Dạ Vy là một cô bé đang lớn, cơ thể nàng đang ở trong quá trình phát
triển nhanh chóng. Đặc biệt, nàng lại sinh hoạt ở một nơi tràn đầy sắc
dục, nàng chỉ nghe người khác nói, nhưng nàng lại chưa có tự mình trải
nghiệm qua.
Từ nãy đến giờ, Hạo Nam đùa giỡn trêu chọc nàng, mới
có bao lâu? Câu trả lời là, chưa đầy một giờ. Chưa đủ một giờ, mà nàng
đã lên đỉnh ba lần. Lúc này, trong lòng Dạ Vy đang nghĩ. "Chẳng lẽ, mình là một nữ nhân dâm đãng. Trong chuyện song tu, mình là một người rất có năng khiếu?"
Đang suy nghĩ mông lung, liền bị Hạo Nam cắt ngang
đi ý nghĩ trong đầu, trường thương của Hạo Nam, đã xâm nhập vào cô bé
của nàng. Nhưng trường thương của hắn chỉ xâm nhập vào có 1cm, vừa dụng
phải vách ngăn thì dừng lại.
Hiện tại, Dạ Vy vô cùng mong đợi,
mới vừa rồi, nàng đã được nếm được mùi vị ngon ngọt, ở phần vỏ bên của
trái cấm. Tiếp theo là đến phần chính, đến phần thịt bên trong, hai chân của nàng tự động tách ra, để tạo cho cho Hạo Nam dể dàng hoạt động hơn.
Hạo Nam thấy được, Dạ Vy đã chuẩn bị sẵn sàng, nàng rất nôn nóng và không
muốn chờ đợi thêm nữa. Mặc dù cô bé của nàng đã bị tàn sát bừa bãi,
nhưng nàng vẫn tiếp tục hướng tới, không muốn dừng lại.
Hạo Nam
vẫn chậm chạp không tiến, hắn chỉ đưa vào 1cm rồi lại rút ra, cứ như
vậy, lập đi lập lại nhiều lần. Dạ Vy đang rất hứng tình, nhưng Hạo Nam
chậm chạp không tiến, để cho nàng ủy khuất rất muốn khóc lên.
Lúc này, Hạo Nam đang nghĩ. "Dạ Vy còn nhỏ quá, trường thương mình lại quá
to, không biết nócó tiến vào được hay không?" Nhưng rất nhanh, Hạo Nam
không cần suy nghĩ đến vấn đề này nữa. Ham muốn, khát vọng được nếm trải mùi vị của trái cấm, đã thôi thúc Dạ Vy chủ động tiến công, nàng canh
trường thương của Hạo Nam đang tiến tới, thì chủ động nâng mông, tiến
tới một cái thật nhanh.
"Phập." Trường thương của Hạo Nam, thẳng
tiến xâm nhập vào bên trong cô bé của Dạ Vy. Cảm nhận cô bé của mình, bị một vật cứng rắn chiếm lĩnh, làm cho đồng ốc của nàng trống rổng, các
dây thần kinh được kích thích thật mạnh, làm cho nàng lần thứ tư lên
đỉnh.
Dạ Vy hét lên một tiếng, sau đó thì rên rỉ không ngừng. "A. Ư ư... ứ ứ ứ."
Toàn thân co giật, trường thương của Hạo Nam vẫn còn nằm bên trong người của Dạ Vy, bởi vậy, mỏi một lần nàng co giật, liền gián tiếp làm cho thường thương của Hạo Nam, tàn sát bừa bãi, bên trong cô bé của nàng. Chỉ vừa
mới xâm nhập, đã làm cho nàng chịu không nổi, lúc này, lại bị kích thích liên tục, làm cho quá trình lên đỉnh không thể kết thúc, cô bé của nàng thì co bóp liên tục, dường như nó muốn bóp nát cái mệnh căn của Hạo
Nam.
Hạo Nam cũng có được giác rất tuyệt, hắn chỉ cần để trường
nằm bên trong cô bé của nàng, liền có thể cảm nhận được khoái cảm liên
tục không ngừng kéo đến, vô cùng, vô tận. Hạo Nam cảm giác được sự ấm áp mà cô bé của Dạ Vy mang đến, cô bé của nàng đang ra sức bóp nát mệnh
căn của hắn, nhưng lại vô lực, không thể làm gì được, trường thương của
Hạo Nam.
Hạo Nam nằm im hưởng thụ, mặc cho Dạ Vy co giật, vùng
vẫy, rên rỉ, hắn vô cùng sung sướng. Lần này, hắn để cho Dạ Vy ngất đi,
rồi mới rút trường thương ra. Sau đó, hắn dùng chân nguyên, giúp cho
nàng hồi phục. Khi Dạ Vy vừa hồi phục, Hạo Nam liền lấy trường thương
tiến vào cô bé của nàng, nhịp vài cái, thì Dạ Vy lại lên đỉnh.
Cứ như vậy, liên tục lập đi lập lại nhiều lần, chờ cho Dạ Vy sướng ngất
đi, thì dừng lại giúp nàng hồi phục, sau đó lại bắt đầu chinh phạt. Sau
hai canh giờ, thì cô bé của Dạ Vy đã sưng tấy cả lên. Hạo Nam muốn dừng
lại, dù chỉ mới hai canh giờ, nhưng hắn đã lên đỉnh ba lần, còn Dạ Vy
thì không cần phải nói, trong 240 phút, thì nàng lên đỉnh 220 phút có
hơn.
Nằm nghĩ một hồi lâu, không còn bị Hạo Nam công kích, Dạ Vy
bắt đầu lấy lại tinh thần, nàng nhìn Hạo Nam nói. "Lão công, tiếp tục
đi, sao chàng dừng lại rồi."
Hạo Nam cũng bó tay, hắn dùng trường thường của mình, vỗ vỗ lên cô bé của nàng, sau đó mở miệng nói. "Nàng
xem, cô bé của nàng, đã sưng hết cả lên rồi. Tu vi của nàng, cũng thành
công đột phá lên Trúc Cơ Cảnh, nàng nên nghĩ ngơi một thời gian đi
thôi."
Dạ Vy tĩnh bơ, nàng mở miệng nói. "Chàng giúp thiếp trị
liệu là được rồi, chàng làm cho nó hết sưng, chúng ta lại tiếp tục song
tu nữa. Thiếp muốn song tu, cảm giác song tu thật sung sướng."
Tay của nàng, vẫn vuốt ve lấy trường thương của Hạo Nam. Dạ Vy không quan
tâm Hạo Nam nói cái gì, nàng mở miệng nói. "Nam nhân không hư, thì nữ
nhân không thích. Nữ nhân càng hư, thì nam nhân càng thích. Thiếp hư
hỏng như thế này, lão công chàng không thích sao, vừa rồi thiếp thấy
chàng thỏa mãng vô cùng mà."
Hạo Nam triệt để im lặng, hắn mở
miệng nói. "Ta thích lắm, vô cùng thích luôn. Nếu nàng đã muốn, thì ta
sẽ cùng nàng hư hỏng." Sau đó, hắn lấy ra Liệu Thương Đan cho Dạ Vy
dùng, kết hợp với chân nguyên giúp cho cô bé của nàng hồi phục như củ.
Haiai người lại bắt đầu song tu, lúc mệt thì nghĩ, lúc cô bé của Dại Vy
sưng lên, thì Hạo Nam cho nàng phục dụng đan dược và giúp nàng tiêu
sưng, lúc đói thì phục dụng Tịch Cốc Đan. Mọi giờ, mọi khắc, hai người
đều điên cuồng song tu.
Những ngày sau trôi qua, Dạ Vỵ triệt để
đeo dính Hạo Nam, trừ phi nàng chết, lúc đó nàng mới không thể ở cùng
Hạo Nam được nữa. Liên tục giao hoan, song tu không ngừng, nàng chỉ cần
có Hạo Nam là đủ, cái gì Hợp Hoan Tông, nàng mới không cần, chỉ cần có
Hạo Nam là đủ, trái tim của nàng, đã bị hình bóng Hạo Nam chiếm đóng.
Từ khi biết được, song tu sẽ mang đến cảm giác sung sướng như vậy. Dạ Vy
chỉ còn hận bọn giặc cỏ, nàng cần thời gian, để tu vi của mình được tăng cao. Lúc đó, nàng sẽ đi tiêu diệt bọn giặc cỏ sau. Việc cứu mẫu thân
của mình, ra khỏi móng vuốt của bọn giặc cỏ, thì đã không còn bức thiết
như lúc đầu. Trong lòng nàng nghĩ, "Không chừng mẫu thân đang cùng bọn
giặc cỏ giao hoan, nàng đang sung sướng rên rỉ không ngừng, nàng đang
nằm trên giường hưởng thụ, nàng đã quên, nàng còn có một nữ nhi là mình
cũng nên.
...
Tiểu thế giới là một nơi giết chóc trần đây máu
tanh, mạnh được yếu thua. Lẽ phải, luôn thuộc về người có bản lãnh cao
nhất. Dù kẻ đó, là một người cùng hung cực ác, khi lời mà hắn nói ra,
thì kẻ yếu phải làm theo, nếu kẻ yếu trái dám lời, thì hắn sẽ bị giết
chết.
Kẻ yếu, chỉ có thể vâng theo lời của kẻ mạnh, ngoan ngoãn
như một con chó, thì có thể sống tốt. Ngoan cố chống cự, thì cái chết,
chính là kết cục của người này.
Ma Môn và bọn giặc cỏ, đã lợi
dụng sự cố của lần đại hội tỷ võ chiêu thân vừa rồi, để làm cái cớ, gây
chuyện với Hợp Hoan Tông. Bọn chúng muốn thâu tóm Hợp Hoan Tông.
Đủng quần bị đất dính vào, không phải cứt, cũng là cứt. Nữ tu sĩ, cũng là
một loại tài nguyên, mà Hợp Hoan Tông thì, có rất nhiều nữ tu sĩ. Cho
nên, kiếp nạn lần này của Hợp Hoan Tông, là đến từ nữ nhân.
Hồng
nhang họa thủy. Ngươi, không có đủ bản lĩnh để bảo vệ mỹ nhân, mà lại
mang theo mỹ nhân bên người, thì chẳng khác gì, ngươi muốn tìm cái chết, đều này chỉ là thời gian, sớm hay muộn mà thôi.
Trên thế giới
này, không có một ai, là một người tốt thật sự. Mặt ngoài, thì nói nhân
nghĩa đạo đức, như thế này, như thế kia. Nhưng ở sau lưng, lại làm ra
những chuyện, mà ở trước mặt người khác, chính hắn lại tỏ vẻ khinh
thường.
Ma Môn và bọn giặc cỏ, là nguyên thủy của tội ác. Bọn
chúng hiêng ngang lẫm liệt, trực tiếp làm ra những việc tán tận lương
lâm, không có việc xấu gì là không làm. Nhưng, kẻ thù của bọn chúng, còn may mắn sống sót, thì biết rỏ kẻ thù của mình là ai. để còn trả thù.
Còn kẻ có mặt ngoài là chính nhân quân tử, hắn đại diện cho chính nghĩa.
Một khi, ở sau lưng hắn làm ra việc ác, thì thủ đoạn còn máu tanh và lưu loát sạch sẽ, hơn bọn người Ma Môn gấp nhiều lần. Và người bị hại, nếu
hắn may mắn còn sống, thì hắn cũng không biết, kẻ thù của mình là ai, mà đau khổ cùng thù hận, không biết tìm ai để báo thù.
Giang hồ là
như vậy, nơi có con người, thì có giang hồ, có giang hồ, thì có phân
tranh. Giang hồ luôn có hai phe, một phe đại diện cho người tốt, một phe đại diện cho kẻ xấu. Đôi khi, có những người làm việc không theo lẻ
thường, làm việc không để ý đến cái nhìn của người khác, thì được mọi
người gọi là kẻ tà đạo.
Tà đạo, không ác không hiền, nếu dạng
người này, làm tổn hại lợi ích của những kẻ giang hồ chính phải, liền
được nâng cấp lên, xem như người xấu, cùng loại với Ma Môn.
...
Khi Hạo Nam, cùng với Dạ Vy bắt đầu chiến đấu. Thì ở ba căn phòng khác, Hạ
Thanh Thanh, Nhậm Doanh Doanh và Lệ Thắng Nam, đã bấm nút báo hiệu. Thế
là, Hạo Nam lại phân ra ba cái phân thân, để đi đến ba căn phòng của ba
nàng.
Hạ Thanh Thanh là người có tính cách trầm ổn, nàng thường
suy nghĩ thấu đáo mọi việc, rồi mới đi làm. Nhưng, những việc này, phải
nằm trong năng lực của nàng. Lúc này đây, Hạ Thanh Thanh đành phải phó
thác số phận của mình, cho lão thiên. Lão thiên tốt bụng, sẽ ban cho
nàng cuộc sống an lành hạnh phúc, lão thiên tức giận, thì cuộc sống của
nàng phải lận đận long đong, phải đối mặt với phong ba bảo táp, ở chốn
giang hồ.
Dù biết, khi đi vào nơi đây tu luyện, chính là cùng
người khác song tu, nhưng nàng cũng hi vọng, người lấy đi cái ngàn vàng
của mình, trẻ tuổi một chút, dể nhìn một chút, đừng quá già, quá khó
nhìn là được.
Trong khi Hạ Thanh Thanh đang suy nghĩ, thì Hạo Nam đã xuất hiện ở phía sau nàng, hắn mở miệng nói. "Ồ. Lại là một tiểu mỹ
nhân nữa sao? Hợp Hoan Tông, hết người rồi à? Vừa rồi cũng là một bé gái vừa lớn, lần này cũng vậy?"
Đột nhiên, nghe một giọng nói, phát
ra từ phía sau lưng của mình, làm cho Hạ Thanh Thanh giật mình, lông mao trên người của nàng dựng hết cả lên. Ngay lập tức, nàng quay người lại, nhìn thẳng về phía Hạo Nam, mở miệng hỏi liên tục. "Ngươi lài ai? Tại
sao, ngươi lại đột nhiên xuất hiện, ở sau lưng của ta? Chẳng lẻ ngươi,
là người sẽ cùng ta song tu?"
Nhìn thấy diện mạo của Hạo Nam, thì trái tim nhỏ bé của nàng đập nhanh và mạnh hơn rất nhiều. Trong lòng
nàng suy nghĩ. "Người này, chính là người sẻ cùng mình, song tu sao? Hắn thật trẻ tuổi, thật tuấn tú, đúng là kiểu người mà mình mộng tưởng.
Chẳng lẻ, lão thiên nghe được lời tĩnh cầu của mình? Nên mới cử đến nơi
đây, một chàng trai, tài hoa phong độ để cứu giúp đời mình?"
Nhín thấy cặp mắt phượng, rừng to vì ngạc nhiên, sau đó là thì vẽ mặt tràn
đầy sự hiếu kỳ và tò mò và mong đợi, hắn mở miệng trả lời từ câu hỏi của nàng. "Ta tên là Trần Hạo Nam, là chủ nhân nơi này. Ta xuất hiện nơi
đây, là do nàng, nhấn cái nút trên bàn gọi đến. Đúng vậy, ta chính là
người, sẽ cùng nàng song tu. Nàng tên gì? Nàng còn gì, muốn hỏi sao?"
Hạ Thanh Thanh nghe Hạo Nam nói thì càng đỏ mặt, tim đập càng nhanh hơn,
nàng im lặng một lúc, mới mở miệng trả lời. "Ta tên Hạ Thanh Thanh. Vừa
nãy, ta có nghe ngươi nói, lại là một tiểu mỹ nhân sao, ngươi đã gặp ai
rồi, nàng tên gì?"
Hạo Nam nghe Hạ thanh Thanh hỏi, thì gật đầu,
mở miệng nói. "Đúng vậy, khoảng 30 phút trước, có một tiểu mỹ nhân nhấn
nút gọi ta đến. Nàng ấy tên là Dạ Vy, nàng có nước da ngâm đen và cảm
xúc rất mẫn cảm. Bậy giờ thì, Dạ Vy đã là nữ nhân của ta rồi, ta rất
tích nàng ta. Hai người các nàng, quen biết nhau sao?"
Không quá
bất ngờ, đều này, dường như đã bị Hạ Thanh Thanh đoán tước, nàng bình
tĩnh trả lời. "Thì ra là Dạ Vy, ta biết muội ấy. Bọn ta có bốn tỷ muội,
Dạ Vy là người nhỏ tuổi nhất. Nhậm Doanh Doanh, Lệ Thắng Nam và ta đều
cố số tuổi bằng nhau. Lần này, bốn tỷ muội bọn ta, cùng nhau đi vào kết
tu luyện."
Nghe Hạ Thanh Thanh nói, còn có hai vị tiểu mỹ nhân
nữa, thì hai mắt của Hạo Nam tỏa sáng, miệng thì cười cười trong lòng
thầm nghĩ. "Hắc hắc. Còn hai người nữa sao? Ta thật mọng đợi à. Ta chỉ
là một cổ phân thân, mọi hành động và cảm xúc của ta, thì chủ thân đều
biết được. Nhưng ta, lại không biết gì về chủ thân."
Hạo Nam đột
nhiên tiến lại ôm Hạ Thanh Thanh vào người, nhanh như chớp bế nàng lên,
hắn đặt mông ngồi xuống ghế. Hạ Thanh Thanh, thì ngồi trên mông của
mình, thì mới miệng nói. "Mọi hoàn cảnh của Dạ Vy, ta đều biết. Ta nghĩ, hoàn cảnh của nàng cũng giống như, hoàn cảnh của Dạ Vy thôi. Phải không Hạ Thanh Thanh?" Miệng thì nói, mà tay thì không thành thật, tay hắn
đang xoa nắn cặp ngực của nàng.