Tô Vũ Khởi lắc đầu, ngồi xuống ôm chú chó con lên, nhẹ nhàng vuốt ve làm nó thoải mái đến mức nheo mắt lại, lè lưỡi ɭϊếʍ ɭϊếʍ cằm của cô.
"Nhìn em không giống mấy người cô đơn, nhưng mà nội tâm em thế nào nhất thời
chị không đoán được, em cho chị thời gian để chị tìm hiểu là được."
Tân Lạc Ngữ cười to: "Haha, vậy chị định tìm hiểu bằng cách nào, lắp camera ở nhà em à?"
"À ha, đấy là em nói đấy nhé, chị không có miễn cưỡng em đâu đấy. Nếu đã
làm thì làm đến cùng, WC, nhà bếp, phòng tắm, chỗ nào em cũng phải lắp
cho chị!"
"Trời chị hai, chị tha cho em đi!" Tân Lạc Ngữ run lẩy
bẩy: "Bao nhiêu con mắt cùng lúc nhìn em như thế, em không muốn nửa đêm
gặp ác mộng đâu, lỡ đụng phải mấy thứ ma quái gì chắc chết thôi? Chị
không xem mấy cái video chia sẻ trêи mạng à? Có người quay được trong
nhà mấy hình ảnh rất kinh dị, em lỡ xui xem được, làm em sợ mất mấy
ngày."
"Thật hay giả vậy?" Tô Vũ Khởi thấy cô nói rất nghiêm túc nên cũng hơi sợ, tự nhiên rùng mình: "Quay thấy cái gì?"
"Quay được trong phòng ngủ tự nhiên xuất hiện một cái xác đã biến thành màu đen, mặt mũi đều là máu, mắt trợn to ra!"
Tô Vũ Khởi muốn nôn rồi: "Sau đó thì sao?"
"Bị con mèo lôi đi."
"Con mèo?" Tô Vũ Khởi sững sờ, rồi lập tức hiểu ra: "Cái xác đó là con chuột hả?"
Tân Lạc Ngữ phụt cười, nhảy cẫng lên ghế sofa, đắc ý nói: "Chị và Tâm Kỳ
đúng là đồng lòng thật í, em kể chuyện này cho nhiều người nghe rồi,
nhưng chỉ lừa được mỗi hai người! Hahaha, nhìn mặt chị hài ghê."
"Tại em hù chị trước! Ai nói em là chị sợ? Chị làm bộ đó." Tô Vũ Khởi vừa
nói vừa lấy cái gối ôm trêи ghế sofa đánh Tân Lạc Ngữ: "Em quậy quá đi!"
"Ừ ha ừ ha, giả bộ giống ghê." Tân Lạc Ngữ đẩy tay cô ra: "Vậy xin hỏi con chó nhà em làm nên tội tình gì mà chị bứt lông của nó vậy? Mặc dù nó
hiền hiền thế thôi nhưng nó cũng biết đau đó."
Tô Vũ Khởi kinh
ngạc nhìn nắm lông trong lòng bàn tay, hic, là mình sợ quá nên bứt xuống thật sao? Sao không có cảm giác gì hết trơn vậy?
"Ặc… cái này…
chó mèo hay rụng lông mà, con mắt nào của em thấy chị bứt chứ?" Một là
nhận, còn không là cô sẽ nhất định chơi xấu đến cùng, đánh chết cũng
không nhận mình bị hù sợ: "Không phải tại chị."
"Woah, gây án xong bỏ chạy nha, cẩn thận không nó cắn chị ấy."
"Cắn gì mà cắn, nếu chó nhà em mà cắn chị thì em cứ lo chuẩn bị trả tiền
thuốc men trước đi. Đúng rồi, lần trước ở triễn lãm nhϊế͙p͙ ảnh, chị
thấy tác phẩm của em ở đó. Kiều Hi bảo lúc đó em cũng ở gần đấy, sao chị không tìm được em nhỉ? Gọi điện thoại cũng không bắt máy, bận gì à?"
"Lúc đó bạn của em xảy ra chút chuyện nên em phải đi gấp. Chị và bạn gái của chị nhìn rất xứng đôi, lần đầu tiên gặp đã thấy dễ chịu rồi, bây giờ
mới có cơ hội nhìn kỹ hơn, đúng là rất ổn."
"Thôi thôi, đừng có
nịnh chị, cái miệng ngọt dã man luôn. Lần sau chị sẽ mời em ăn cơm, sẵn
giới thiệu Lý Hinh cho em biết, là người chị từng kể với em đó, cậu ấy
cũng hào hứng muốn biết em lắm."
"Sao nhiều chị thế, em sợ áp lực lắm." Tân Lạc Ngữ như có vẻ vừa mừng vừa lo, ngồi khoanh chân lại dựa
vào vai Tô Vũ Khởi: "Lỡ làm chị mất mặt thì biết làm sao bây giờ."
"Dễ thôi, đến đó chị nói chị không biết em là được." Tô Vũ Khởi đột nhiên
nhớ ra gì đó, chớp mắt một cái rồi lấy cùi chỏ thúc nhẹ vào người Tân
Lạc Ngữ: "Này, tác phẩm kia của em có ý nghĩa là gì đấy? Kể chuyện xưa
của em cho chị nghe xem nào?"
"Cái gì mà ý nghĩa nghe ghê gớm vậy, làm gì có ý gì đâu." Tân Lạc Ngữ gãi gãi lỗ tai, cười ha hả đáp.
"Thế sao tựa đề gọi là chờ đợi?"
"Thì chờ cái người bỏ đi quay đầu nhìn lại đó." Vẻ vui cười trêи mặt Tân Lạc Ngữ biến mất, cô ngẩng đầu nhìn chăm chăm vào trần nhà: "Rất nhiều
người đều có chuyện cũ của riêng mình. Nếu như có một ngày.. Mà thôi bỏ
đi, không cần có nếu như."
"Em đang chờ ai đó quay lại sao?"
Tân Lạc Ngữ nháy mắt, rồi lắc đầu: "Em chờ người quay đầu thì không có, còn người chờ em quay đầu lại có rất nhiều."
"Chị ói bây giờ."
Ba chú chó bên cạnh thay phiên chạy tới chạy lui, cái đuôi liên tục tung
tẩy, còn hai người trêи ghế huyên thuyên hết chuyện nọ đến chuyện kia,
trêи trời dưới đất gì cũng nói được. Tô Vũ Khởi bị Tân Lạc Ngữ chọc cười không ngừng, đã rất lâu rồi cô không nói chuyện cùng ai vừa lâu vừa vui vẻ đến thế. Cô thử ngẫm nghĩ không biết Tân Lạc Ngữ hấp dẫn mình ở
phương diện nào, sau đó đưa ra một kết luận, Tân Lạc Ngữ là sinh viên
mới bước vào đời, tâm tư đơn giản, em ấy dùng trăm phần trăm sự thẳng
thắn để đối xử với mình, điểm Tô Vũ Khởi thích ở Tân Lạc Ngữ là sự thẳng thắn và chân thành.
Xã hội hiện đại khiến con người ngày càng
biến chất, ngày càng trở nên ích kỷ, chỉ biết lợi ích của riêng bản thân mình. Đấu đá nhau, thượng đội hạ đạp, trăm phương ngàn kế hãm hại nhau, những năm qua cô từng gặp rất nhiều, dùng nhiệt tình đối xử đồng
nghiệp, nhưng có mấy ai chân chính dùng thật tâm để đối lại với mình?
Kết quả là cuộc sống sẽ từ từ bào mòn đi các góc cạnh xù xì trong con người bạn, biến bạn trở thành một người không còn cá tính riêng, chỉ biết xử
sự khéo léo, co duỗi đều được. Học cách làm người, giữ được quan hệ giữa người và người, vất vả biết bao nhiêu.
Nói chuyện với Tân Lạc
Ngữ, Tô Vũ Khởi không cần kiêng kỵ quá nhiều, cũng không cần nghĩ ngợi
gì cả. Cảm giác này rất an toàn, rất quen thuộc, làm cô nhớ lại thời học sinh của mình. Thời đó cô cũng từng là một người thẳng thắn, dù có phạm sai lầm hay tính khí bốc đồng dẫn đến rắc rối cũng bất chấp hậu quả,
dũng cảm theo đuổi người mình yêu. Có điều thời gian không chờ một ai
cả, các cô rồi cũng lớn, tuổi trẻ không bao giờ là mãi mãi, không cách
nào đứng yên tại chỗ chờ bạn vĩnh viễn không thay đổi. Nhiều năm trước
cô cũng giống như bao học sinh khác trêи đời này, chuyện buồn phiền chỉ
xoay quanh đi học và thi cử, lúc ấy thầy cô hay thở dài lắc đầu nói, chờ các em bước vào đời sẽ hiểu rằng, quãng đời đẹp nhất chính là thời học
sinh.
Ai chẳng có một thời ngỗ nghịch, một thời buồn chán chẳng
muốn đi học, đợi được bản thân đi qua hết gần hai mươi năm dưới mái
trường, kết thúc cuộc đời học sinh, mới cảm nhận được lời thầy cô đúng
đến thế nào.
Có mất mát mới hiểu được quý trọng, có vội vàng cất
bước đi tìm cảnh hay ý đẹp trong suốt cuộc đời, đến thời khắc cuối cùng
mới nhận ra rằng phong cảnh đẹp nhất đã âm thầm rớt lại sau hành trình
vội vã, những năm tháng đẹp nhất, đã không có cách nào tìm về. Đây chính là hiện thực cuộc sống, không có mơ mộng, không có lãng mạn, nhiệt
huyết dũng cảm trong tim đều bị thế tục hao mòn sạch sẽ, giấc mơ xưa có
còn cất cánh hay không, các cô có còn lòng tin sẽ bảo vệ được người mình chờ đợi hay không?
———————-
"Hàn Yên, qua giúp chị nhìn xem file này có gì sai không?"
"Ừ."
Trương Mạn lôi cái ghế Cố Hàn Yên đang ngồi qua bên cạnh, mở rộng hai cánh tay rồi ôm cứng lấy cô: "Ôi trời ơi, mắt chị hoa hết rồi, cái cổ không còn
cử động được đây này, cho chị dựa chút đi."
Cố Hàn Yên lắc đầu,
cười nói: "Ai kêu chị bán mạng thế, sếp có cầm roi chạy theo sau chị
đâu. Buổi trưa nghỉ thì không nghỉ đi, sao vậy, tâm trạng không tốt à,
cãi nhau với anh nhà à?"
"Đừng có nói về anh ta với chị nữa, vừa nghe đã thấy bực mình rồi."
"Haiz, thiệt là, anh ấy trêu gì chị vậy?"
"Vua nói dối, nói sẽ đến thăm chị, tưởng sao lại đi công tác, hẹn hết lần
này đến lần khác. Ngày phép của chị vì anh ấy làm rối tinh rối mù, bực
chết đi được."
"Đàn ông đó mà, lúc nào cũng lấy sự nghiệp làm
đầu, đó là ngươi ta có trách nhiệm, chẳng lẽ phải chơi bời lêu lổng chị
mới hài lòng?"
"Đó, Trương Mạn, em đừng có hở chút là giận, vừa
muốn đàn ông có tiền vừa muốn đàn ông lúc nào cũng ở bên mình, làm sao
vẹn toàn đôi bên được."
"Này, em chỉ càu nhàu chuyện anh ấy hứa
không giữ lời thôi, tự nhiên anh ở đâu nhảy vào phát ngôn làm gì?" Trần
Sâm tự nhiên ở đâu xía vào, bị Trương Mạn cho ngay một ánh mắt sắc lẹm
như dao: "Đàn ông mấy anh lúc nào chẳng đứng ở lập trường của mình rồi
biện hộ thay mình, lúc nào cũng muốn phụ nữ thông cảm, vậy sao không
thông cảm cho phụ nữ trước đi?"
"Ai không thông cảm cho phụ
nữ?"Trần Sâm nhíu mày, ưỡn ngực bày tỏ lời thề son sắt: "Sao em biết anh không biết thông cảm cho phụ nữ, anh là một người đàn ông vừa tốt vừa
dịu dàng, một người bạn trai đa zi năng, em đừng hở chút là liệt anh vào hàng ngũ đàn ông xấu được không. Làm bạn gái của anh bảo đảm hạnh phúc
vô bờ!"
"Đa zi năng cái gì, lại còn tốt bụng dịu dàng nữa, tự mình quảng cáo vừa vừa thôi, anh chém quá gió thổi bay bây giờ."
"Thật mà, em không tin cứ hỏi Hàn Yên xem, đến ba mẹ em ấy cũng vô cùng thích anh. Đừng nói anh không cho em biết, anh chính là bạn của các bà nội
trợ, ra tay chỉ có chuẩn. Đây là do vấn đề nhân cách biết không, em đi
tìm đâu ra người đàn ông tốt người anh em tốt như anh?"
"Không
phải chứ?" Trương Mạn kinh ngạc trợn tròn mắt, nhìn thái độ của Cố Hàn
Yên rồi nhỏ giọng nói: "Hàn Yên, anh ta qua nhà em? Còn gặp cha mẹ em?
Còn có vẻ rất thân nữa? Từ khi nào vậy?"
Cố Hàn Yên bất đắc dĩ:
"Từ hôm ba mẹ em đến thăm em đó, em hẹn họ về nhà ăn cơm chung, lúc đi
về vội vàng, thang máy lại hỏng nên bị té cầu thang, chân bong gân nên
anh ấy đưa em về mới gặp được ba mẹ em. Kể từ đó mẹ em suốt ngày kiếm cớ mời anh ta đến nhà chơi, đầu em sắp điên rồi này."
"Ặc ặc, cái
ông này đúng là quá thể rồi, định đi đường tắt vào nhà em à! Em phải cẩn thận đó, đừng có lơ là. Chuyến này anh ta đặt cược vào ba mẹ em, nịnh
nọt người lớn trong nhà, sau này theo đuổi em sẽ dễ dàng hơn rất nhiều,
có ba mẹ em đứng ra thuyết phục cơ mà, nói thẳng ra chỉ cần em gật đầu
là hai người xem như chuyện đã rồi. Đến đó gạo đã nấu thành cơm, chả cần củi lửa nữa! Trần Sâm này nếu không nói chị thực sự không nhìn ra, thì
ra anh ta khôn lỏi như vậy!"
"Có cần nghiêm trọng vậy không? Chắc chỉ tình cờ thôi, Trần Sâm không làm vậy đâu. Hơn nữa chỉ có một mình
mẹ em nóng vội thôi, ba em không nói gì cả, nếu em không đồng ý thì mẹ
em làm gì được."
"Tình cờ gì, một hai lần thì còn gọi là tình cờ, ba bốn lần còn tình cờ chỗ nào? Anh ta với mẹ em ắt hẳn sau lưng em bàn tính xong xuôi hết rồi, hoặc mẹ em hứa hẹn gì đó thôi, chứ nếu không có lý nào bị em từ chối còn đường đường chính chính qua nhà em nhiều thế
làm gì? Chị nghĩ em nên có chuẩn bị trước đi, chuyện của em và Vũ Khởi
chắc không giấu được lâu đâu, kiểu gì mẹ em cũng sẽ phát hiện, còn không bằng cho mẹ em một cái phòng bị trước. Cứ chủ động thẳng thắn thôi, còn hơn cứ để vài ngày mẹ em lại qua nhà em thuyết giáo, Trần Sâm đứng vững như thạch, em làm sao chịu nổi."
Cố Hàn Yên ngừng tay, nhìn qua
Trần Sâm một chút. Cô nhớ lại đêm hôm đó Hàn Tuệ từng động vào túi xách
của mình, mẹ muốn tìm cái gì? Tính tình của mẹ thế nào cô không phải
không biết, từ nhỏ đến lớn đều thích tự quyết thay cô, nhưng mà, thật sự sẽ làm chuyện quá đáng đến mức cùng người ngoài tính toán cô hay sao?