“Thiên Nghệ chúng ta làm?” Hạ Lăng cảm thấy cả người không thoải mái.
“Đúng vậy?” Chị Mạch Na cười tủm tỉm: “Hạ Vũ vì muốn tẩy trắng cho
mình, mà hủy hoại thanh danh của Trương Tố Hinh, chỉ trích em không biết phân biệt phải trái đúng sai, đi giúp loại phụ nữ muốn dựa hơi kim chủ
này, nhưng lại không dám để chị mình dính vào. Là boss bảo chị cho thêm
chút tin tức, đưa thêm nội dung thiên hậu Hạ Lăng bị mắng vào nữa.”
“Làm sao boss biết là mắng cái gì?” Hạ Lăng hỏi. Lời vừa ra khỏi
miệng, cô mới sực nhớ ra, lần đó, cô bị Bùi tử Hoành bắt đi, là Bùi Tử
Hoành đã nói với cô, sau khi sóng gió qua đi, có một lần trong lúc vô
tình cô đã nói với Lệ Lôi.
Không ngờ, Lệ Lôi lại nhớ trong lòng.
“Có việc gì của em là boss không nhớ đâu?” Ánh mắt chị Mạch Na nhìn
cô có chút phức tạp, cô nhóc này, không biết ngốc thật hay là giả ngốc,
chuyện boss thích cô ai mà không nhìn ra được, vậy mà cô hết lần này tới lần khác vẫn mơ mơ hồ hồ.
Lúc này, Hạ Lăng còn đang điều chỉnh suy nghĩ của mình: “Nói cách
khác, là boss truyền tin tức ra… Nhưng mà, Bùi Tử Hoành không biết. Dựa
vào suy nghĩ của Bùi Tử Hoành, em và Thiên Nghệ không thể truyền ra tin
tức bất lợi cho mình được, bây giờ, Trương Tố Hinh lại cùng một phía với chúng ta, cũng không có khả năng, chỉ có Hạ Vũ…”
Cô ngẩng đầu lên: “Bùi Tử Hoành sẽ nghi ngờ, là Hạ Vũ tiết lộ nội dung lời mắng chửi đó.”
Chị Mạch Na cười híp mắt búng tay một cái: “Đáp án chính xác. Em đoán xem, lần này Bùi Tử Hoành còn có thể khoan dung với cô ta nữa hay
không?”
Hạ Lăng lắc đầu cười khổ: “Cho nên, chị mới hỏi em, ở trong lòng anh
ta, Hạ Lăng và Hạ Vũ, ai quan trọng hơn? Có lẽ… Đều không quan trọng
đâu, trong lòng anh ta…” Ánh mắt cô ảm đạm, “Có lẽ chỉ có mình anh ta
thôi.”
“Chỉ có mình anh ta thì càng tốt.” Chị Mạch Na vui vẻ nói: “Anh ta
không cho tiết lộ việc đó ra ngoài, mà Hạ Vũ lại tiết lộ, vậy chính là
khiêu chiến quyền uy của anh ta, Hạ Vũ chắc chắn sẽ không được yên ổn.”
Hạ Lăng nghĩ một chút, cũng đúng, người đàn ông đó, chuyện anh ta căm ghét nhất không phải là người khác chống đối mình sao?
Lúc trước, cô đã phạm vào điều kiêng kị này, mới bị rơi vào kết cục như hiện nay…
Quên đi, không thèm nghĩ nữa. Hạ Lăng lắc đầu: “Bọn họ thích thì ầm ĩ luôn đi, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?” Chuyện này vừa lộ ra, hướng
gió của dư luận bắt đầu chuyển về phía Hạ Vũ, không ít người trách ‘Diệp Tinh Lăng’ không biết đúng sai mà đi quản việc vớ vẩn.
Trong lòng chị Mạch Na đã có tính toán: “Cho nên, chị mới dẫn em đi thả đèn hoa đăng, tế bái Hạ Lăng mà.”
Vì thế, tối hôm đó, người trong cả nước đều xôn xao bàn luận về tờ
báo chiều có ảnh chụp ‘Diệp Tinh Lăng’… Ở bên bờ sông vùng ngoại ô, cô
thả đèn hoa đăng để tưởng niệm thiên hậu Hạ Lăng, dưới ánh trăng mông
lung, nét mặt cô đầy bi thương và đau buồn.
Kỹ thuật chụp ảnh của Ken đã đạt đến trình độ lão luyện, muốn chụp
cái gì sẽ ra cái đó, bức ảnh này, giống như là tình cờ bắt gặp, chụp lén vội vàng, nhưng góc độ và cảnh vật đều được chọn rất tốt, bất cứ ai
nhìn vào, cũng sẽ cảm thấy người trong ảnh đang tưởng niệm rất thật
lòng.
“Sao lại thế này? Vì sao Diệp Tinh Lăng lại thương tiếc Hạ Lăng?” Trên mạng, không ít người bàn tán sôi nổi.
“Điều này bạn cũng không biết sao?” Có người trả lời: “Diệp Tinh Lăng vốn là fan của Hạ Lăng, từ khi còn là thực tập sinh, cô ấy đã thích Hạ
Lăng rồi, trước kia còn hát ca khúc của Hạ Lăng nữa.”
“Bạn nói ‘Hải yêu’ à?” Một người biết rõ tình hình nói: “Tôi đã nghe
Diệp Tinh Lăng hát bài đó rồi, rất hay, quả thật có thể so sánh với bản
gốc đấy, cô ấy là một người mới, mà có thể hát một bài khó như ‘Hải
yêu’, lại còn hát hay như vậy, nói cô ấy không phải fan của Hạ Lăng, tôi cũng không tin.”
“Tìm bài ‘Hải yêu’ cô ấy hát ở đâu vậy? Muốn nghe thử một chút.”
Không lâu sau, video lúc trước Hạ Lăng hát ‘Hải yêu’ khi ở Trung tâm
đào tạo bị người ta đào ra, có thể nhận ra, là người dưới sân khấu dùng
di động quay lại, tầm nhìn không tốt lắm, màn hình hơi rung, nhưng khiến người ta có cảm giác rất chân thật. Trên sân khấu, cô mặc một bộ váy
trắng, trong bóng đêm bắt đầu múa hát, tiếng hát và điệu múa phù hợp đến hoàn hảo, vô tình khiến người ta chìm vào ảo cảnh, không kiềm chế được
mà trầm mê vào đó.
Quả thật, bài hát này cực kỳ giống Hạ Lăng, sâu sắc đến mức say mê hấp dẫn.
Không ít người sau khi xem xong đã thay đổi suy nghĩ.
Càng có nhiều người nói rằng, fan của Hạ Lăng sao có thể nói xấu Hạ
Lăng được? Cũng không biết lời đồn từ đâu truyền đến, rằng ca sỹ mới như Diệp Tinh Lăng đã gặp nhiều chuyện khó khăn như thế nào, đến giờ còn
chưa chấm dứt sao?
Vì thế, lời đồn ‘Diệp Tinh Lăng’ nhục mạ thiên hậu Hạ Lăng mới nổi lên không lâu lại chìm xuống.
Công chúng cũng không bao giờ tin rằng những lời mắng chửi đó lại
xuất phát từ miệng cô nữa, đồng thời, vô cùng chú ý đến những lời mắng
chửi đó, bởi vì, lời mắng chửi rất kỳ lạ… “Cùng người ta lên giường.”
Hạ Lăng có thân phận gì, là thiên hậu tài hoa xinh đẹp, cô chết trong độ tuổi tươi đẹp nhất, sớm được phong thần.
Người như vậy, sao có thể giống một tiểu minh tinh phải cùng người ta lên giường được? Cho dù cô ấy tự nguyện, thì ai có tư cách này?
Đám quần chúng nhiều chuyện nhiệt tình sôi nổi, bọn họ xâu chuỗi các
loại dấu vết, phát huy đủ loại tưởng tượng, rất nhanh, bọn họ đã tìm
được người có khả năng lớn nhất… Bùi Tử Hoành, đại boss của công ty giải trí Đế Hoàng, người tiếp quản đời thứ bảy của nhà họ Bùi.
Người nhận nuôi Hạ Lăng là anh ta, từ khi Hạ Lăng ra mắt, anh ta đã
giúp Hạ Lăng che mưa chắn gió. Không có Bùi Tử Hoành, đường đi của Hạ
Lăng sẽ không bằng phẳng như vậy, nếu nói Hạ Lăng thật sự muốn bán thân
cho ai, vậy người đó nhất định là anh ta.
Lời đồn đại truyền đi rất nhanh, tất cả những tờ báo tin tức lớn nhỏ, đều bắt đầu đăng tin tức này.
Chị Mạch Na có chút bùi ngùi nói với Hạ Lăng: “Việc ầm ĩ đến như vậy, lúc còn sống, những chuyện này của thiên hậu Hạ Lăng cũng chưa từng
được phơi bày ra ánh sáng, nhưng trong giới giải trí luôn có tin đồn,
nói cô ấy là tình nhân của Bùi Tử Hoành. Khi đó, cô ấy che giấu rất
giỏi, không ai xác minh được là thật hay giả. Lần này, vì chuyện của em, boss đã cố ý tìm người điều tra Bùi Tử Hoành, mới phát hiện có rất
nhiều chuyện đều là sự thật.”
Cô ấy đưa cho Hạ Lăng một tờ báo, trên trang đầu, là một ảnh chụp rất lớn.
Một ngày mưa dầm, có mấy chiếc xe hơi màu đen cao cấp dừng trước cửa
một khu nghĩa trang nào đó, trong đó bắt mắt nhất là chiếc Rolls-Royce
loại dài, cửa xe mở ra quá nửa, Bùi Tử Hoành mặc một bộ âu phục, dáng
người cao lớn từ trong xe bước xuống, bên cạnh có người cầm ô, có người
cầm bó hoa hồng trắng to, còn có năm sáu vệ sỹ đi theo bảo vệ.
“Anh ta đến thăm Hạ Lăng.” Chị Mạch Na nói: “Hạ Lăng được an táng ở phần mộ tổ tiên của Bùi gia.”
Cô vẫn không biết cuối cùng mình được chôn cất ở nơi nào, bây giờ đột nhiên nghe đến, trong lòng đau xót.
“Tại sao cô ấy lại được… an táng ở đó?” Cô khó khăn hỏi.
Chị Mạch Na thở dài: “Có thể an táng ở phần mộ tổ tiên của Bùi gia,
đúng là không dễ dàng. Người của chúng ta đã điều tra được, sau khi Hạ
Lăng chết, Bùi Từ Hoành vẫn luôn tranh chấp chuyện an táng với gia tộc,
anh ta nói, Hạ Lăng là cô gái anh ta nuôi dưỡng, có đầy đủ thủ tục chính thức, xem như đã là người của nhà họ Bùi, được vào phần mộ tổ tiên là
chuyện đương nhiên. Nhưng loại gia tộc hào môn cổ hủ như vậy, làm sao có thể tùy tiện để một con hát tiến vào phần mộ tổ tiên được?”
Hạ Lăng gật đầu, cô hiểu rất rõ thứ gọi là thể diện của danh môn vọng tộc đối với nhà họ Bùi, vì thế có thể tưởng tượng được việc đó khó khăn thế nào.
Nhưng mà, Bùi Từ Hoành hà cớ gì phải cố chấp với chuyện này?
Lúc còn sống, anh không đối xử tốt với cô, thì sau khi cô chết, cần gì phải làm những chuyện vô nghĩa như vậy nữa?”