Kuro bay xuống đảo Extalia đến phía bên trên của kinh đô Edolas.
“Theo kế hoạch đã định trước vậy…”
Hắn nhìn thành phố phồn hoa bên dưới nhắm mắt thở ra một hơi.
Theo hai mắt vừa mở liền biến thành bộ dạng của lôi phạt.
Bầu trời trong xanh phía trên Edolas lúc này xuất hiện vô sô mây đen dần
dần hội tụ với nhau, sau đó liền xoay tròn tạo ra một hố đen ở giữa nhìn vô cùng đáng sợ.
“Chuyện gì đang xảy ra ?”
Bên dưới toàn
bộ người dân cảm giác trên đầu bầu trời bị che khuất thì theo bản năng
ngước lên thì nhìn thấy cảnh tưởng đáng sợ kia liền rung động nhịn không được sợ hãi kêu lên.
“Đùng…”
Thế nhưng còn chưa cho những người ở đây kịp phản ứng thì đột nhiên một tia sét giánh xuống phá tan nóc cung điện.
“A…”
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khiến một người bên dưới nhịn không được hét
lên trong sợ hãi, người dân trở nên sợ sệt không biết chuyện gì đang xảy ra. Bầu không khí tràn ngập sức sống biến mất thay vào đó trở nên tỉnh
lặng như bị đè ép.
Lúc này tên quốc vương Faust còn đang ngồi
nghe thuộc hạ bên dưới báo cáo thì phía trên đột nhiên tổ tung, khiến
đất đá rời xuống liền sợ hãi không để ý hình tượng vội nhảy xuống lăn
một đoạn nhìn vô cùng chật vật.
Faust sau khi được quân thân đỡ dậy liền nổi giận kêu lên:“Chuyện gì đang xảy ra ? không lẽ có kẻ to gan đến hành thích trẫm ?”
Quân thần đối với câu hỏi của hắn liền nhìn nhau không biết làm sao trả lời
thì rất nhanh có một tên linh chạy vào báo cáo tình hình bên ngoài.
Nghe vậy tên Faust liền cả kinh vội chạy ra để xem, phía sau quân thần nối đuối theo sau.
Rất nhanh thì chúng cũng thấy được cảnh tượng đáng sợ mà người dân đang quan sát.
“Mau nhìn… có người xuất hiện ở bên trên…”
Lúc này có người nhìn thấy Kuro xuất hiện phía trên vương quôc liền chỉ vào kêu lên.
Rất nhanh theo lời nói của hắn thì tất cả mọi người đều thấy được.
“Ngươi là ai ?” Faust nhìn thấy bộ dạng của đối phương liền rung động lẫn sợ
hãi, nhưng uy nghiêm của hoàng tộc vẫn giữ thái độ bình tĩnh chất vấn
hỏi.
“Ngươi thật to gan khi dám dùng phép thuật Anima để cướp
đoạt ma lực của Earth Lane.”Kuro không trả lời câu hỏi đó ngược lại ra
vẻ đáng sợ nhìn xuống đối phương nói rằng: “Nói xem các người muốn chết
thế nào ?”
“Rầm… rầm…”
Theo âm thanh vừa dứt thì mây đen bùm nổ ra từng đợt tia chớp kêu lên không ngừng.
Tên Faust liền cả kinh nhịn không được kêu lên: “Người đâu mau bắt hắn cho ta.”
“Để thần…”
Người lên tiếng chính là Panther Lily, một trong tam đại tư lệnh quân đội
hoàng gia, cũng là từng là thành viên của chủng tộc Exceed, sau này trở
thành thành viên của Fairy Tail và bạn đồng hành của Gajeel.
Lúc này Lily trong bộ dạng chiến sĩ to con trong bộ trang phục chiến đấu lao ra bên lên đánh về phía Kuro.
“Lôi Thần Quyền…”
Kuro thấy vậy liền không chút nhíu máy, bàn tay phải trở nên lập lóe tia chớp màu vàng liền đánh về phía Lily.
Một quyền ảnh màu vàng tràn ngập tia chợp màu vàng bá đạo đánh tới Lily với tộc độ cực nhanh, còn không cho đối phương kịp phản ứng liền xuất hiện
tới trước mặt.
“Ầm…”
Một tiếng nổ vang lên, trước sự khiếp sợ của mọi người Lily liền bị đập thẳng xuống đất.
“Hít…”
Từng đợt hít khí lạnh vang lên lúc này họ nhìn thấy Lily vô cùng chất vật, bộ giáp tàn tạ và ngất đi.
Phải biết đối phương là một trong ba chiến mạnh nhất của vương quốc họ mà bị hạ chỉ một đòn liền hỏi sao không khiếp sợ cho được.
Đương nhiên đây là Kuro chỉ dùng một phần lực lượng của sức mạnh này mà thôi, nếu
không thì Lily ngay cả cặn cũng không còn chứ đừng nói đến ngất.
“Ngươi rốt cuộc là ai ?” Faust lúc này cũng hơi sợ hãi liền nhịn không được hỏi lần nữa.
“Ta là thần linh cai quản thế giới mà các người cướp đoạt ma pháp.”Kuro
nhìn xuống bọn chúng với dáng vẻ đáng sợ nói rằng: “Ngày hôm nay các
người nhận lấy hình phát vì dùng ma thuật cấm.”
Lúc này mây đen
càng trở nên u ấm đáng sợ, khí trời càng nên lạnh lẽo khiến cho tất cả
mọi người ở nhịn không được sinh ra từng cơn sợ hãi. Còn thân phận đương nhiên là giả rồi, đây chỉ dùng trang bức mà thôi.
“Vạn Lôi Diệt Thế…”
Kuro đưa hai tay ra hai bên bùm nổ lôi lực, theo âm thanh của hắn vang lên
chỉ thấy từng đợt mây đen giành xuống vô số tia sét tàn phá khắp nơi
kinh đô.
“A…”
Theo lôi lực tàn phà khắp nơi khiến người
dân cũng trở nên hỗn loạn hét lên trong sợ hãi chạy loạn khắp nơi để
trốn. Tên Faust được từng đợt quân đội bảo vệ bỏ chạy.
Kuro thấy
vậy liền nhếch môi, dù hắn đang dùng ma thuật tàn phá diện rộng nhưng
lại không hại tới người dân vô tội nào cả, dù sao tuy hắn không tính là
người tốt nhưng cũng chẳng phải là kẻ xấu.
Lúc này ngay khi người dân muốn chạy ra khỏi thành để lánh nạn thì đột nhiên có một cơn bão
hiện ra ngăn nơi đây với thế giới bên ngoài.
Đây là Kuro dùng đặc ân cuông phong của mình để ngăn lại họ lại dù sao nếu người dân chạy
hết rồi thì kế hoạch sao vẹn toàn được.
Cùng lúc đó ở một góc của kinh đô lúc này có một nhóm hai người một mèo nhìn thấy cảnh tượng này đang run rẩy với vẻ sợ hãi.
“Kuro thật đáng sợ…” Thiếu niên tóc hồng núp một góc nhìn Kuro bên trên nuốt một ngụm run rẩy nói.
“Ace…”Con mèo bên cạch gật gù.
“Ta thấy tốt nhất chúng ta cứ để hắn làm gì thì làm còn về kế hoạch của
Mystogan thì coi như không biết.” Tên còn lại cũng vội nói.
Ba người này không ai khác là Natsu, Gajeel và Happy.
Vốn cả ba sau khi được Mystogan cứu và chỉ dẫn định làm theo kế hoạch đối
phương giải cứu thành viên Fairy Tail, nhưng nhìn thấy Kuro hiển uy thì
liền không dám hiên thân.
“Đến lúc ngươi phải nhận hình phạt của
mình rồi…chết đi” Kuro lúc này nhìn theo tên Faust đang được bảo vệ chạy trốn liền nheo mắt đưa một ngón tay ra phía trước rồi chỉ xuống đất.
“Rầm…”
Đột nhiên một tia sét giành xuống đánh trúng tên Faust đang được bảo vệ
khiến tên này sợ ngây người, một âm bùng nổ vang lên, những kẻ xung
quanh liền bị đáng văng ra xung quanh.
Tới khi bọn này định thần
lại thì nào còn bóng dáng của hắn, chổ đối phương vừa đứng chỉ có một
cái hố nhỏ đánh bóc khói nhàn nhạt khiến bọn chúng sợ ngây người.
Có người chịu không được liền ngất tại chổ.
“Bệ hạ chết rồi…”
Sau một lúc thì chuyện quốc vương bị giết lan ra khắp toàn thành khiến người dân tràn ngập khủng hoảng.
“Cầu xin thần linh tha thứ…”
Lúc này từng người quỳ xuống khóc lóc vang xin kêu lên, vì bây giờ họ không thể nào chạy ra ngoài được chỉ còn cách cầu xin hắn mà thôi, dù sao họ
còn chưa muốn chết.
Rất nhanh toàn bộ người dân lẫn hoàng gia đều quỳ xuống van xin.
Thấy cảnh này Kuro không biết vì cảm giác nhiệt huyết sôi trào, để tránh
người dân bị thương hắn liền ngừng lôi lực lại. Dù không phải hắn ham
muốn hư vinh địa vị gì cả, những cái cảm giác được quỳ bái thế này khiến có khác xúc hưng phấn lạ thường.
Người trong kinh đô nhìn thấy
hắn ngưng lại liền thở ra một hơi vui mừng sống qua tai nạn, nhưng nhìn
tường thành bên ngoài vẫn bị cuông phong bao vây.
Thấy hắn không nói một lời khiến cho bầu không khí tràn ngập áp lực, khiến họ thở mạnh cũng không dám.
“Xin thần linh bớt giận… ta có cách hoàn trả lại ma thuật cho thế giới của ngài.”
Trong lúc hoàn cảnh đầy căng thẳng thì có một giọng nói vang lên phía trên một tòa nhà hấp dẫn chú ý của mọi người.
“Là hoàng tử Jella.”
Đến khi họ nhìn thấy mặt của người đó vừa khiếp sợ vừa vui mừng kêu lên.
Mystogan trước sự chú ý của mọi người liền tan biến như làn khói rồi xuất hiện
kế bên cái hố giữa quân đội hoàng gia, nhìn cái hố bên cạnh rồi nhìn lên người đừng trên bầu trời kia với anh mắt phức tạp rất nhanh liền che
dấu.
“Ồ… vậy người định làm bằng cách nào ?” Kuro ra vẻ thích thủ nhìn hắn hỏi.
“Tôi sẽ nghịch đảo phép thuật Anima.” Mystogan liền nói: “Không chỉ trả pháp thuật đã mất, mà còn cống hiến luôn cả phép thuật của thế giới này cho
ngài… điều này có khiến ngài hài lòng không ?”
Mystogan biết đối phương định nói gì liền hỏi ngược: “không lẽ ngươi nghĩ còn cách tốt hơn à ?”
Byro miệng run run rồi thở dài.
“Rất tốt… tuy nhiên ta muốn nhìn thấy ngươi thật hiện điều đó.”Kuro nói.
“Xin ngài theo tôi…”
Sau đó Mystogan liền dân Kuro tiến vào cung điện.
“Chỉ có ta và hắn thôi…” Kuro quay lại nhìn quân đội hoàng gia phía sau nhàn nhạt nói rồi bước đi.
Quân thân và quân đội nghe vậy liền dừng chân tại chổ không dám bước thêm
một bước chỉ có thể gương mắt nhìn hai người họ biết mắt khỏi tầm mắt
rồi nhìn nhau.
Dù sao nhìn cảnh quốc vương chết trước mặt họ vẫn còn ám ảnh nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.