"Không có gì đâu!" Hạ Lăng lấy thân mình che chắn.
"Hừm?" Lệ Lôi không tin, lại tiến thêm mấy bước. "Có mùi canh, em nấu cho anh hả?" Anh cũng không khách sáo nữa, vừa đoán đã trúng. "Cải
bắp... Còn có cả trứng gà?"
"Trong nhà chỉ còn lại mấy thứ này thôi." Hạ Lăng từ bỏ ý định che giấu, tránh sang một bên.
Ngay sau đó, Lệ đại boss đã được thấy mấy món ăn… Thảm không nỡ nhìn
kia được bày trên bàn. Những thứ tạm gọi là đồ ăn này, canh không ra
canh, soup không ra soup, lẫn lộn thành một đống, nhìn không ra hình thù gì cả, màu sắc thì kì lạ.
Hạ Lăng thấp thỏm không yên nhìn anh.
"Tiểu Lăng." Đại boss thở dài.
"Hả?"
"Em nên cảm tạ ơn cứu mạng của trời cao."
"Cái gì?"
"Tay nghề của em." Đại boss gắng gượng rặn ra một nụ cười: "Nếu như
đi làm đầu bếp gì gì đó, thì chắc đã bị chết đói ở đầu đường rồi!"
Hạ Lăng: "..." Bỗng nhiên cô không muốn xin lỗi anh nữa, sao người
này lại xấu như vậy chứ, lần đầu tiên cô cố gắng nấu cơm như vậy là vì
ai, thế mà lại bị anh trêu chọc như thế. Là canh cô tự tay nấu đó! Ngay
cả Bùi Tử Hoành cũng chưa được hưởng sự đãi ngộ này đâu!
"Không muốn ăn thì để em đổ đi." Cô nổi giận.
"Ấy, đừng!" Lệ đại boss vội ngăn cô lại. "Ai nói anh không ăn?" Nói
xong, hình như sợ cô đổ đi thật anh bèn chộp lại cái nồi từ tay cô, nhìn cô vẻ đề phòng.
Vẻ mặt của Hạ Lăng liền tốt hơn một chút.
Bỗng nhiên cô lại cảm thấy không đúng, vừa rồi cô có thử qua, thực sự là cho muối hơi quá tay, ăn không ngon chút nào. Nấu ra một thứ mất mặt như vậy, chi bằng để Lôi Lệ đổ đi cho rồi, nhưng tại sao anh ấy không
đổ?
Vẻ mặt của Hạ Lăng lại xìu xuống.
"Đặc biệt nấu cho anh thật sao?"Ánh mắt của Lệ Lôi đầy vẻ mong chờ.
"Ừm." Hạ Lăng đành thỏa hiệp, gật đầu.
"Anh biết Tiểu Lăng tốt nhất mà!" Lệ Lôi vui mừng như đứa trẻ, tự tay đặt nồi canh lên bàn ăn, lấy cái muỗng và hai cái chén, múc hai chén
canh đầy. "Cùng ăn nhé." Anh nói.
Hạ Lăng không muốn nếm thử tay nghề kinh khủng của chính mình, cô vội vàng từ chối: "Không đâu."
Lệ Lôi không để ý, nhanh chóng cầm muỗng lên húp một ngụm, tức thì vẻ mặt anh hơi ngẩn ra.
Gương mặt Hạ Lăng đầy vẻ xót xa, cô nghĩ thầm có khi nào anh ấy bị
ngộ độc thức ăn không? Không kìm được nữa, cô dè dặt nói với Lệ Lôi:
"Cái này, nếu anh cảm thấy không ngon thì đừng ăn nữa."
Còn chưa nói xong chữ cuối cùng thì thấy Lệ Lôi lại tống một ngụm
canh nữa vào miệng mình, sau đó húp như vũ bão, không lâu sau đã húp
sạch trơn cả nồi canh.
... Thực sự sẽ không bị ngộ độc thức ăn đấy chứ?
Bây giờ Hạ Lăng không còn lo lắng là canh có ngon hay không nữa rồi, mà cô bắt đầu lo cho tính mạng của Lệ Lôi.
"Em nấu cho anh, đương nhiên là anh phải ăn hết rồi." Lệ Lôi đặt bát
xuống, tủm tỉm cười rồi nói với cô: "Tuy tay nghề chưa được tốt cho lắm, nhưng không sao, sau này anh sẽ từ từ dạy em. Anh thích ăn canh đuôi bò nấu với cà chua, canh xương sườn, canh khoai..." Từng món một anh đều
thuộc như lòng bàn tay.
Hóa ra là muốn biến cô thành con sen để sai bảo hả?
"Thôi!" Cô mất hứng nhìn anh. "Chỉ một lần này thôi! Lệ Lôi, lần sau
anh còn muốn em vào bếp nữa thì em sẽ liều mạng với anh!" Nhà bếp giống
như thiên địch của cô vậy, trời sinh đã tương khắc, cô cũng đã mấy lần
giúp Lệ Lôi nấu ăn nhưng từ trước đến nay đều chưa nấu ra được món nào
nên hồn cả.
Nghĩ tới đây, cô lại cẩn thận quan sát Lệ Lôi: “Có cần em gọi bác sĩ không?"
Lệ Lôi ngẩn người, hiểu ra liền bật cười: "Sẽ không bị ngộ độc thức
ăn đâu, em yên tâm đi. Trước đây anh ở chiến trường Nam Phi đã từng ăn
cả côn trùng sống..." Nói được phân nửa thì sợ cô thấy ghê nên anh vội
ngừng lại: "Tóm lại là không sao đâu."
Lúc này cô mới thở phào một hơi.
"Vậy anh có hài lòng với lời xin lỗi này không?" Hạ Lăng dè dặt hỏi.
Vẻ mặt của Lệ Lôi nghiêm túc, đang suy nghĩ, rốt cuộc hài lòng hay
không hài lòng đây? Hiếm khi Tiểu Lăng chịu hạ mình xuống nước với anh,
tự mình vào bếp vì anh mà luôn tay luôn chân, loại cảm giác này thực sự
là quá ấm lòng rồi. Nhưng nếu như nói hài lòng lỡ cô lại khôi phục dáng
vẻ gai góc kia thì phải làm sao? Mà nói không hài lòng liệu cô ấy có
quay đầu bước đi luôn không?
Cả ngày hôm nay vì Hạ Lăng không về nhà nên Lệ Lôi đã thấp thỏm suốt từ sáng đến giờ.
Nếu như anh nói không hài lòng, có khi nào ngày mai cô lại bỏ đi cả ngày không? Thậm chí là chia tay luôn?
Boss đại nhân vô cùng rầu rĩ.
Hạ Lăng cũng rất bối rối, rốt cuộc thì anh muốn giày vò cô thế nào
nữa đây? Người đàn ông này không phải cung Sư Tử sao? Tại sao so với A
Vệ thuộc cung Xử Nữ còn phiền phức, còn bắt bẻ, còn già mồm hơn vậy? Sớm biết chỉ bạt tai anh một lần thôi mà để lại nhiều hậu quả như vậy thì
lúc đó cô thà tự vả chính mình cho rồi! Không, bây giờ cô cũng muốn tự
vả mình luôn đây!
Bạn học Hạ Tiểu Lăng tự trách chính mình hàng vạn lần rồi khúm núm
rót cho boss đại nhân một ly nước: "Em thực sự biết lỗi rồi, tha thứ cho em có được không?" Cô cố gắng chớp chớp hai mắt nhìn anh.
Cô thỉnh thoảng giả nai như vậy khiến tim anh đập liên hồi, không bình tĩnh lại được.
"Khụ." Anh giả vờ uy nghiêm đằng hắng một tiếng.
Hạ Lăng lập tức trở nên căng thẳng: "Tha thứ cho em nhé?"
"Muốn anh tha thứ cho em lần này cũng được thôi." Boss đại nhân kiêu ngạo hất cằm.
"Em cũng biết boss là người khoan hồng đại lượng nhất mà!" Hạ Lăng cười nịnh nọt.
"Nhưng có một điều kiện." Boss đại nhân chuyển đề tài.
Mặt Hạ Lăng xịu xuống: "Điều… Điều kiện gì?"
"Sau này em không được phép nấu canh cho người khác ăn." Boss đại
nhân làm ra vẻ thâm trầm nói ra ý đồ của mình. Canh của Tiểu Lăng tuy
dở, nhưng là dở có một không hai, anh muốn chiếm làm của riêng, ai cũng
đừng mong được chia phần!
"Thì ra là điều kiện này." Hạ Lăng thở phào nhẹ nhõm. "Không thành
vấn đề!" Họa có bị điên cô mới đi nấu canh lần nữa, bộ sợ đem mình ra
làm trò đùa như vậy vẫn chưa đủ hay sao?
Thấy cô trả lời quá dứt khoát, Lệ đại boss lại thấy nghi ngờ: "Thật chứ?"
"Đương nhiên là thật!"
"Vậy..." Lệ Lôi rối rắm hồi lâu lại giả vờ vô tình hỏi: "Chưa có
người đàn ông nào khác ăn canh của em chứ? Một người cũng không hả?" Kỳ
thực, anh muốn hỏi về Bùi Tử Hành, nhưng lại sợ Tiểu Lăng lập tức trở
mặt với anh.
"Ai lại giống anh..." Lúc đầu cô muốn nói là tự đày đọa, nhưng nhìn
vào tình hình hiện tại là địch mạnh ta yếu nên cô gắng gượng sửa lại:
"Ai lại có khẩu vị đặc biệt giống như anh chứ, canh dở như vậy mà có thể không chê, còn ăn hết, cũng chỉ có một mình anh thôi." Nói đến đây, cô
cảm thấy trong lòng ấm áp, hơi cảm động một chút.
Có lẽ Phượng Côn nói đúng, cô nên quý trọng Lệ Lôi, không nên vì ám
ảnh kiếp trước mà bỏ lỡ nhân duyên của kiếp này. Anh đối xử với cô rất
tốt, cho dù có rất nhiều lần làm cô tổn tương, nhưng đó là bởi vì anh ấy không biết trong lòng cô có một vết thương rất sâu. Nếu như cô là một
cô gái bình thường trải qua những việc bình thường mà trưởng thành thì
kì thực rất nhiều cách làm của anh đều không có vấn đề gì cả.
Hạ Lăng nhớ lại những chuyện đã khắc sâu trong lòng, bất giác nói:
"Em biết anh tốt với em, chỉ là đôi khi anh hung dữ quá, Em sẽ… Sợ."
Lệ Lôi im lặng, không ngờ cô đột nhiên nói chuyện nghiêm túc như vậy với anh.
Nhưng, đây là chuyện tốt, ít nhất cũng cho thấy cô tình nguyện trò chuyện với anh, không phải sao?