Thiên Sí Tuyết Sư bay từ Mỹ Nhân Trấn đến Hợp Hoan Đảo, mất một giờ. Khi Thiên Sí Tuyết Sư bay gần đến Hợp Hoan Đảo, thì Hạo Nam thu nó lại, tự
mình ra trận, hắn sử dụng thân pháp của mình để đột nhập lên Hợp Hoan
Đảo.
Với hình thể to lớn của Thiên Sí Tuyết Sư, nó không thể nào
đột nhập lên Hợp Hoan Đảo, mà không bị người phát hiện. Không có gì
ngoài ý muốn, Hạo Nam đột nhập lên Hợp Hoan Đảo một cách dể dàng, hắn đi đến một rừng cây vắng vẻ, mang Võ Hồng Tuyết ra ngoài.
Hạo Nam
nhìn Võ Hồng Tuyết còn nhắm mắt ngủ thì nói. "Chúng ta đã về tới Hợp
Hoan Đảo, nàng nhanh dẫn ta đến động phủ của nàng đi. Sau đó, nàng nhanh đi thông báo triệu tập cao tầng của Hợp Hoan Tông, chuẩn bị hộp."
Hai tay của Võ Hồng Tuyết quàng lên cổ của Hạo Nam không chịu đứng xuống
đất, nàng mở miệng nói, nhưng hai mắt vẫn còn nhắm chặt. "Thiếp còn mệt
lắm, để cho thiếp nghĩ một lúc nữa đi. Chàng cứ tự đi vào là được, với
bản lãnh của chàng, muốn ra hay vào Hợp Hoan Tông chỉ giống như chỗ
không người mà thôi."
=> Ngày 1 - 2 chương, nếu được nhiều đọc giả ủng hộ.
Thời gian mình viết truyện từ : 19h - 24h.
Các bạn có thể ủng hộ mình bằng cách, donate vào TK ngân hàng hoặc ví momo.
TK ngân hàng Agribank stk : 6340205245807. Chủ tk là Nguyễn Hoàng Nam.
Ví momo là 0907886637.
...
Cầu mọi người đề cử. Cầu mọi người tặng quà.
Võ Hồng Tuyết đã hơn 2 vạn tuổi, nhưng nàng lại bắt đầu làm nũng, từ một
cô nương biến thành một nữ nhân, nàng liền bắt đầu làm nũng với nam nhân của mình. Hạo Nam bất đắc dĩ lắc đầu, hắn tiếp tục mở miệng nói. "Ta
đâu có biết động phủ của nàng ở nơi nào đâu, làm sao ta có thể tìm đến
đó được. Nàng nhanh chóng chỉ đường, nếu không ta sẽ trừng phạt nàng
bằng cách, dùng trường thương của ta tiếp tục tiến vào cơ thể của nàng
đấy."
Võ Hồng Tuyết dùng nắm tay nhỏ của mình, đánh vào ngực của
Hạo Nam một cái, mới mở miệng nói. "Chàng hù ai đây, thiếp mới không sợ. Chàng cứ dùng trường thương của chàng mà trừng phạt thiếp, thiếp đang
chờ đợi chàng, tiến đến trừng phạt thiếp đây này."
Nữ nhân và nam nhân cách một tầng giấy mỏng, thì ngượng ngùng e thẹn. Một khi tầng
giấy mỏng ấy bị phá bỏ, thì hai người đã là của nhau, không còn gì phải
giả tạo nữa. Lúc này Võ Hồng Tuyết đang giở ra tính trẻ con của mình,
nàng bất chấp thân thể đang mệt mỏi, mà khiêu khích Hạo Nam.
Hạo
Nam triệt để im lặng, hắn không còn gì để nói, vẻ mặt dở khóc dở cười,
hắn dùng tay vỗ vào mông của nàng một cái, rồi mở miệng nói. "Không đùa
nữa, nàng nhanh chỉ đường, để ta mang nàng đến đó. Tình hình Hợp Hoan
Tông đang căng thẳng, nàng không lo lắng sao?"
Võ Hồng Tuyết ngạo kiều, chu miệng nhỏ trả lời. "Có chàng đến rồi, người ta mới không cần
lo lắng nữa. Có chàng tọa trấn, Hợp Hoan Tông đã thoát khỏi nguy hiểm
rồi. Chàng cứ đi thẳng vào nội khu của Hợp Hoan Tông, động phủ của thiếp ở vị trí sâu nhất."
Hạo Nam nghe Võ Hồng Tuyết khen mình, thì
vễnh lên khóe miệng cười, hắn mở miệng nói. "Ta làm gì lợi hại được như
nàng nói. Nang quyền khó địch lại tứ thủ, một mình ta, làm sao có thể
đánh lại tất cả cao thủ của Ma Môn cơ chứ. Bọn họ mà đến, ta cũng chỉ có thể tự bảo vệ bản thân và các nữ nhân của mình mà thôi."
Võ Hồng Tuyết nghe vậy, thì mở mắt ra trừng Hạo Nam một cái, nàng mở miệng nói. "Vậy thì khác nhau chỗ nào, chàng muốn thu tất cả nữ nhân của Hợp Hoan
Tông, chàng cứu nữ nhân của mình, thì tương đương với cứu toàn bộ Hợp
Hoan Tông, có gì khác nhau sao?"
Hạo Nam á khẩu, không biết trả
lời như thế nào, trong lòng thì vô cùng phiền muộn, mà tự nhũ. "Có sắc
tâm, có sắc đảm, nhưng cần phải có đủ bản lãnh mới được à. Lần này xem
ra, mình mình phải liều mạng dốc hết vốn liếng rồi."
Ngay sau đó, Hạo Nam bế lấy Võ Hồng Tuyết, bay về phía khu vực hạch tâm của tổng bộ
Hợp Hoan Tông, khoảng cách không xa, chỉ hơn ba mươi phút, thì Hạo Nam
đã tìm đến nơi cư ngụ của võ Hồng Tuyết.
Động phủ của Võ Hồng
Tuyết nằm ngày bên trong vách núi, không gian bên trong không rộng lắm,
chỉ có tầm 50 mét vuông. Bên trong động phủ, đồ vật rất giản dị, phía
trong cùng chỉ có một cái giường đá, bên trên giường đá có một cái chăn, một cái gối. Ở khu vực trung tâm, thì có một cái ngũ giai Tụ Linh Trận, bên trong Tụ Linh Trận thì có một cái bồ đoàn dùng cho tu sĩ ngồi lên
tu luyện.
Bồ đoàn này cũng là một loại pháp khí, nó được luyện từ một cây ngũ giai Trầm Hương Thụ. Trầm Hương Thụ có mùi thơm dịu, khi tu sĩ hít phải mùi thơm này, sẽ có cảm giác khoan khoái dể chịu, tinh thần an lành. Đây là một kiện pháp khí chuyên giúp cho tu sĩ ổn định tinh
thần, chuyên tâm tịnh tu.
Hạo Nam đi đến cái giường đá ở trong
cùng, đặt Võ Hồng Tuyết nằm xuống, hắn mở miệng hỏi. "Khi nào, thì nàng
mới thông báo cho cao tầng đến hội hộp. Hồng Tuyết, cao tầng Hợp Hoan
Tông, có bao nhiêu vị vậy? Muốn cho các nàng tiếp nhận ta, cũng cần tốn
nhiều thời gian lắm đây. Ta có một ý nghĩ, nàng cứ nói như thế này. Khi
hội hộp nàng nói, nàng có cách để cho các nàng ấy, nàng có cách giúp cho mọi người tăng lên tu vi. Chỉ cần các nàng, đến động phủ của nàng, nàng sẽ giúp cho bọn họ tăng cao tu vi. Ta sẽ ở nơi đây, thành lập một cái
kết giới, khi các nàng ấy bước vào động phủ, sẽ bị dịch chuyển đến một
nơi khác. Ta sẽ ở một nơi khác, chờ đón từng nàng."
Võ Hồng Tuyết hừ nhẹ một cái, sau đó nàng bắt đầu liệt kê ra số lượng tu sĩ của Hợp
Hoan Tông. "Hừ. Chàng thật biết chơi à. Hợp Hoan Tông có một trăm tám
mươi bảy vị cao tầng, trong đó có năm mươi vị hộ pháp, hai mươi vị ngoại môn trưởng lão, mười vị nội môn trưởng lão, năm vị truyền đạo trưởng
lão, một vị phó tông chủ, một vị tông chủ, một trăm vị thái thượng
trưởng lão. Trong một trăm vị thái thượng trưởng lão này, có mười vị là
tiền nhiệm tông chủ, mười vị tiền nhiệm phó tông chủ, còn lại là các vị
trưởng lão lui ẩn, nhường vị cho người đời sau thay thế chức vị.
Đệ tử thân truyền có năm trăm người, đệ tử nội môn có một vạn người, đệ tử ngoại môn có bảy vạn người, tạp dịch đệ tử có hơn ba vạn người. Trên
dưới Hợp Hoan Tông, hết thảy có trên mười vạn người."
Hạo Nam
nghe vậy thì thốt lên một câu. "Đông tới như vậy cơ à? Bên trong tiểu
thế giới, nữ nhân đều tập trung nơi đây, hết rồi thì phải. Như vậy ta
cần một chút thời gian để chuẩn bị, ta sẽ thành lập ra một khu vực,
giành riêng cho các đệ tử tu luyện. Đệ tử vừa mới nhập môn tu vi còn yếu kém, vừa đạt Luyện Khí Cảnh, mỗi tháng được một lần vào bên trong tu
luyện. Trúc Cơ Cảnh, thì 2 tuần sẽ được vào một lần. Kim Đan Cảnh, thì
một tuần sẽ được vào một lần.
Nguyên Anh Cảnh, thì ba ngày sẽ
được vào một lần. Ngưng Thần Cảnh trở lên thì có thể thường trú bên
trong tu luyện nếu muốn. Từ Luyện Khí Cảnh cho đến Nguyên Anh Cảnh, khi
vào bên trong, có thể ở được bao lâu thì ở bao lâu, khi ra ngoài cần đến lượt tiếp theo mới có thể vào. Thời gian chờ của lượt tiếp theo, được
tính kể từ khi nữ tu sĩ ấy rồi khỏi khu vực tu luyện."
Võ Hồng
Tuyết thấy Hạo Nam, suy nghĩ kế sách, thì mở miệng nói. "Được rồi, hôm
nay thiếp hơi mệt, để sáng sớm ngày mai, thiếp sẽ triệu tập tất cả cao
tầng của Hợp Hoan Tông, đến Nghị Sự Điện để hội hộp. Bây giờ thì, chàng
đừng quấy rầy thiếp nữa, thiếp thật sự rất mệt mỏi. Chàng cũng thật là,
người ta mới làm chuyện đó lần đầu, mà chàng không thương hương tiếc
ngọc gì cả, cứ hì hục như lão hổ không bằng." Nói xong thì nàng nhắm mắt ngủ, mặc kệ Hạo Nam đang toan tính đều gì.
Hạo Nam nghe Võ Hòng
Tuyết ai oán, thì hắn chỉ cười hề hề. Ngay sau đó, hắn bắt đầu đục
khoét, tạo dựng phòng ốc bên trong lòng núi. Trước hết hắn tạo tạm ra
một trăm căn phòng, bên trong mỗi phòng đều có một nút thông báo. Khi nữ tu sĩ đi vào bên trong, nàng chỉ cần bấm cái nút đấy, Hạo Nam sẽ tách
ra một cái phân thân lập tức đi đến nơi đó để giúp nàng tu luyện.
Với tu vi của Hạo Nam, hắn chỉ dùng ra một buổi chiều, thì đã làm xong mọi
thứ, các phần đất đá bị bóc ra, thì hắn chuyển vào Tiểu Hành Tinh. Làm
xong tất cả, hắn lên giường ôm Võ Hồng Tuyết đi ngủ, sang ngày hôm sau,
các nữ nhân sẽ tự động đến nơi đây, hiến dâng thân thể để cho hắn vui
vẻ. Lúc trước, Hạo Nam mộng tưởng ba ngàn phi tầng, có vẽ hơi ít, với
bản lãnh của hắn, tu vi càng ngày càng tăng cao, mơ ước ba ngàn phi tầng thật thấp kém.
Thế là Hạo Nam tăng cao chỉ tiêu có của, ai đến
cũng không từ chối, càng có nhiều nữ nhân càng tốt. Cho dù giang hồ có
mắng chửi hay chỉ trích gì, thì hắn cũng mặt kệ, hắn sung sướng vui vẻ
là được, cần gì để ý đến những lời của người khác nói.
...
Một đêm tràn đầy mong đợi đã trôi qua, hôm nay trời vừa sáng, thì Hạo Nam
đã hối thúc Võ Hồng Tuyết đi triệu tập mọi người, để phát ra thông báo.
Võ Hồng Tuyết lại nằm ỳ ra giường không chịu đi, Hạo Nam bất đắc dĩ, hắn phải móc trường thương của mình ra vỗ vỗ vào mông của nàng, đe đọa nếu
nàng không đi thì ta sẽ đè nàng ra làm thịt, nàng nhanh đi để người khác thế nàng chịu trận là được.
Võ Hồng Tuyết thấy trường thương to
dài, cứng rắn hùng dũng của Hạo Nam, thì giơ hai tay đầu hàng, nàng
nhanh chóng đi đến Nghị Sự Điện, để triệu tập mọi người đưa ra thông
báo. Dáng đi của Võ Hồng Tuyết không được bình thường, cuối cùng, nàng
phải sử dụng chân nguyên để bay đi.
Sau một nén nhang, thì Võ
Hồng Tuyết đã đi đến Nghị Sự Điện, nàng dùng chân khí hòa vào giọng nói
để thông báo cao tầng khắp nơi, nhanh đi đến Nghị Sự Điện hội hộp. "Tất
cả cao tầng của Hợp Hoan Tông, hãy dừng lại tất cả mọi công việc, nhanh
đi đến Nhị Sự Điện, ta có đều muốn thông báo, thời hạn là mười phút."
Chúng tu sĩ cao tầng của Hợp Hoan Tông, nghe được sư tổ triệu tập, thì lập
tức dừng lại hết các việc đang làm, đuổi tới Nghị Sự Điện. Mai Sư Phong
là người đi đến nơi này đầu tiên, vừa vào Nghĩ Sự Điện, nàng liền thấy
sư tổ đang ngồi trên ghế thái sư, thì tự động đứng một bên yên lặng chờ
đợi.
Chưa đầy mười phút, thì cao tầng của Hợp Hoan Tông đã đến
đầy đủ. Thấy mọi người đã đến đông đủ, Mai Sư Phong nhìn về phía Võ Hồng Tuyết nói. "Thưa sư tổ, mọi người đã đến đông đủ, sư tổ có đều gì cần
thông báo, thì hãy nói đi ạ."
Võ Hồng Tuyết nhìn qua một lượt,
thì hài lòng gật đầu, nàng mở miệng nói. "Mọi người rất tích cực, rất có trách nhiệm, ta rất hài lòng." Nhưng trong lòng nàng, lại đang nghĩ
khác. "Hừ. Đám người chảnh chọe các ngươi, ai cũng xinh đẹp như hoa như
ngọc. Lúc này môn phái gặp nguy cơ, các ngươi mới tích cực như vậy. Số
kiếp của ta và các ngươi đã tới, các ngươi sẽ phải bị tên sắc côn Hạo
Nam kia, hưởng dụng hết, lâu ngày cất dấu chỉ tiện nghi cho tên hỗn đảng ấy mà thôi."
Nàng dừng lại một chút, thì mở miệng nói tiếp. "Lần này, tông môn chúng ta gặp phải kiếp nạn thật lớn. Nếu không cẩn thận
đối phó, nói không chừng, sau này ở tiểu thế giới, sẽ không còn vị trí
Hợp Hoan Tông của chúng ta nữa, chúng ta chĩ hiện hữu, qua từng câu
chuyện được người khác nhắt lại mà thôi."
Chúng tu sĩ cao tầng của Hợp Hoan Tông, nghe sư tổ của mình nói như vậy thì càng lo lắng, ai nấy đều có tâm trạng nặng nề.
Không dừng lại lâu, Võ Hồng Tuyết lại tiếp tục nói. "Cũng vì chuyện lần này,
mà ta rời khỏi Hợp Hoan Đạo để đi cầu người trợ giúp. Trời không phụ
lòng người, lần này ra ngoài, ta quả thật đã tìm được người một người,
hắn có thể giúp môn phái chúng ta vượt qua kiếp nạn này."
Mọi người nghe có người giúp đỡ, thì vui mừng hẳn lên, tất cả đều nhìn về Võ Hồng Tuyế,t với cặp mắt tràn đầy mong đợi.
Võ hòng Tuyết tiếp tục nói. "Đều ta nói là sự thật, vị tu sĩ này đã cùng
ta trở về Hợp Hoan Đảo, hắn đang ở bên trong động phủ của ta, hắn đang
bố trí một trận pháp để giúp các ngươi tăng cao tu vi.
Tới tượng
là toàn bộ tu sĩ của tông mon, đệ tử vừa mới nhập môn tu vi còn yếu kém, vừa đạt Luyện Khí Cảnh, mỗi tháng được một lần vào bên trong tu luyện.
Trúc Cơ Cảnh, thì 2 tuần sẽ được vào một lần. Kim Đan Cảnh, thì một tuần sẽ được vào một lần.
Nguyên Anh Cảnh, thì ba ngày sẽ được vào
một lần. Ngưng Thần Cảnh trở lên thì có thể thường trú bên trong tu
luyện nếu muốn. Từ Luyện Khí Cảnh cho đến Nguyên Anh Cảnh, khi vào bên
trong, có thể ở được bao lâu thì ở bao lâu, khi ra ngoài cần đến lượt
tiếp theo mới có thể vào. Thời gian chờ của lượt tiếp theo, được tính kể từ khi, nữ tu sĩ ấy rồi khỏi khu vực tu luyện.
Hiện tại, nơi đó
chỉ có một trăm căn phòng tu luyện, các ngươi phải phân chia sắp xếp sao cho, tất cả mọi người đều có cơ hội đi vào trong ấy tu luyện. Nếu các
ngươi không tin, các ngươi có thể để cho đệ tử đi vào đó trước để xem
xét.
Những đều cần nói, ta đã nói hết. Các ngươi nhanh giải tán,
nhanh đi phát ra thông báo, để cho tất cả mọi người nhanh chóng tranh
thủ, đi đến động phủ của ta tu luyện. Các người cũng phái Anh Chuẩn
Điểu, đi đến các đại môn phái cầu viện thử xem sao? Để ta xem thử, danh
môn đại phái, có ai đến giúp chúng ta, chống lại tà ma ngoại đạo hay
không?"
Nói xong thì, nàng dùng chân nguyên bay trở về động phủ, mặc kệ đám cao tầng kia còn muốn bàn tán chuyện gì.