Khi tất cả bọn giặc cỏ, đã vào hết bên trong sơn trại. Lúc này Tạ Cô
Hồng mở miệng nói. "Thật không ngờ, chỉ một cái sơn trại chuyên môn của
đạo tặc, lại có được lực lượng mạnh mẽ đến như vậy! Chỉ nhìn thực lực ở
mặt ngoài thôi, đã có, 5 tên giặc cỏ có tu vi Hợp Nhất Cảnh rồi. Không
biết bên trong, còn ẩn nấp, bao nhiêu tên không lộ mặt? Thảo nào, các
môn phái nhất lưu, không có ra tay, tiêu diệt bọn chúng. Bọn họ sợ, nếu
không diệt trừ sạch sẽ, đến lúc đó bọn họ sẽ bị, bọn giặc cỏ điên cuồng
tả thù. Lão công chúng ta đi thôi, chúng ta sức yếu thế cô, không thể
làm gì được bọn chúng."
Hạo Nam gật đầu nói. "Ta có thể hạ độc vào nước, thuốc chết bọn hắn.
Nhưng ta nghĩ, bọn hắn đều là tu sĩ, ta không thể nào độc chết, toàn bộ
bọn chúng được. Bọn chúng chỉ chết một phần, số người còn lại sẽ phát
hiện. Đến lúc đó, bọn chúng sẽ điên cuồng trả thù. Chó không sủa thường
sẽ cắn người, nhưng chó điên, sẽ chạy khắp nơi cắn người à. Khi đó người dân vô tội, sẽ là đối tượng để bọn chúng, phát tiết thù hận. Nói cho
cùng, tu vi của ta vẫn không đủ, ta phải cố gắn thêm nữa mới được, sau
này các nàng phải hết sức hổ trợ ta à."
Hạo Nam vừa nói, vừa véo má Hạ Cô Hồng.
Mày liễu của Tạ Cô Hồng dựng ngược, nàng tay ra sức véo thật mạnh vào eo của Hạo Nam. Tiếp đó, cặp mắt hung hăng trừng trừng nhìn hắn, nàng mở
miệng nói. "Có phải chàng thấy, vị Tam Đại Vương kia mây mưa, không để ý cái nhìn của người khác, thì thú tính của chàng, lại nỗi lên rồi phải
không? Ta nghĩ, sơn trại này, rất thích hợp với chàng đấy. Chàng mà gia
nhập vào, nói không chừng, sẽ được phong làm Tứ Đại Vương cũng nên."
Hạo Nam nghe Tạ Cô Hồng nói, thì bắt đầu tưởng tượng. "Bên trong sơn
trại có rất nhiều nữ nhân, tha hồ mà vui vẽ, vừa nghĩ đến thôi đã thấy
sướng rồi." Lúc này, vẽ mặt của Hạo Nam đã dại ra, miệng thì cười một
cách dâm đảng, có nước dãi chảy ra.
Phần eo bị véo càng đau, sau đó hắn phát hiện, Tạ Cô Hồng bắt đầu nỗi
cáu, Hạo Nam liền ra sức dỗ ngọt, nữ nhân một khi nỗi giận, sẽ không
chịu nói lý, nữ nhân mà ghen tuông thì càng khủng bố. Hạo Nam nghĩ đến
cảnh, một hôm mình đang ngủ, bỗng nhiên bị nữ nhân của mình, cắt đứt cậu em. Làm cho hắn đỗ mồ hôi như tắm, liền biểu hiện ra vẽ mặt nịnh nọt,
mồm năm miệng mười nói.
"Nào có, nào có. Bọn chúng làm sao có thể, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ
lâm phong, như ta được chứ. Nàng nói đúng, chúng ta nhanh rời khỏi nơi
này thôi. Nếu chúng phát hiện ra, nàng xinh đẹp như tiên nữ, bọn chúng
sẽ liều mạng để chiếm đoạt nàng đấy. Lúc đó, cho dù, ta có ba đầu sáu
tay, cũng không thể, bảo vệ được nàng đâu."
"Hừ. Chàng chỉ được cái miệng, chúng ta tiếp tục lên đường thôi." Tuy
ngoài miệng phản đối, nhưng trong lòng Tạ Cô Hồng rất vui vẽ, nữ nhân
nào không thích, nam nhân của mình khen mình đẹp, dỗ ngọt mình. Tạ Cô
Hồng, cũng như bao nữ nhân khác, nàng cũng thích được Hạo Nam dỗ dành và khen nàng xinh đẹp.
Thấy Tạ Cô Hồng không giận nữa, thì Hạo Nam thở ra một hơi, thầm khen
mình lanh trí, hắn nghĩ. "Nếu triệt để tác tội nàng, nàng đem chuyện
này, nói lại cho những nữ nhân khác. Đến lúc đó, các nàng sẽ liên hiệp
lại, tẩy chay mình, mình sẽ bị thất sủng, bị đày vào lãnh cung, phải làm sao bây giờ?"
Sau đó trên đường đi, hắn liên tục lải nhải, nịnh bợ Tạ Cô Hồng, như.
"Nàng có mỏi chân không? Để ta giúp cho nàng, xoa bóp." "Nàng đi đường
có mệt không? Để ta cổng nàng, cho khỏe." "Nàng có khát nước không? Để
ta lấy linh dịch ra, cho nàng uống." "Nàng có đói không? Nếu đói, ta làm đồ ăn, cho nàng ăn." "Nàng thấy nơi này, có yên tĩnh lãng mạng hay
không? Nơi này rất thích hợp, để chúng ta, nói chuyên yêu đương dó nha." "Nàng mặc bộ y phục này, thật là đẹp." "Nàng đổ mồ hôi rồi, để ta giúp
cho nàng lau." "Trời tối rồi, nàng có muốn tẩy rửa không? "Ta sẽ giúp
cho nàng, chà lưng..." Hạo Nam sử dụng các loại biện pháp và hoàn cảnh
để nịnh bợ Tạ Cô Hồng.
Trên đường đi, Tạ Cô Hồng rất vui vẽ, nàng cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Nàng thấy lão thiên gia, cũng không quá bạc đãi nàng. Lão thiên, đã ban
cho nàng, một lão công rất yêu thương và quan tâm, lo lắng cho nàng. Thế là, mỗi buổi tối, nàng chủ động phục vụ cho Hạo Nam, nàng muốn làm tròn nghĩa vụ của một người vợ.
Trên đường đi, hai vừa nói chuyện vừa tâm tình trò chuyện, hết sức vui
vẽ. Tâm trạng vui vẽ, âm dương cân bằng, làm cho da vẽ hai người, càng
ngày càng hồng hào, càng ngày càng xinh đẹp. Nam thì ngọc thụ lâm phong, nữ thì sắc nước hương trời, hai người cùng nhau đi chung, vô cùng xứng
đôi vừa lứa, như thiên sinh địa ghép.
Tâm trạng của hai người vui vẽ, không chú ý đến thời gian, nên trăm vạn
dặm sa mạc, đã được hai người vượt qua. Rời khỏi Bách Vạn Nguyên Sa, hai người thẳng tiến đến Sâm Lâm Trấn. Trên đường đi, Hạo Nam cũng nói ra
bí mật của mình, trên người hắn có một Tiểu Hành Tinh. Vì thế, khi đến
Sâm Lâm Trấn, Hạo Nam sẽ để cho Tạ Cô Hồng, tiến vào bên trong Tiểu Hành Tinh nghĩ lại.
Trên đường đi Hạo Nam củng nói về chuyện của Giang Tiểu Ngư, và mục tiêu của hắn đến Sâm Lâm Trấn, là đến Giang gia cầu hôn. Tạ Cô Hồng biết
mình có thêm một tỷ muội, thì mắng Hạo Nam là đa tâm, chuyên đi dụ dỗ
gái trẻ. Hạo Nam không phản bát, chỉ dùng tay sờ mũi mình, cười cười.
Sau nữa tháng, thì Hạo Nam đã đến được Sâm Lâm Trấn, hắn để Giang Tiểu
Ngư về Giang gia trước, để nàng nói với phụ thân của nàng một tiếng. Sau đó, hắn sẽ mang sính lể, đến sau. Đến Sâm Lâm Trấn, Hạo Nam cũng tìm
hiểu, kẻ thù đầu tiên của mình. Nếu phát hiện, Thạch Phá Thiên ở tại Sâm Lâm Trấn, hắn không ngại xuất thủ giết chết lão mà đầu này. Nhưng rất
tiếc, Thạch Phá Thiên hơn một năm trước, đã rời khỏi Sâm Lâm Trấn, đến
nay vẫn chưa quay lại.
Hạo Nam nghĩ, hơn một năm trước, là thời gian mà Thạch Phá Thiên trận
đường cướp giết mình, từ lúc đó, lão ta cũng mất tích luôn. Kết quả như
vậy củng đành chịu, hiện tại tu vi của hắn, đã cao hơn Thạch Phá Thiên
rất nhiều. Nếu sau này gặp lại, liền tiện tay sử lý hắn, nếu không gặp
lại, Hạo Nam cũng không rảnh nên nỗi đi tìm, xem như hắn may mắn, vẫn
chưa tới số chết.
Tu sĩ, bên trong Sâm Lâm Trấn, vẫn sinh hoạt như thường ngày. Nếu không, tiến vào Vô Tận Sâm Lâm săn giết yêu thú, thì tập trung tu luyện. Bốn
ngày sau, Hạo Nam quyết định, đi đến Giang gia cầu thân. Vì đây là lần
đầu tiên đi hỏi vợ, nên Hạo Nam không có kinh nghiệm gì. Khi xưa, hắn
lại sống ở nơi hoang vắn, nào biết khi hỏi vợ, cần chuẩn bị những gì.
Thế là, Hạo Nam dành ra một ngày, để tìm hiểu, phong tục tập quán ở tiểu thế giới. Sau khi tìm hiểu, hiện tại, hắn đã biết được, khi đi hỏi vợ,
cần có bà mai, đi trước để câu thông, sau đó trưởng bối của nhà trai, sẽ đến nhà gái bàn chuyện cưới hỏi. Nếu hai bên vui vẽ đồng ý, sẽ bàn luận về các chuyện sính lễ, thách cưới các thứ. Thế là hắn, phải dời lại
thêm vài ngày, để chuẩn bị sính lễ.
Hạo Nam, không có trưởng bối, cùng người thân, hắn phải tự mình ra trận. Hạo Nam nhờ, một vị đại thẩm sinh sống ở Sâm Lâm Trấn, bà ta chuyên làm mai mối, để bà ấy đi đến Giang gia câu thông. Làm xong mọi thủ tục, hắn liền chuẩn bị sính lễ. Nhất giai đan dược, mỗi loại 100 lọ. Nhị giai
đan dược, mỗi loại 60 lọ. Tam giai đan dược, mỗi lại 30 lọ. Tứ giai đan
dược, mỗi loại 15 lọ. Ngũ giai đan dược, mỗi loại 6 lọ. Lục giai đan
dược, mỗi loại 3 lọ.
Vũ khí gồm, đao, thương, kiếm, kích, phủ, việt, câu, xoa, thang, côn,
sóc, bổng, tiên, giản, chùy, trảo, quải tử, lưu tinh. Nhất tinh pháp
khí, mỗi loại 20 thanh. Nhị tinh pháp khí, mỗi loại 15 thanh. Tam tinh
pháp khí, mỗi loại 10 thanh. Tứ tinh linh khí, mỗi loại 6 thanh. Ngũ
tinh linh khí, mỗi loại 3 thanh. Lục tinh linh khí, mỗi loại 1 thanh.
Trận pháp thì có 3 loại, một cái ngũ giai cao cấp Tụ Linh Trận, một cái
lục giai trung cấp Phòng Ngự Trận, một cái lục giai sơ cấp Công Kích
Trận. Cuối cùng là, 20 vạn mai thượng phẩm linh thạch. Hạo Nam, phải bỏ
ra hơn mười ngày, để chuẩn bị toàn bộ sính lể. Hắn muốn Giang Tiểu Ngư
thật vui vẽ hạnh phúc, khi gã cho hắn. Hắn muốn để cho trưởng bối, của
Giang Tiểu Ngư yên tâm, khi để con cháu, của mình đi theo hắn.
Chuẩn bị xong mọi thứ, sáng ngày thứ mười một, từ khi Hạo Nam đến Sâm
Lâm Trấn. Ngày hôm nay, hắn quyết định, đi đến Giang gia đề thân.
Sau một lúc đi đường, hiện tại, Hạo Nam đang đứng trước cổng của Giang
Phủ. Hắn đi đến trước, hai vị thị vệ cảnh cổng, chắp tay, mở miệng nói.
"Tại hạ là Trần Hạo Nam. Hôm nay, tại hạ đến Giang gia, để bái phỏng
Giang bá phụ. Xin nhờ, nhị vị, vào trong thông báo giúp, tại hạ một
tiếng. Đây là chút lòng thành, để cho hai vị uống rượu, xin hai vị nhận
cho."
Hôm nay là ngày đề thân, kiên kỵ tranh chấp, ẩu đã, đánh nhau, đặc biệt
là đổ máu, nên Hạo Nam rất điệu thấp. Hắn lấy ra, 40 mai trung phẩm linh thạch, tặng cho mỗi người 20 mai, hai người thị vệ này, đều có tu vi
Túc Cơ Cảnh, 20 mai trung phẩm linh thạch, đã đủ cho bọn họ tu luyện một thời gian.
"Được, ngươi ở đây chờ một lát, ta đi vào trong thông báo ngay."
Thấy Hạo Nam cũng biết đều, hai tên canh cổng nhận lấy linh thạch, một
tên thì đi vào trong thông báo, một tên thì đứng cùng Hạo Nam trò
chuyện.
Tên thì vệ còn lại, mở miệng nói."Sau này, ngươi có chuyện gì, cần bọn ta thông báo, cứ nói, không cần phải khách khí như vậy."
Hạo Nam nghe vậy thì gật đầu đáp. "Dễ nói, dễ nói. Nếu sau này có việc, tại hạ sẽ nhờ các hạ giúp."
Tên thị vệ gật đầu, hắn xem Hạo Nam là một tiểu tu sĩ, đến Giang gia có
việc nhờ vã, chỉ trò chuyện khách sáo một chút, rồi trở lại vị trí của
mình, tiếp tục trông coi đại môn của giang phủ.
Hạo Nam đứng ngoài đại môn, đợi khoản một nén nhang, thì quản gia, của Giang gia đi ra tiếp đón.
Vị quản gia này mở miệng nói. "Xin chào, Hạo Nam cổng tử. Lão gia cùng
phu nhân và tiểu thư, đang đợi công tử trong phòng khách. Công tử nhanh
tiến vào thôi."
Hạo Nam nghe vậy liền đáp. "Được. Xin ngài quản gia, dẫn đường đi ạ."
Sau đó, Hạo Nam đi theo vị quản gia, tiến vào Giang Phủ. Tiến vào phòng
khách, Hạo Nam nhanh chóng mở miệng chào hỏi, để tỏ rỏ sự tôn trọng của
mình.
"Vãn bối, Trần Hạo Nam, đến bái phỏng Giang gia. Con xin chào Giang bá phụ, Giang bá mẫu. Huynh xin chào muội, Giang Tiểu Ngư."
Thấy Hạo Nam lễ phép như vậy, Giang Phong hài lòng, hắn mở miệng nói.
"Tốt, cháu ngồi đi. Người đâu, dâng trà."
Sau khi cho phép Hạo Nam ngôi, liền để hạ nhân dâng trà, hắn liến mở miệng nói tiếp.
"Chuyện của cháu và Ngư nhi, bá phụ đã biết. Ngư nhi, cũng có nói cho ta biết, trong bí cảnh cháu đã cứu nó thêm một lần nữa. Đại sư huynh của
nó, thì không may mắn như nó, nên bị ngộ hại. Sống chết do trời, có đau
buồn cũng không giải quyết được chuyện gì.
Chuyện cháu, muốn cưới Ngư nhi, ta cũng rất tán thành. Ngư nhi cũng đã
lớn, nó đã đến tuổi xuất giá. Nó gặp được cháu và phải lòng cháu, cuối
cùng muốn đến với nhau. Thấy Ngư nhi vui vẽ hạnh phúc, bậc làm phụ mẫu
bọn ta, cũng rất vui mừng. Bảy ngày nữa là tiết đầu năm, thích hợp cho
gã cưới. Hôm đó, vào lúc giờ mão, cháu mang sính lễ đến đâu đón dâu là
được. Sính lễ không cần quá cầu kỳ, đại khái là được rồi, trước khi rước dâu, cháu là Ngư nhi không được gặp nhau, đây là phong tục, hai đưa
ráng đợi thêm vài ngày là được."
"Vâng ạ. Nếu như vậy, cháu xin được cáo từ trước ạ. Cháu xin phép, bá
phụ và bá mẫu, cháu đi trước. Ngư nhi đợi huynh một tuần nữa, khi đó
huynh sẽ đến đón muội."
Giang Tiểu Ngư không đáp lời, đầu nàng đang cuối xuống gần chạm ngực,
nàng đang rất ngượng ngùng. Sau đó, Hạo Nam liền rời khỏi Giang gia, trở về tửu điếm, nghĩ lại một tuần, đợi đến ngày hắn sẽ đi rước dâu.