Tranh đấu thì có đổ máu, hai phe đều có bị thương. Bên phe Hợp Hoan
Tông, bị thương thì ít, thiếu vãi thì nhiều, hiện tại bọn họ vô cùng
nhục nhã. Trong quá trình chiến đấu, bon họ phải dùng tay che đi bộ phận nhạy cảm của mình, không để cho bọn giặc cỏ nhìn thấy. Nếu phần ngực bị lộ ra, thì dùng tay che ngực. Nếu phần mông bị lộ ra, thì dùng tay che
lại khe mông. Nếu cả mông lẫn ngực đều bị lộ, thì phải xem vị nữ tu sĩ
đó thấy phần nào quan trọng hơn, thì sẽ che phần đó lại. Vị thế, tuy
không có bị thương nghiêm trọng, nhưng sức chiến đấu, của chúng nữ không thể phát huy cao nhất, trong lòng các nàng hổ thẹn muốn chết.
Bên phe giặc cỏ thì khác, không thiếu kẻ bị trọng thương đổ máu, nhưng ý
chí của bọn chúng không giảm, mà ngược lại còn tăng cao thêm. Hại mắt
của bọn giặc cỏ như đang bốc cháy, hai mắt nhìn chằm chằm vào những bộ
vị nhạy cảm, bị mất đi sự che chắn của y phục kia. Những cặp ngực căng
phòng, những cặp mông to vểnh, mất đi sự chèn ép và che chắn của y phục, hiện tại chúng đang cao ngạo, phô trương thanh thế cho mọi người thưởng thức.
Chúng nữ tu sĩ bị rách y phục, thì vô cùng nhục nhã, vừa
thẹn vừa giận. Các nàng tức giận, làm cho máu huyết vận chuyển càng
nhanh, da vẽ trên người vì thế cũng đỏ lên, nên nhìn càng mê người. Quá
trình tranh đấu vẫn tiếp tục diễn ra, một số nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông, luống cuống tay chân, một số nàng thì bị xé toàn bộ y phục chỉ biết
tránh đông né tây. Hạo Nam núp ở bên ngoài, xem say sưa ngon lành, hai
mắt tỏa sáng, miệng thì liên tục khen đám giặc cỏ này tài giỏi.
Chúng nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông, chỉ bị tức giận mà không có gặp nguy hiểm,
nên Hạo Nam không có ra tay giúp đỡ. Lệ Tuyết Mai thì bị Hạo Nam lén
mang ra ngoài, chúng nữ tu sĩ Hợp Hoan Tông chỉ lo tranh đấu, nên không
biết bên phe bọn họ, thiếu mất một người quan trọng. Lúc này Lệ Tuyết
Mai đang nằm trong lòng của Hạo Nam, một tay của hắn đang thò vào bên
trong y phục xoa bóp ngực của nàng, một tay thò vào tiểu khố dọc cô bé
của nàng, trường thương thì nằm trong khe mông. Chân khí phản phệ trong
người của nàng, đã bị bị Hạo Nam hóa giải.
Hiện tại, Lệ Tuyết Mai đã không còn nguy hiểm, nàng chỉ mệt quá nên chưa có thể tỉnh lại.
"Ưm. Thật là khó chịu, ta đang ở đâu đây. Đã trở về tới môn phái rồi sao?
Ưm. Mai tông chủ đừng có làm như vậy nữa mà, người ta đang mệt lắm."
Thân thể từ từ tốt lại, nên Lệ Tuyết Mai cũng tỉnh dậy, tinh thần chưa
được tỉnh táo lắm, nên mơ màng mở miệng hỏi.
Hạo Nam nghe vậy thì
trả lời. "Nơi đây là Bách Vạn Nguyên Sa. Nàng đang nằm trong lòng ngực
của ta, bộ nàng và Mai Sư Phong, hay làmđộng tác của ta đang làm lắm à?"
Lúc này, Lệ Tuyết Mai mới nhận ra được sự khác thường, lưng nàng tựa vào
một cặp ngực rắn chắc, nào phải là cặp ngực to mà đàn hồi của Mai tông
chủ. Cánh tay đang xoa bóp ngực và dọc phá cô bé của nàng, thì to hơn
đôi tay mãnh mai của Mai tông chủ nhiều. Còn nữa, ở giữa khe mông của
nàng, đang có một vật dài và cứng rắn chiếm giữ. Lệ Tuyết Mai giật mình
run sợ, tim nàng đập nhanh hơn, trong lòng nàng thầm nghĩ. "Chẳng lẻ
mình bị đám giặc bỏ bắt, mình đang bị một tên giặc cỏ nào đó cưỡng bức."
Nàng cố gắn vung vẫy nhưng không có chút sức lực nào, nàng thở dài, mở miệng nói. "Chẳng lẽ số kiếp của Lệ Tuyết Mai ta chỉ đến đây, là chấm hết rồi sao? Từ nay trở về sau, ta sẽ trở thành đồ chơi trong tay người khác,
sẽ trở thành nô lệ tình dục hay sao? Trong ba vị trại chủ, Bá Dâm Vương, Ác Dâm Vương và Hiểm Dâm Vương, ngươi là tên nào trong ba người đó?"
Hạo Nam nghe Lệ Tuyết Mai hỏi, thì mở miệng trả lời nàng. "Ta không phải
người nào trong đó cả, ta không phải tặc khấu giặc cỏ. Ta chỉ là một
người qua đường, thấy nàng gặp nạn, thì ra tay giúp thôi. Ta không phải
Thánh Nhân, giúp người không cần báo đáp loại kia. Cho nên ta chỉ cố ý
xoa bóp dọc phá, lấy một chút tiền công. Người xưa có nói, nữ nhân được
người cứu mạng, thì sẽ lấy thân báo đáp. Ta thì không tham lam, chỉ
chiếm chút tiện nghi mà thôi."
Lệ Tuyết Mai uất ức, nghiến răng mà nói. "Ngơi thật khốn nạn, trên thân thể của ta, có chỗ nào tư ẩn nào mà ngơi không chạm tới, ngươi còn nói chỉ chiếm chút tiện nghi."
Hạo Nam rút tay đang xoa nắn ngực ra, xoay đầu của Lệ Tuyết Mai về phía
trận đấu bên ngoài, để cho nàng nhìn thấy trận đấu thảm liệt đó, hắn mở
miệng nói. "Nàng nhìn ngoài kia đi, những nữ tu sĩ kia, bị bọn giặc cỏ
trêu chọc thế nào sao. Thân thể bọn họ bị bại lộ trước nhiều người như
vậy, sau này làm gì còn mặt mũi gì để nhìn người khác nữa. Nàng thì tốt
rồi, ít nhất cũng không bị ai thấy được." Tuy miệng đang nói, nhưng tay
của hắn lại không ngừng xoa bóp, tha vuốt hai nơi.
Không đợi Lệ
Tuyết Mai nói, Hạo Nam liền mở miệng nói. "Ta cũng rất muốn nếm thử cảm
giác, cưỡng dâm người khác. Xin chúc mừng nàng, nàng đã là đối tượng của ta. Bá Vương Ngạnh Thương Cung, ta không thể chờ đợi nữa, ta muốn cưỡng dâm nàng." Nói xong, Hạo Nam dùng chân nguyên, chấn nát y phục của mình và Lệ Tuyết Mai, trường thương cương cứng hết cỡ của hắn, lập tức nhắm
thẳng miệng ngọc của cô bé mà xông vào.
"Phập." Một dòng huyết
chảy ra, Lệ Tuyết Mai vô cùng đau đớn, nàng muốn hét lên một tiếng, khi
cái ngàn vàng của mình bị mất đi, nhưng miệng nhỏ của nàng đã bị cái
miệng của Hạo Nam lấp kính, chỉ nghe được tiếng ư ư.
Một lúc sau
khi Lệ Tuyết Mai bớt đau, thì Hạo Nam nằm trên người nàng sử dụng chiêu
Long Xa Tương Giao mà nhịp. Lệ Tuyết Mai cố gắn vùng vẫy nhưng không có
sức, dần dần nàng bị thân thể chi phối, bắt đầu phối hợp đáp lại động
tác của Hạo Nam, trong miệng thì rên rỉ. "Ưm. Không ngờ, giữa nam và nữ
khi làm chuyện này, lại có cảm giác sung sướng đến thế này. Thật là đã,
thật là sướng quá đi."
Phát hiện Lệ Tuyết Mai, là một dâm dâm cô
nương, chỉ ra sức phản kháng ngắn ngủi, thì bắt đầu phối hợp, hắn mở
miệng nói. "Không ngờ nàng là một dâm nữ, ta muốn đâm chết dâm nữ như
nàng."
Lúc này Lệ Tuyết Mai không còn quan tâm gì nữa, nàng mở
miệng khiêu khích Hạo Nam. "Tốt. Nhanh đâm chết ta đi, nhanh nữa đi,
mạnh nữa đi. A sướng quá, ta sắp ra rồi. A a a... Ta ra rồi. Sướng quá
đi mất."
Lệ Tuyết Mai lên đỉnh, làm cho Ngọc Linh Dịch tràng ra,
làm cho trường thương của Hạo Nam ra vào dể dàng hơn. Không biết là do
lần đầu cưỡng dâm kích thích, hay những lời của Lệ Tuyết Mai kích thích. Lần chiến đấu này, chỉ diễn ra nữa giờ, thì Hạo Nam liền lên đỉnh.
Trường thương của hắn xuất ra thật nhiều Ngọc Linh Tủy, lấp đầy cô bé
của Lệ Tuyết Mai. Cảm giác trường thường phình to và Ngọc Linh Tủy ấm
áp, làm cho Lê Tuyết Mai lần nữa lên đỉnh, do hàng vừa mới tỉnh lại còn
chưa khỏe hẳn, lúc này lại bị kích thích quá độ, ở lần lên đỉnh thứ hai, Lê Tuyết Mai quá hưng phấn nên đã bị ngất đi.
Hạo Nam bất đắc dĩ
lắc đầu, đây là lần giao hoan ngắn nhất của hắn, không biết là nên khen
Lê Tuyết Mai đã làm cho hắn nhanh lên đỉnh hay nên trách hắn quá phấn
khởi mà kết thúc nhanh chóng. Nói gì thì nói, cưỡng dâm hay tự nguyện,
thì Hạo Nam cũng xác định, Lệ Tuyết Mai đã trở thành 1 người, trong bộ
siêu tập 3000 ngàn mỹ nhân của mình. Hạo Nam dùng chân khí giúp nàng tẩy sạch những thứ không sạch sẽ trên người, sau đó thì lấy một bộ quần áo
của chúng nữ bên trong Tiểu Hành Tinh ra, giúp nàng mặc vào. Xong xuôi
tất cả, hắn ôm Lệ Tuyết Mai vào ngực, tiếp tục quan sát hai phe tu sĩ
đang tranh đấu ở phía bên ngoài, trong đây hắn cũng vừa đấu xong, Lệ
Tuyết Mai trực tiếp thua trận, ngất xỉu tại đương trường.
Ở chiến
trường bên ngoài, phe của Hợp Hoan Tông hầu như tất cả đã bị xé rách hết y phục, tức giận căm phẩn, làm cho các nàng bỏ đi ngường ngùng. Một vị
nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông khẳng khái bước ra, dù cho trên người nàng,
những điểm nhạy cảm, đã không còn y phục che chắn. Nàng mặc kệ cặp ngực
căng phòng, cặp mông to vểnh, bị những tên giặc cỏ kia nhìn thấy, y phục ở hạ bộ từ rốn xuống hai tấc cũng bị xé rách, một đám lông đen mượt mà
đã lộ ra, nếu chú ý kỹ hơn, sẽ thấy được mép thịt hồng hào của cô bé,
những lúc chiến đấu tung bay thì khỏi cần phải nói, cô bé của nàng hoàn
toàn bị lộ ra, nhưng nàng vẫn không quan tâm, nàng mở miệng nói. "Mọi
người không cần nhục nhã, e ngại, hay ngượng ngùng nữa. Chỉ cần chúng ta giết sách đám giặc cỏ này, thì chúng ta sẽ không còn gì để lo nghĩ."
Các nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông nghe vậy, thì tĩnh táo lại, đồng thành hô
một tiếng, được. Sau đó, các nàng không còn che chắn điểm nhạy cảm của
mình, mà ra sức toàn lực chém giết.
Bên phe tặc khấu, đám giặc cỏ
bị phe Hợp Hoan tông giết liên tục bại lui. Do lúc nãy, những tên giặc
cỏ này, xã thân chịu bị thương, để làm rách y phục của các nàng, nên đa
số bọn họ đều đã bị thương, nên lúc này bị có dấu hiệu không địch lại,
trận thế muốn bị phá vở.
Lão đại đứng đầu Bát Đại Sắc Côn, hét lớn nói. "Mọi người nhanh dùng chân khí phá nát y phục, bọn họ liều mạng
chúng ta cũng liều mạng luôn. Nếu mọi người có thể dùng trường thương
của mình, tiến vào cơ thể bọn họ, thì sẽ làm cho bọn họ mất đi sức chiến đấu. Bọn ta sẽ rải bột xuân dược vào không khí, chúng ta ráng chịu đựng thêm một lúc nữa, đợi đến khi xuân dược tiến vào bên trong cơ thể của
bọn họ, lúc đó bọn họ sẽ bị động hiến thân, khi đó chúng ta tha hồ, mà
vui vẻ, mà sung sướng."
"Được." Bọn giặc cỏ nghe dậy liền đồng
thanh hét lớn, bọn chúng đồng loạt dùng chân nguyên chấn nát y phục.
Tiếp theo, người nào có mang theo Tán Xuân Tiên, thì rải ra khu vực trận chiến, sau đó liền bắt đầu liều mạng chiến đấu.
Vị nữ tu sĩ vừa
nói lúc nãy, lại một lần nữa hét lên. "Mọi người lập tức bế khí, không
được hít thở, tránh cho xuân dược tiến vào bên trong người." Chúng tu sĩ Hợp Hoan Tông nghe vậy liền bắt đầu bế khí, tiếp tục chém giết.
Hạo Nam núp ở phía bên ngoài, lắc đầu nói thầm. "Những người này không hiểu gì về đan dược, cho dù bọn họ nín thở, tán dược có thể bám bào thân
thể, đi theo lỗ chân lông để tiến vào cơ thể, mặc dù sẽ chậm hơn trực
tiếp hít vào, nhưng vẫn có tác dụng. Huống chi, cô bé của các nàng bại
lộ ra hết, một khi tán dược chạm được cô bé, thì dược lực sẽ có tác dụng ngay. Nếu bọn họ dùng chân nguyên để hộ thể, thì còn có thể thắng được. Cũng có thể, chân nguyên của bọn họ không còn nhiều, nên bọn họ không
thể dùng chân nguyên để hộ thể. cũng có thể do bọn họ không có đủ kinh
nghiệm trong việc này, cũng nên. Bọn giặc cỏ thì lại lắm mưu nhiều kế,
chuyên đi chặn đường cướp giết, nên bọn chúng đã nghiên cứu thấu triệt,
hết những cách có thể giúp cho bọn chúng có được chiến thắng. Hiện tại,
bọn chúng muốn thân thể của những tu sĩ này, nên không dùng độc dược,
nếu không, đám tu sĩ của Hợp Hoan Tông này, không đủ trình độ, để cùng
đám giặc cỏ này so tài. Nếu không có gì thay đổi, nhóm nữ tu sĩ của Hợp
Hoan Tông, thua là cai chắc."
Đúng như những gì Hạo Nam nghĩ đến,
bên phe giặc cỏ phát hiện, đám tu sĩ của Hợp Hoan Tông chỉ bế khí, mà
không dùng chân nguyên để hộ thể, thì cặp mắt của bọn chúng đều phát
sáng. Bọn họ biết trận chiến này đã có kết quả, thắng bại chẳng mấy chốc sẽ có ngay. Chỉ cần đợi, đến khi đám người của Hợp Hoan Tông, bị xuân
dược bộc phát làm cho bọn họ khát tình, thì trận chiến sẽ kết thúc.
Trong thời gian này, nếu có tên giặc cỏ nào bị giết chết, thì chỉ trách
hắn, học nghệ không tinh hoặc là hắn quá xui xẻo, miếng ăn sắp tới
miệng, mà không có số để hưởng.