Sáng hôm sau, mọi người tập trung độ kiếp, tổng cộng có 14 người chuẩn
bị độ kiếp, trong đó có Lục Tiểu Phụng, 8 vị nữ nhân của Hạo Nam và 5 vị nữ tu sĩ của Hợp Hoan Tông. Quá trình độ kiếp diễn ra hết sức thuận
lợi, tu sĩ chỉ cần tiến vào trận pháp dẫn động thiên kiếp, sau đó ở bên
trong chờ đợi, chờ đến khi thiên kiếp kết thúc thì ra ngoài.
Mười bốn vị tu sĩ, thay nhau sử dụng 2 trận pháp để độ kiếp. Mất một
tháng thì kết thúc lần độ kiếp này, trung bình mất bốn ngày thời gian
cho một người độ kiếp. Quan sát người khác độ kiếp, Hạo Nam phát hiện
được một điều, tu sĩ có tiềm lực càng mạnh, lôi kiếp sẽ càng mạnh. Mà
lôi kiếp càng mạnh, thì thời gian tích xúc lôi kiếp sẽ càng lâu, nên tu
sĩ độ kiếp sẽ càng tốn thời gian.
Dù đã độ kiếp xong và thành công bước vào Hợp Nhất Cảnh, nhưng mọi người vẫn luôn ngỡ ngàng, thất thần nói chuyện với nhau.
"Chúng ta đã thành công đột phá lên Hợp Nhất Cảnh, đây là sự thật sao?
Ta cứ nghĩ mình đang nằm mơ, đều này không phải là sự thật."
"Đúng vậy, đúng vậy, không cần tốn chúc sức lực nào, chỉ cần ngồi chờ
vài ngày là độ kiếp thành công, không cần động một đầu ngón tay, đều này thật sự là quá khó tin đi."
Hợp Nhất Cảnh là một cảnh giới gì chứ? Tu vi Hợp Nhất Cảnh, ở bên trong
các môn phái lớn, chỉ có các vị thái thượng trưởng lão mới đạt được tu
vi này, bọn họ ai không có trăm ngàn năm tu luyện cơ chứ. Cách trăm năm
Hỗn Độn Bí Cảnh mở ra một lần, tu sĩ 30 tuổi trở xuống mới có thể vào.
Môn phái, phải dốc hết vốn liếng để bồi dưỡng một số người, mới có thể
giúp cho bọn họ đột phá lên Ngưng Thần Cảnh.
Sau đó, bọn họ sẽ vào bên trong bí cảnh dốc lòng cô gắn tu luyện, lợi
dụng linh khí vô cùng nồng đậm bên trong bí cảnh, để trùng kích Hợp Nhất Cảnh. Đến khi bí cảnh đóng lại, tu sĩ của các môn phái có thể đột phá
lên Hợp Nhất Cảnh cũng không nhiều, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Còn bên ngoài giang hồ, bọn họ còn không biết được bên trong tiểu thế
giớ,i có tu sĩ đạt đến cảnh giới Hợp Nhất Cảnh. Bọn họ cứ nghĩ, Hợp Nhất Cảnh là cảnh giới trong truyền thuyết, hiện tại ở tiểu thế giới, cảnh
giới cao nhất chỉ đạt nữa bước Hợp Nhất Cảnh là cao nhất.
Nhưng hiện tại, nhóm người chỉ cần có thể dẫn đến thiên kiếp, liền có
thể sử dụng trận pháp đột phá lên Hợp Nhất Cảnh, nên mọi người có chúc
khó có thể tiếp thu. Vậy là những ngày sau đó thường có những tiếng
cười, những cái vỗ vai, đầy bất ngờ không có báo trước diễn ra, như. "Hi hi. Không ngờ mình lại có thể đột phá lên Hợp Nhất Cảnh, mình củng có
ngày trở thành một cao thủ đỉnh phong." Hoặc có người bã vai đột ngột bị vỗ một cái, rồi hỏi. "Này tu vi của chúng ta, thật sự đã đạt đến Hợp
Nhất Cảnh rồi sao? Thật bất khả tự nghị à."
Phải một thời gian sau, mọi người mới chấp nhận sự thật là tu vi của bọn họ đã đạt đến Hợp Nhất Cảnh, bọn họ đã trở thành cao thủ, khi ra ngoài
sẽ được mọi người khom lưng cuối đầu, khi gặp được mình. Ba năm sau đó
cũng không có chuyện gì xảy ra, mọi người chỉ tập trung tu luyện, nếu có người có thể dẫn động đến lôi kiếp, thì Hạo Nam sẽ để cho bọn họ độ
kiếp. Đều này chứng minh một câu tục ngữ rất đúng là, một người làm quan cả họ được nhờ hoặc một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.
Đã ba năm trôi qua, nhờ bí cảnh có được linh khí nồng đậm, nên nhóm
người đã đột phá lên Hợp Nhất Cảnh hết. Thậm chí một nhóm người đột phá
lên Hợp Nhất Cảnh sớm nhất, hiện tại tu vi đã đạt đến Hợp Nhất Cảnh
trung kỳ. Còn một năm nữa thì bí cảnh đóng lại, hôm nay, Hạo Nam cho mọi người tập trung lại một chỗ, nói có chuyện muốn thông báo với bọn họ.
Lục Tiểu Phụng có chút nóng nảy, tu vi của hắn đã sắp đột phá lên thất
tinh hậu kỳ Hợp Nhất Cảnh, đột ngột bị Hạo Nam gọi ra, hắn không chờ
được nữa, liền mở miệng hỏi. "Hạo Nhiên đệ, đệ gọi mọi người tập trung ở đây muốn nói chuyện gì vậy? Đệ nhanh nói đi, nói xong ta phải quay về
tu luyện tiếp, tu vi củ ta sắp đột phá lên Hợp Nhất Cảnh hậu kỳ rồi."
Hạo Nam nghe vậy thì gật đầu trả lời. "Tốt mọi người nên giữ im lặng, ta có chuyện muốn nói."
Thấy mọi đã im lặng, thì Hạo Nam nói tiếp. "Thời hạn 10 năm của bí cảnh
đã trôi qua 9 năm rồi, ví trí của chúng ta cách khá xa cánh cổng rời
khỏi bí cảnh. Gần 500 vạn dặm, chúng ta nhanh nhất, củng phải mất hai
tháng đi đường, mới có thể quay lại Hỗn Độn Tạm Trấn. Trên đường đi
không biết có chuyện gì xảy ra hay không, cho hiện tại tập trung mọi
người đến đây để nói cho mọi người biết một tin tức.
Chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây quay lại Hỗn Độn Tạm Trấn, hiện tại mọi
người nhanh chuẩn bị, sáng hôm sau chúng ta sẽ khởi hành, quay về Hỗn
Độn Tạm Trấn. Khi đến được Hỗn Độn Tạm Trấn còn dư thời gian chúng ta sẽ ở lại đó nghĩ ngơi một thời gian, đợi đến khi bí cảnh chính thức đóng
lại, chúng ta sẽ rời khỏi bí cảnh, trở ra ngoài tiểu thế giới."
Mọi người nghe Hạo Nam nói, thì tất cả đều đồng ý, tụm lại nói chuyện
với nhau, bọn họ đều có không gian giới chỉ, đâu cần thu dọn cái gì. Cho dù hiện tại, Hạo Nam muốn mọi người lập tức xuất phát, bọn họ cũng
không nói hai lời liền lập tức lên đường. Đều này Hạo Nam củng biết,
thông báo là một quá trình, chủ yếu để cho mọi người biết và tiếp nhận,
mà không phải chuyên quyền độc đoán, bắt buộc mọi người phải chấp hành
yêu cầu của hắn.
Một đêm không có xảy ra, ngày hôm sau lúc trời vừa sáng, thì mọi người
liền xuất phát lên đường. Gần 500 vạn dặm, mọi người cần phải đi liên
tục không ngừng nghĩ, mới có thể trong hai tháng đến được Hỗn Độn Tạm
Trấn. Thời gian củng còn dư giả, nên mọi người đi đường củng không quá
gắp, nếu gặp được khu vực có linh dịch, bọn họ sẽ dừng lại thu sạch số
linh dịch đó mới rời đi. Mang linh dịch ra bên ngoài, có thể giúp mật độ linh khí của môn tăng lên, nên mọi người không chê ít, nếu gặp được bọn họ sẽ thu sạch.
Hạo Nam mặc kệ bọn người thu lấy linh dịch, hắn bảo mình không cần mọi
người cứ giữ lấy, mang ra giúp cho linh khí của môn phái tăng cao. Bên
trong tiểu hành tinh của Hạo Nam đã có rất nhiều linh dịch, nhiều đến
nổi tạo thành một cái hồ lớn chiếm 6 phần diện tích của tiểu hành tinh.
Đã nhiều lắm rồi, nên hắn không muốn lấy thêm.
Nhóm người vừa đi vừa dừng lại, mãi đến 5 tháng sau mới đến được Hỗn Độn Tạm Trấn. Hạo Nam để cho chúng nữ và tu sĩ của Hợp Hoan Tông trở về Hỗn Độn Tạm Trấn trước, hắn muốn lần nữa tiến vào Tử Vong Cốc thu thập 2
gốc lục giai Bàn Đào Thụ. Mọi người biết bên trong Tử Vong Cốc rất khủng bố, nên không có người muốn đi cùng, riêng Lục Tiểu Phụng thì bị hắn
nắm áo kéo đi theo.
Lục Tiểu Phụng lên tiếng phản kháng. "Ta không muốn tiến vào Tử Vong Cố
nữa, bên trong rất khủng bố. Ngươi muốn vào thì đi một mình đi, kéo ta
theo làm gì?"
Hạo Nam bất mãn, liếc Lục Tiểu Phụng một cái, sau đó mở miệng nói.
"Ngươi không muốn có Bàn Đào Quả sao? Ngươi không phải là cao thủ, nằm
trong thập đại hào kiệt sao?"
Lục Tiểu Phụng nghe vậy thì bất mãn, lên tiếng phản kháng. "Ta đúng là
thiên tài. Ta cũng rất muốn có Bàn Đào Quả, nhưng ta không có ngu, biết
bên trong có đại khủng bố, mà còn tiến vào, đó là muốn chết tiếc tấu à."
Hạo Nam nhìn Lục Tiểu Phụng một cái, trong lòng thầm nghĩ. "Một người có tu vi lục tinh trung kỳ đỉnh phong Hợp Nhất Cảnh, lại nhát gan sợ phiền phức như vậy, nào có giống phong thái của một cao thủ à."
Hạo Nam lắc đầu thở dài, mở miệng nói với giọng điệu, tiếc rằng sắt
không thể rèn thành thép. "Người sợ cái gì không phải còn có ta hay sao? Lần trước tu vi của chúng ra còn thấp như vậy nhưng vẫn có thể trốn
thoát. Hiện tại tu vi của chúng ta tăng lên một mảng lớn, ngươi còn sợ
cái gì?"
"Chuyện này làm sao giống nhau được, lần trước con thất giai Cửu Anh kia chỉ muốn vui đùa, đột nhiên bị ngươi phong ấn. Hiện tại đi vào nó sẽ xé xác ta và ngươi ra đó, nó là thất giai yêu thú, lại là loại khủng bố có chính cái đầu, tương đương với chín cái thất giai yêu thú à. Nó có thể
vượt cấp giết địch, giống như thiên tài chúng ta, nó là thiên tài yêu
thú đó à."
"Ngươi đừng sợ, nếu có rắc rối, ra sẽ ta sẽ một lần nữa phong ấn nó lại. Tu vi của ta tăng cao, ta rất tự tin có thể phong ấn được nó, cho dù nó có đề phòng đi nữa, củng không thoát khỏi bị phong ấn à." Hạo Nam dùng
đủ các loại biện pháp như, khiêu khích, dụ dổ Lục Tiểu Phụng đi cùng.
"Ngươi chắc chắn sao? Không nên lừa gạt ta đi cùng à." Lục Tiểu Phụng
bán tính bán nghĩ hỏi, lục giai Bàn Đào Quả quá mức hấp dẫn, hắn củng
muốn có được.
Thấy Lục Tiểu Phụng đã buôn xuống cảnh giác, Hạo Nam liền ra đòn chớp
nhoáng. "Đương nhiên là thật, nếu không có nắm chắc, ta cũng đâu có ngu
mà đi vào nạp mạng. Một mình ta đi thấy buồn, muốn ngươi đi cùng cho đở
buồn thôi." Nói xong Hạo nắm áo kéo Lục Tiểu Phụng tiến vào hạp cốc.
Lục Tiểu Phụng vùng vằn giãy thoát. "Ngươi buông ta ra, ta có chân, ta tự đi là được."
Thế là hai người nhanh chân tiến vào bên trong hạp cốc, tu vi tăng cao
hai người vượt qua hạp cốc chỉ tốn 3 canh giờ phi hành. Hai người đứng
trước Tử Vong cốc dò xét xung quanh. Không nhìn thấy thân ảnh của Cửu
Anh, Hạo Nam nghĩ nghĩ mở miệng nói. "Có khí nào, Cửu Anh bị Hầu Vương
mang đi rồi không?"
Lục tiểu Phung nhìn Hạo Nam với ánh mắt như nhìn kẻ ngu, hắn mở miệng
nói. "Hiện tại ngươi có muốn mang theo, một con động vật nhỏ bên người
sao? Người ta đường đường là một Đại Thánh, đâu có rảnh rổi mà mang theo một con rắn nhỏ bên người. Ta nghĩ, con Cửu Anh này được Hầu Vương
phóng thích, nó đã rời khỏi nơi đây rồi cũng nên."
Hạo Nam nghĩ lời của Lục Tiểu Phụng nói củng có lý, nên không phản bác,
hắn mở miệng hối thúc. "Mặc kệ nó đi, nó không có ở đây, chúng ta đỡ
phiên phức. Chúng ta nhanh đi vào, đào lên hai gốc Bàn Đạo Thụ, mang đi
thôi. Để tranh đêm dài lắm mộng, chúng ta phải nhanh hành động."
Nói xong hai người bay nhanh về vị trí của Bàn Đào Thụ.
Phía trước là vườn Bàn Đào, trước đây nơi này có hơn chục cây Bàn Đào
Thụ, nhưng hiện tại chỉ còn lại hai cây lục giai Bàn Đào Thụ. Cảnh vật
xung quanh hết sức hoang tàng, bảy phần thực vật đã chết, còn lại ba
phần thực vật cũng héo tàng, không sống được bao lâu. Riêng, hai cây Bàn Đào Thụ thì vẫn xanh tốt. Vì bên ngoài khu vực Bàn Đào Thụ, được một
màng sáng linh lực bảo vệ, giúp ngăn cản lại hơi độc.
Hạo Nam tiến lại sờ vào màng sáng thì tỏ vẽ bất ngờ, màng sáng này chỉ
ngăn cản hơi độc, nó giống như một trận pháp có tính chọn lọc. Lục Tiểu
Phụng thấy vậy cũng tiến lại gần sờ thử, hắn cảm khái nói. "Cái màng này chắc được Hầu Vương tạo ra, ngài ấy thừa biết, sau khi ngài ấy rời khỏi nơi này. Con Cửu Anh sẽ không còn kiên kỵ, nó sẽ đi vào nơi đây phá
hoại phát tiết đi nổi uất ức của mình, dù sao nó củng bị Hầu Vương bắt
đi làm thú giữ cổng nhiều năm. Nó không chiếm được Bàn Đào Thụ, ta nghĩ
con Cửu Anh này đã rời đi, tìm cách thu lấy Bàn Đào Thụ hoặc đơn thuần
là bị thốt nhiều năm, lúc này được tự do nên đã rời khỏi, nơi đen tối
này cũng nên. "
Hạo Nam nghe vậy liền gật đầu đồng ý, hắn nghĩ. "Con Cửu Anh dù sao cũng bị giam giữ nhiều năm, lúc này được tự do liền mừng rở ra ngoài đi dạo
củng là lẽ thường."
Hai người Hạo Nam đang muốn tiến vào bên trong màng sáng để thu lấy Bàn Đào Thụ, thì có một giọng nói đột ngột vang lên.
"Hai người các ngươi nói, cũng không hoàn toàn đúng. Được phục vụ cho
Đại Thánh, là một đều vinh hạnh đối với tất cả chúng yêu bên trong bí
cảnh nói chung và ta nói riêng. Ở bên cạnh Đại Thánh tuy có chút buồn
tẻ, nhưng được lợi rất nhiều. Bằng chứng là, sau nhiều năm phục vụ cho
Đại Thánh ta đã phục dụng 9 mai lục giai và 9 mai thất giai Bàn Đào Quả, đôi lúc Đại Thánh cao hứng sẽ chỉ điểm giúp tu vi của ta có đột phá.
Ta có chín đầu, nên tốc độ tu luyện chậm hơn người khác chín lần, nhờ
phục dụng Bàn Đào Quả và được Đại Thánh chỉ điểm, nên tốc độ tu luyện
của ta không quá kém so với người khác. Lần này trước khi Đại Thánh đi,
ngài đã giao cho ta nhiệm vụ cuối cùng, đó là ngăn cản các ngươi có được Bàn Đào Thụ. Đại Thánh có nói, nếu các ngươi muốn thu lấy Bàn Đào Thụ,
thì phải đánh thắng được ta."
Lục Tiểu Phụng nghe Cửu Anh nói thì sắc mặt lập tức đen lại, hắn mở
miệng nói. "Thì ra ngơi vẫn đang ở nơi đây, nếu ta nói, ta không cần Bàn Đào, ta có thể rời đi sao?"
"Hừ, không biết tự lượng sức mình, không có bản lảnh mà muốn có được Bàn Đào Thụ, muốn nhặt tiện nghi, không có cửa đâu. Các ngươi đã đến đây
rồi, thì cùng ta đánh một trận đi, thắng thì có được Bàn Đào Thụ, thua
thì chết ở nơi đây thôi. Lần trước do ta sơ ý mới để các ngươi chạy
thoát, tiến vào bên trong quấy rầy Đại Thánh, tuy không bị trách phạt,
nưng ta cảm thấy rất hổ thẹn à."
Hạo Nam, bước lên một bước nói. "Ta cùng ngươi đánh một trận là được chứ gì? Bọn ta phải rời khỏi khu vực này xa một chút đi, khi giao đấu không cẩn thận, làm cho Bàn Đào Thụ bị hỏng, thì không nên."
Nói xong Hạo Nam rời khỏi nơi này, đi đến một vị trí trống trải cách khu vực Bàn Đào Thụ hơn vạn dặm mới dừng lại. Cửu Anh cũng không phản đối,
nó đi theo phía sau hai người.