Hạo Nam trở lại Hợp Hoan Viện, thấy Liễu Phi Yên vẫn còn đang ngủ, thì
không quấy rầy nàng. Lúc này, Ngọc Linh Tửu đã phát huy tác dụng, hắn
liền đi vào Tiểu Hành Tinh, để giải tỏa nhu cầu sinh lý, dù sao bên
trong Tiểu Hành Tinh, nữ nhân của hắn cũng không thiếu, tha hồ mà vui
vẽ.
...
Võ Hồng Tuyết quay về Hợp Hoan Tông, thì triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Khi cao tầng, của Hợp Hoan Tông đến đủ, phó tông chủ Mai Sư Phong, lên
tiếng hỏi. "Không biết, lão tổ có chuyện gì, mà triệu tập mọi người,
khẩn cấp đến như vậy ạ?"
Võ Hồng Tuyết không trả lời Mai Sư Phong, mà nhìn toàn thể mọi người một lượt, rồi mới mở miệng nói. "Hầu như, mọi người đã đến đủ rồi à?"
"Bẩm sư tổ, còn tông chủ chưa đến. Không biết, tỷ ấy, bận việc gì, mà
không đến được. Có việc quan trọng gì, sư tổ cứ thông báo, con sẽ nói
lại cho sư tỷ sau." Mai Sư Phong nhanh chóng trả lời, câu hỏi của Võ
Hồng Tuyết.
Võ Hồng Tuyết nghe vậy thì gật đầu, mở miệng nói. "Cũng được. Lần này,
ta gọi mọi người đến, là muốn thông báo, cho mọi người biết một tin. Bảy vị mỹ nhân, của Hợp Hoan Tông của chúng ta, đã bị người mang đi rồi.
Tuy ta phát hiện được, nhưng không có bản lãnh, ngăn người này lại. Mọi
người, nên chuẩn bị đối sách, để ứng phó việc này đi. Ta nghĩ, nên trực
tiếp tuyên bố, chuyện này ra ngoài là được, đây là biện pháp tốt nhất,
uy tính của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng, nhưng sẽ không bị người khác chất
vấn làm khó dễ."
Đại trưởng lão, Lệ Tuyết Mai giật mình vô cùng, vô ý thức mở miệng hỏi.
"Chẳng lẽ động tĩnh vừa rồi, là do sư tổ, cùng tặc nhân kia, đánh nhau
tạo nên. Sư tổ có tu vi gì chứ, Nhập Đạo Cảnh đó à, ở tiểu thế giới này, có mấy người có thể đánh thắng được sư tổ. Chẳng lẽ là sư tổ, của các
đại môn phái khác, đến đây cướp người."
Võ Hồng Tuyết nhớ lại chuyện lúc nãy, thì có chút không vui, trong lòng
nghĩ. "Ở đâu là đánh nhau, tạo nên. Rỏ ràng là, ta bị tiểu tặc kia đùa
giỡn. Không biết tại sao, lúc cuối, hắn lại bỏ qua cho ta, mà lựa chọn
rời đi. Hừ. Đi thì đi thôi, còn lấy đi tiểu khố của ta, làm kỷ niệm."
Trong lòng nàng hổ thẹn muốn chết, nhưng bên ngoài, vẫn tỏ vẽ như không
có gì. "Người đến, mang đi bảy vị mỹ nữ lần này, không phải là người của các đại môn phái. Hắn là một tu sĩ còn rất trẻ tuổi, tu vi chỉ có Hợp
Nhất Cảnh, nhưng lực chiến lại rất cao, có thể vượt cấp chiến đấu, đánh
cho ta liên tục bại lui. Trước khi đi, hắn có nói, hắn không muốn làm
lớn chuyện. Lần này, hắn đến đón nữ nhân của mình, là chuyện thiên kinh
địa nghĩa. Hắn khuyên chúng ta, không nên cùng hắn dây dưa, đừng để hắn
nỗi giận. Nếu không, hắn sẽ không nghĩ tình củ, mà trở mặt với môn phái
chúng ta."
Nghe, những lời từ trong miệng sư tổ nói ra, làm cho đám cao tầng, của
Hợp Hoan Tông, cảm thấy vô lực, hỗ thẹn, tức giận, nói chung là ngũ vị
tạp trần.
Lúc này, Lệ Tuyết Mai nhìn, mọi người một cái, rồi mở miệng nói. "Có lẽ, lần này chúng ta, đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng. Chúng ta, đã
quá chấp nhất, với việc tăng lên thực lực của môn phái, muốn cho muôn
phái tấn thăng lên, nhất lưu thế lực.
Lức trước, Liễu tông chủ có nói. 'Cho dù, môn phái chúng ta, tấn thăng
lên nhất lưu thế lực thì sao? Môn phái của chúng ta, cũng chỉ có vẽ bề
ngoài, mà thôi. Nếu gặp phải cao thủ thật sự, môn phái của chúng ta, sẽ
không chịu nỗi một kích của họ. Ngũ Hành Tông, Thiên Kiếm Môn, Tam Tinh
Các, Ma Môn hay Thiên Sơn Tự, môn phái của bọn họ, đều có nội tình mạnh
mẽ. Môn phái của chúng ta, muốn tấn thăng lên nhất lưu thế lực, phải cần có thời gian, không phải, ngày một ngày hai, liền có thể làm được.'
Không ngờ lần này, chúng ta, thật đụng phải cao thủ. Cũng may, là người
ta không có ác ý, vẫn nể mặt mũi, nữ nhân của mình, xuất thân từ Hợp
Hoan Tông, nên không muốn làm lớn chuyện. Xem ra, chúng ta cần phải suy
nghĩ lại, hướng phát triển của môn phái, trong tương lai rồi."
Chúng cao tầng, của Hợp Hoan Tông trầm mặc không nói, tròng lòng bọn họ
nghĩ. "Từ xưa đến giờ, Hợp Hoan Tông thường sử dụng thông hôn, để tìm
thêm đồng minh. Hiện tại không tiếp tục cách này, chẳng lẽ bắt rể, hay
là thu nhận nam tu sĩ. Nếu làm như vậy, Hợp Hoan Tông vẫn là Hợp Hoan
Tông sao? Môn phái song tu, có nam có nữ, rất có thể mọi người, sẽ bị
trầm luân vào trong sắc dục. Môn phái, có thể tiếp tục duy trì và phát
triển sao? Nếu có thể duy trì, nói không chừng, đến lúc đó, tên của môn
phái, cũng sẽ đổi tên thành Âm Dương Giáo, mà không phải là Hợp Hoan
Tông nữa rồi."
Võ Hồng Tuyết, thấy tâm trạng của mọi người, không tốt thì mở miệng nói. "Tốt. Mọi người nhanh giải tán đi thôi, không cần quá lo lắng, hiện tại môn phái của chúng ta cũng rất tốt, cứ duy trì như thế này cũng được
rồi. Sáng hôm sau, mọi người cũng không cần, tiếp tục tổ chức tủ võ nữa, cứ nói thẳng ra, mỹ nữ bị mang đi rồi, nên tiếp tục tỹ võ cũng không có ý nghĩa, còn không bằng kết thúc sớm."
Mọi người nghe sư tổ nói như vậy, thì không nói gì thêm, tranh thủ rồi khỏi phòng nghị sự.
...
Trong một đêm này, có người hưng phấn chờ đợi, có người thì lo lắng, làm sao đối mặt với chuyện sắp tới. Những chuyện này, không có quan hệ gì
đến Hạo Nam, sau một đêm mây mưa, lúc này hắn đang ôm chúng nữ ngủ. Một
đêm qua đi, Hạo Nam bồi Liễu Phi Yến đi đến vị trí đại hội tỷ võ, chúng
nữ còn lại vẫn còn nghĩ ngơi.
Đau trể không bằng đau sớm, nên nhân lúc trời vừa sáng, cao tầng của Hợp Hoan tông, đã đưa ra thông báo. Đêm hôm qua, có một vị cao thủ, đột
nhập vào tổng bộ Hợp Hoan Tông, mang đi bảy vị mỹ nữ. Không có bảy vị mỹ nữ, nên Đại Hội Tỷ Võ Chiêu Thân, đã không còn ý nghĩa tồn tại. Cao
tầng Hợp Hoan Tông tuyên bố, hủy bỏ Đại Hội Tỷ Võ Chiêu Thân lần này.
Hợp hoan Tông xin chân thành, xin lỗi mọi người, mong mọi người thông
cảm. Cao tầng Hợp Hoan Tông còn nói, mọi người có thể nhân dịp này, ở
Ngọc nữ Thành thư giản một thời gian, mọi chi phí, sẽ được giảm 20%, để
tỏ ý xin lỗi. Hợp Hoan Tông, còn có chuyện quan trong phải làm, nên cáo
từ mọi người.
Một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền ngàn, thế là mọi người
nơi đây đều biết tin, Đại Hội Tỷ Võ Chiêu Thân đã bị hủy bỏ, sẽ không có vòng tranh tài gì cả. Mọi người trong lòng thầm mắng, tên cao thủ khốn
kiếp kia, sớm không đoạt, muộn không đoạt, phải nhân lúc này đoạt mỹ
nhân mới được. Những lời này, chỉ phát ra ở trong lòng, bọn họ cũng
không ngu, tu sĩ có thể đột nhập vào tổng bộ Hợp Hoan Tông, thành công
đoạt lấy mỹ nữ, thông dong rời khỏi, người này rất khủng bố, bọn họ
không dám trêu chọc à.
Thế là mọi người bắt đầu giải tán, người có việc, thì rời khỏi Ngọc Nữ
Thành. Người không có việc, thì ở lại Ngọc Nữ Thành vui đùa. Mọi người,
đa số chỉ đến xem náo nhiệt, có hay không có mỹ nữ, đối với bọn họ không có ảnh hưởng gì. Hiện tại toàn bộ chi tiêu, ở Ngọc Nữ Thành sẽ được
giảm 20% chi phí, thế là bọn họ, bắt đầu đi đến kỹ viện vui đùa, những
chuyện khác, bọn họ mới không có rảnh rỗi, để quan tâm.
Mười bốn vị tu sĩ, vào vòng trong cũng có chút bất đắc dĩ, bon họ cứ
tưởng, có được mỹ nhân để ôm ấp, nào ngờ chỉ là mơ tưởng. Trong đám
người này, tu sĩ của Ma Môn và anh em Long Dâm Song Sát tức giận, mở
miệng chất vấn, muốn Hợp Hoan Tông đưa ra bồi thường.
Phó tông chủ Mai Sư Phong, đứng ra giải thích, nàng nói. "Hợp Hoan Tông
chúng ta, cũng là người bị hại. Các ngươi muốn gì, thì đi tìm, tên tu sĩ đã mang đi, bảy vị mỹ nữ kia, mà cùng hắn nói chuyện." Cuối cùng mọi
người tan rã không vui, đám người Hợp Hoan Tông, biết mình đã đắt tội Ma Môn và bọn tặc khấu, hai nhóm người điên này. Trong lòng càng tức giận, không có chỗ phát tiết, liền lôi kẻ mang đi bảy vị mỹ nữ đi, ra mà chửi rủa. Trong lòng bọn họ thầm than, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương,
đúng là phước bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Hạo Nam và Liễu Phi Yến đến nơi, cũng biết được chuyện này. Liễu Phi
Yên, ngắm nhìn Hạo Nam với ánh mắt đầy vẽ thâm ý, Hạo Nam cũng chỉ cười
cười không nói gì. Một lúc sau, Liễu Phi Yến mở miệng nói. "Ta cần phải
trở về, môn phái một chuyến."
Hạo Nam cũng không phản đối, hắn mở miệng nói. "Được. Nàng đi sớm về
sớm. Sau một canh giờ, nàng còn chưa trở lại, ta sẽ, lần nữa, tiến vào
Hợp Hoan Tông, đoạt người. Dù sao, ta đã làm một lần, ta cũng không
ngại, làm thêm một lần nữa."
Liễu Phi Yến nhìn thấy Hạo Nam, nói một cách tùy ý, tràn đầy vẽ bá đạo,
không cho phép người khác nghi ngờ. Thì trong lòng nàng, ngọt ngào như
được nếm mật. Nàng nghĩ. "Liễu Phi Yến ta, cũng có một ngày này. Ta có
được, một người yêu thương, quan tâm, trân trọng như vậy. Ta còn cần,
đều gì nữa chứ? Không, như vậy đã quá đủ rồi, ta chỉ cần như thế, ta mới không tham lam, đòi hỏi, những đều tốt hơn."
Một lúc sau Liễu Phi Yến mới mở miệng nói. "Được. Chàng cứ ở đây, chờ
ta. Rất nhanh, ta sẽ quay lại." Nói xong nàng trực tiếp đi vào tổng bộ
của Hợp Hoan Tông.
Khi, Liễu Phi Yến đi vào, bên trong tổng bộ Hợp Hoan Tông. Có cao tầng
thấy Liễu Phi Yến trở lại, liền muốn đem chuyện, tối qua đến giờ nói cho nàng biết. Liễu Phi Yến đưa tay ngắn lại, nàng mở miệng nói. "Mọi
chuyện ta đã biết, ngừi không cần phải nói. Ngươi đi thông báo cho cao
tầng biết, trong vòng nữa canh giờ, bảo bọn họ đến phòng nghị sự, ta có
chuyện muốn cùng bọn họ nói."
Vị cao tầng kia, tưởng Liễu Phi Yến triệu tập mọi người đến, để giải
quyết vấn đề lần này, nên rất tích cực đi thông báo, cho những người
khác biết.
Liễu Phi Yến đi vào bên trong, phòng nghị sự trước, sau nữa giờ thì đa
số cao tầng của Hợp Hoan Tông đã đến đủ, chỉ có một ít, người bận
chuyện, không đến ngay được. Lúc này, Liễu Phi Yến mở miệng nói. "Tốt.
Mọi người đến cũng đã đông đủ rồi, còn một số người chưa đến, một lúc
nữa, các vị nói lại cho bọn họ, biết là được. Lần này, ta gọi mọi người
đến đây là, muốn nói cho mọi người một chuyện. Ta sẽ, nhường chức tông
chủ lại cho Mai Sư Phong, sư muội của ta đang giữ vị trí phó tông chủ,
thăng chức lên, làm tông chủ."
"Tông chủ, tại sao vậy?"
"Tông chủ, có chuyện gì vậy?"
Không để mọi người đặt câu hỏi, Liễu Phi Yến lập tức ngăn lại, mở miệng
nói tiếp. "Mọi người im lặng, nghe ta nói hết đã. Những năm gần đây,
quyền lực và sự ảnh hưởng, của ta đối với môn phái, đã hầu như không còn nữa. Ta chỉ làm một tông chủ, không có quyền quyết định mọi chuyện, mà
thôi. Có ta, hay không có ta, đối với mọi người cũng không có ảnh hưởng
gì. Vì vậy, hôm nay, ta muốn từ chức, không làm tông chủ của Hợp Hoan
Tông nữa. Đây là lệnh bài của tông chủ, ý ta đã quyết mọi người không
cần nói nữa. Tốt. Mọi chuyện đã xong, ta phải đi đây, tu vi của ta, đã
nhiều năm không có tiến thêm. Lần này, ta sẽ đi ra ngoài, tìm kiếm cách
đột phá lên Nhập Đạo Cảnh." Liễu Phi Yến nói xong, liền trực tiếp rời
khỏi phòng họp, đi ra ngoài tụ hợp với Hạo Nam.
Thấy Liễu Phi Yến ý chí đã quyết, chúng cao tầng, ngồi ở bên trong phòng họp, cũng hết cách, không có ai mở miệng khuyên ngăn. Lúc trước bọn họ
nghĩ, có tông chủ hay không có tông chủ, cũng không sao. Nên không xem
trọng nàng, bây giờ nàng bỏ đi, không làm nữa tông chủ nữa, bọn họ, cũng không thể nói được gì.