Star Wing nên gọi cô về quay lại.
Từ khi hợp tác tới nay, cô rất tin tưởng chị Mạch Na, nếu chị Mạch Na nói giải quyết xong rồi thì, nhất định là đã dốc sức giải quyết Cố thị
rồi nên không khỏi tò mò: "Chị đã làm gì bọn họ vậy?"
Chị Mạch Na cười: "Thù lao gấp mười lần."
Quả là lợi hại.
Có thể lấy thêm tiền nên bạn học Hạ Tiểu Lăng rất vui, cô ra sức khen ngợi chị Mạch Nạ trong điện thoại.
Chị Mạch Na lại cười: "Chỉ chút chuyện nhỏ này thôi mà đã khiến em
vui như vậy sao? Nói cho em biết là vẫn còn một chuyện vui hơn nữa… Hãy
đợi Cố Lâm bưng trà rót nước cho em đi!"
Cố Lâm bưng trà rót nước cho cô?
Hạ Lăng không hiểu nhưng khi đến trường quay thì vỡ lẽ ra chị Mạch Na thật ra còn ác hơn cả so với tưởng tượng của mọi người, cũng không biết chị đã dùng thủ đoạn gì lại có thể thật sự bắt Cố Lâm bưng trà rót nước cho cô. Ở trước mặt tất cả mọi người, Cố Lâm bưng chén trà tới trước
mặt cô, miễn cưỡng nói: "Diệp Tinh Lăng, uống trà."
Tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt.
Đại tiểu thư não tàn này bị làm sao vậy, thực sự chịu hạ thấp địa vị của mình ư?
Cố Lâm bị mọi người nhìn nên thấy mất tự nhiên, không chịu được liền
hung hăng gằn giọng: "Nhanh cầm lấy, uống đi!" bọn họ cho rằng cô ta
muốn bưng trà rót nước cho người phụ nữ đắng ghét này sao? Không hề!
Khi người mà Cố thị phái đi đàm phán cùng chị Mạch Na mang yêu cầu
này về, Cố Lâm đã nổi trận lôi đình, làm rùm beng lên đòi ba Cố phải
đuổi người đàm phán ăn cây táo rào cây sung kia ngay tại chỗ. Nhưng ba
Cố nói: "Lâm Lâm, bên phía Diệp Tinh Lăng thật sự không chịu nhượng bộ,
hay là con nhịn một chút đi. Nếu không chuyện này mà truyền đến tai của
ông con, ông thực sự sẽ đuổi con về lại trường nữ sinh Greenland đó."
Ba Cố không nỡ để Cố Lâm đến đó vì đây là đứa con gái bảo bối duy nhất của ông ấy.
Cố Lâm giận dữ nói: "Con thà đến trường nữ sinh Greenland còn hơn!"
"Lâm Lâm," ngài Cố tiếp tục khuyên nhủ tận tình, "Ban đầu, con đến
trường nữ sinh một chuyến, nhẫn nại một chút thì cũng chỉ chịu khổ một
năm mà thôi. Nhưng hiện tại là thời kỳ vô cùng đặc biệt, con mà đi,
chẳng phải Lệ Lôi càng bị ả hồ li tinh đó mê hoặc cho thần hồn điên đảo
sao? Con cần phải hiểu rõ một điều rằng rất nhiều chuyện có thể xảy ra
trong một năm này."
Vừa dứt lời, Cố Lâm tức thì cảnh tỉnh.
Đúng vậy, tại sao cô ta lại không nghĩ ra chứ? Nếu lúc này cô ta bị
ông nhốt vào trường nữ sinh Greenland, thì chẳng phải là đúng ý ả hồ ly
tinh Diệp Tinh Lăng kia sao! Nói không chừng, ả hồ linh tinh đó đang
tính toán như vậy cũng nên! Cho nên mới đưa ra yêu cầu bưng trà rót nước quá đáng như vậy! Hừm... Cho rằng chút chuyện cỏn con này có thể làm
khó cô ta sao? Đừng hòng!
Bưng trà rót nước thì bưng trà rót nước thôi, làm xong cô ta vẫn được ở lại thành phố này! Ngày ngày đều được tiếp cận anh Lôi!
Cố Lâm đã quyết định như vậy, ngay cả cô ta cũng bị cảm động bởi
chính hành động của mình. Cô ta vì anh Lôi mà hy sinh nhiều như vậy, anh Lôi nhất định sẽ rất cảm động! Uhm, cô ta phải ngoan ngoãn bưng trà rót nước cho ả hồ ly tinh kia, như vậy thì mọi người mới thấy được bộ dạng
ức hiếp người quá đáng của ả hồ ly tinh kia, so sánh giữa hai người, anh Lôi chắc chắn sẽ biết được ai là người phụ nữ tốt còn ai là người phụ
nữ xấu.
Cố Lâm đang mãi chạy theo suy nghĩ của chính mình thì thấy Hạ Lăng
vẫn chưa cầm lấy ly nước nên lại gằn giọng thúc giục: "Nhanh đi!"
Hạ Lăng nhìn cô ta cười mà như không cười: "Đây chính là thái độ bưng trà rót nước cho người ta của cô đó hả?" hôm nay Hạ Lăng cũng mặc bồ đồ múa trắng tinh như hôm đó, mái tóc dài được đính lông vũ và trang sức
bằng bạc, bởi vì vẫn còn ngồi chờ chứ chưa chính thức xuống nước để chụp hình nên, nên cô khoát một cái khăn choàng to màu đỏ được dệt từ lông
cừu mềm mại trên bờ vai thon gầy của mình, toàn bộ con người cô thoạt
trông rất thanh lịch và lộng lẫy, khí chất điềm tĩnh mơ hồ lộ ra vài
phần cao quý và thần bí.
So với cô, khuôn mặt của Cố Lâm vốn dĩ không tệ, nhưng vẻ mặt lại hổn hển nhớn nhác, đứng trước mặt cô thật giống một nha hoàn chân tay vụng
về.
Một đại tiểu thư mà lại làm chuyện này cũng thật là mất mặt quá đi.
Giám Tiền Dung, giám đốc của Cố thị lắc đầu, không đành lòng nhìn
tiếp, cảm thấy ngay cả thể diện của mình cũng bị đại tiểu thư nhà mình
làm cho mất sạch.
Nhưng hết lần này tới lần khác Cố Lâm dều hoàn toàn không nhận ra
điều đó: "Diệp Tinh Lăng, cô không phải là nắng mà cứ thích chói chang
sao? Đại tiểu thư như tôi tự tay bưng trà cho cô, cô lại không nhận?!"
"Tại sao tôi phải nhận?" Hạ Lăng cười tươi hơn một chút, khẽ nghiêng đầu đánh mắt ra hiệu với Vi Vi.
Vi Vi biết ý, đi tới trước nhẹ nhàng nói với Cố Lâm: "Cô Cố, đưa trà cho tôi đi."
Cố Lâm thấy cô bé này nhìn vừa mắt hơn Hạ Lăng, nhất thời cũng không
nghĩ nhiều, liền trực tiếp đưa ly trà cho Vi Vi. Giao ly trà xong, hai
tay được thoải mái, hừng hực khí thế nhìn Hạ Lăng: "Dù sao tôi cũng bưng trà cho cô rồi, cô muốn uống hay không đây! Chậc, so với cô thì cô trợ
lý bé nhỏ này của cô còn biết chuyện hơn nhiều…"
Hạ Lăng nhìn cô ta bằng ánh mắt chế giễu, không biết vừa rồi mình bị mất mặt sao?
Tiền Dung đứng bên cạnh không nỡ nhìn tiếp.
Ngay cả tổng đạo diễn cũng không nhịn được quay sang thầm thì với
nhiếp ảnh gia bên cạnh: "Cậu nói xem đại tiểu thư của Cố gia có phải bị
ngốc không."
Nhiếp ảnh gia lắc đầu, nói một câu: "Không ai giàu ba đời."
"Tôi thì phải ba đời mới có thể nuôi dạy ra một quý tộc đó." Tổng đạo diễn không đồng ý nhìn Cố Lâm, thấp giọng giễu cợt, "Nhưng Cố gia này
lại không nuôi dạy được quý tộc nào hết, lễ nghi mà cô nàng đại tiểu thư điêu ngoa này học được đều mang cho chó ăn hết rồi, ngay cả một tiểu
minh tinh xuất thân từ dân dã như Diệp Tinh Lăng cũng không bằng."
"Xem ra, bồi dưỡng văn hóa đạo đức trong trung tâm huấn luyện của Thiên Nghệ tốt hơn Cố gia rồi."
Nhất thời có rất nhiều người nhao nhao cảm thán.
Cố Lâm thấy mọi người xì xào bàn tán, hoặc thở dài hoặc dùng ánh mắt
khinh bỉ để nhìn mình, rốt cục cũng nhận ra có gì đó sai sai, không nhịn được liền lớn tiếng chất vấn một nhân viên bên cạnh: "Mọi người đang
châu đầu ghé tai nói cái gì đó?!"
Nhân viên đó thấy Cố đại tiểu thư kiếm chuyện, sợ sẽ rướt họa vào
thân nên vội vàng cúi đầu nói: "Không có, không có gì. Chuyên viên ánh
sáng…" Anh ta trong cái khó ló cái khôn liếc ra phía xa xa, "Đợi đã, tôi có việc cần tìm cậu…" Rồi anh ta chạy đi nhanh như gió.
Cố Lâm càng cảm thấy không thoải mái.
Cô ta không nhịn được lại tức giận với Hạ Lăng: "Này, tôi nói cô trợ
lý nhỏ của cô so với cô còn hiểu chuyện hơn đấy, cái loại như cô còn bày đặt làm ra vẻ không chịu nhận trà của tôi, rốt cục không phải là muốn
uống sao?"
Lúc này, Vi Vi đưa chén trà của Cố Lâm cho Hạ Lăng.
Hạ Lăng dùng bàn tay trắng nõn nhận lấy, tư thế tao nhã, thong thả
ung dung uống, tuy bên cạnh chỉ có một trợ lý đi theo mà thôi, nhưng
thần thái điềm đạm, dáng dấp ung dung như vậy phảng phất như một cô công chúa tôn quý, trước sau đều phô trương.
Người thì rõ ràng là đại tiểu thư chân chính, lại có thể tự biến mình thành trò cười như lũ nhà giàu mới nổi.
Còn người rõ ràng là một thân một mình giữa biển người lại như quý tộc trời sinh.
Hạ Lăng nhẹ nhàng uống một hớp trà, rồi trả cái ly lại cho Vi Vi. Vi Vi cẩn thận nhận lấy, bưng xuống đi xử lý.
"Cô ngay cả tư cách đưa đồ cho tôi cũng không có" Giọng nói của Hạ
Lăng từ trước đến nay vẫn rất êm tai, lúc này thắng được một ván, tâm
tình rất tốt, ra vẻ uể oải nói với Cố Lâm, "Nghe Lệ Lôi nói, cô cũng
từng học ở trường nữ sinh quý tộc, sao vậy, giáo viên lễ nghi của cô
chưa từng dạy cho cô biết, không thể tự tay nhận đồ của loại người thấp
kém đưa lên mà phải thông qua cấp dưới sao?"
Cố Lâm rốt cục cũng phát hiện ra chỗ nào không đúng…
Cô ta, cô ta chưa bao giờ kiên nhẫn học lễ nghi nên sớm đã trả lại những gì học được cho giáo viên rồi!