Nếu như nhóm người Hạo Nam gần đây khá thoải mái, thì nhóm người của Sở
Lưu Hương lại trái ngược, vô cùng chậc vật, bằng chứng là bọn họ gặp
phải một nhân vật khó chơi, lúc này bọn họ đang bị Hoàng Kim Hổ Vương
đuổi giết.
Chuyện này phải kể về nữa năm trước, nhóm người Tam Tinh Các vô tình
phát hiện một gốc ngũ giai Bàn Đào Thụ, mắt thấy sắp có được 500 tuổi
thọ kèm theo 500 năm công lực, khiến cho mọi người hết sức mừng rở. Cho
dù không có phần phục dụng Ban Đào Quả, nhưng ra ngoài bọn họ củng được
trọng thưởng à.
"Rống."
Nhóm người đang muốn tiến lên hái Bàn Đào Quả, thì một con lục giai hậu
kỳ Hoàng Kim Hổ xông ra rống lớn, tiếp theo là hơn chục con yêu thú lao
ra theo. Không có gì để nói, một bên muốn cướp linh quả trong truyền
thuyết, một bên muốn ngăn chặn. Thế là hai phe lao vào chém giết.
"Rống." "Đáng chết nhận loại, dám đánh chủ ý lên Bàng Đào Quả, bây đâu
giết chết tất cả bọn chúng cho ta." Thế là mọi người bắt đầu hỗn chiến,
đao quang kiếm ảnh liên tục lóe lên.
"Thiết Phong Cuồng Trảm."
"Mãnh Hổ Tung Hoành."
"Phách Không Cuồng Trảm."
"Mãnh Hỗ Vồ Mồi."
"Cuồng Đao Đoạn Nhạc."
"Mãnh Hỗ Quẩy Đuôi."
"Phi Đao Xuyên Tâm."
"Kim Ưng Tỏa Cảnh."
Tam Tinh Các là một môn phái mạnh mẽ, bọn họ có đầy đủ các loại binh
khí, đan dược, trận pháp để sử dụng. Nên vừa bắt đầu chiến đấu, bên phe
yêu thú do Hoàng Kim Hổ dẫn đầu liền rơi vào thế hạ phong.
Lúc này Hoàng Bạch Hổ lên tiếng nói. "Đại ca, chúng ta cần phải đi gọi
cứu viện, nếu tiếp tục như vậy chúng ta sẽ bị giết chết toàn bộ."
Hoàng Kim Hổ trong lòng củng nóng như lửa đốt, vừa nghe Hoàng Bạch Hổ
nói liền trả lời. "Đệ nhanh đi báo cho phụ thân biết, để ngài phái viện
binh tới trợ giúp, tốt nhất là phụ thần tự mình ra trận. Đệ đi nhanh về
nhanh, ta không cầm cự dược lâu đâu.
"
"Vâng. Đại ca cố gắn cầm cự, đệ sẽ đi nhanh về nhanh." Nói xong, Hoàng
Bạch Hổ chớp lấy thời cơ, lao nhanh ra ngoài, chẳng mấy chốc đã không
thấy bóng dáng.
"Nhân loại đáng ghét, đệ đệ của ta đã đi gọi cứu binh, chẳng mấy chốc sẽ quay lại, đến lúc đó ta sẽ giết hết đám người các ngươi. Chúng thú nghe lệnh, cố gắn phòng thủ, rất nhanh cha ta Hoàng Kim Hổ Vương, sẽ đến đây cứu viện, mọi người cố gắn thêm lúc nữa là được." Hoàng Kim Hổ báo tin
viện quân sắp tới, mục đích để đã kích đối thủ của mình, củng xốc dậy
tinh thần của đám thủ hạ. Nhưng đều này đã phản tác dụng, khi hắn nói ra điều này đã làm cho phía nhân loại, càng điên cuồng tấn công.
Sở Lưu Hương lên tiếng chỉ huy. "Mọi người nhanh sử dụng các tuyệt kỹ,
củng như các loại bảo bối áp đáy hòm của mình. Bên phía yêu thú đã phái
người đi gọi viện binh, chúng ta phải đánh nhanh thắng nhanh, sau đó
liền rút lui."
Mọi người nghe Sở Lưu Hương nói liền điên cuồng, bọn hắn sử dụng tất cả
mọi thứ có thể giúp có bọn họ mạnh lên, một loạt người phục dụng Bạo
Nguyên Đan, chiến lực của bọn họ tăng lên một mảng lớn. Tu vi của Sở Lưu Hương và Quy Hải Nhất Đao tạm thời tăng lên Hợp Nhất Cảnh. Chiến lực
tăng mạnh, nhóm người Tam Tinh Các từ chiếm thượng phong, tăng lên
nghiền ép chém giết. Rất nhanh các yêu thú bị xử lý toàn bộ, chỉ còn một mình Hoàng Kim Hổ gắn gượng chéo chống.
Hoàng Kim Hổ phun ra vài ngụm máu, thở hổn hển nói. "Khụ khụ, đám nhân
loại ngu xuẩn, các ngươi dám cả gan khiêu kích thế lực của Hoàng Kim Hổ
Vương, từ nay trở về sau đừng hòng sống được yên ổn."
Sơ Lưu Hương mở lên nói. "Sắp chết đến nơi mà còn cứng họng, Hoàng Kim
Hổ nếu ngươi chịu làm tọa kỵ cho ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
"Hừ. Nhân loại hèn mọn, ta đường đường là con trai của Hoàng Kim Yêu
Vương, làm sao có thể tham sống sợ chết, ta thà chết củng không muốn
chịu nhục để sống sót. Phụt phụt..." Hoàng Kim Hổ nghe Sở Lưu Hương muốn mình đầu hàng, làm tọa kỵ cho hắn, thì tức điên cả lên, liên tục thổ
huyết, khí tức suy yêu đi một mảng lớn, giờ phút này Hoàng Kim Hổ đã trở thành một lão hổ bị nhổ mất răng nanh, nằm thoi thóp trên đất, mặc cho
người khác chém giết.
Đào Bích Ngọc thấy vậy liền lên tiếng nói. "Tiểu sư thúc đừng cùng con
hổ này dông dài, nhanh trói nó lại mang ra ngoài bí cảnh. Bên ngoài, môn phái của chúng ta nhiều cao thủ như vây, con không tin không trị được
con hổ nhỏ này."
Sở Lưu Hương nghe vậy liền gật đầu nói. "Tốt, mọi người nhanh thu thập
thi thể yêu thú lại. Nhất Đao và Vô Ngân, hai ngươi đi thu hái Bàn Đào
Quả. Mọi người, nhanh tranh thủ làm xong việc, húng ta phải rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể.
"
Lúc này ở địa bàn của Hoàng Kim Hổ Vương, sau khi nghe Hoàng Bạc Hổ kể
rỏ mọi chuyện, Hổ Vương triệt để nổi giận, rống lớn một cái, làm kinh
động các yêu thú bên ngoài, khiến chúng nơm nớp lo sợ.
Hổ Vương rống lớn nói. "Người đâu, nhanh di theo bổn vương, đến khu vực
Bàn Đào Thụ, có người muốn cướp đi Bàn Đào Quả của Chúng ta." Chúng yêu
thú nghe vậy liền rống lớn đáp lại, bọn họ tập trung lại một chỗ, cùng
nhau đi theo đại vương, đánh giết tặc nhân, muốn cướp Bàn Đào Quả kia.
...
Ở khu vực Bàn Đào Thụ, Sở Lưu Hương và Quy Hai Nhất Đao đang toàn lực sử dụng chân khí tỷ mĩ bứng gốc Bàn Đào Thụ lên. Vừa bứng xong gốc Bàn Đào Thụ, thì nghe tiếng hổ gầm.
"Mọi người nhanh chóng rời khỏi nơi đây, chúng ta cần phải tìm nơi ẩn
nấp một thời gian. Dược lực của Bạo Nguyên Đan sắp hết, khi đó chúng ta
sẽ rơi vào trạng thái suy yếu." Sở Lưu Hương ra lệnh cho mọi người nhanh chống rút lui. Mọi người nhanh chóng duy chuyển, rất nhanh liền biến
mất trong rừng cây xanh thẵm.
Khi Hoàng Kim Hổ Vương đến nơi thì phát hiện phía dưới đất chỉ còn lại
vết máu, hắn không phát hiện nhân loại hay yêu thú đâu cả, vị trí Bàn
Đạo Thụ chỉ còn lại một hố to. Hổ Vương liền hiểu, phe yêu thú của mình
đã bị tiêu diệt sạch sẽ, Bàn Đào Thụ củng bị đối phương bức cả gốc mang
đi.
Hoàng Kim Hổ Vương vô cùng tức giận, hắn nhìn xuống đám thuộc hạ mình,
đưa ra thông báo. "Mọi người nhanh chia ra tìm kiếm tặc nhân, nếu phát
hiện liền báo cho mọi người cùng nhau tru diệt."
"Hoàng Bạch Hổ con nhanh đi đến địa bàn của Thiên Bằng Vương và Thiên Hồ Vương nhờ bọn họ để ý, nếu phát hiện nhóm người kia thì báo cho tin cho ta biết, nếu bọn họ bắt được bọn chúng giao cho ta, ta sẽ nợ bọn họ một lần ân tình." Hoàng Bạch Hổ lại tiếp tục buôn ba lên đường, đi đến khu
vực của hai vị yêu vương, nhờ bọn họ ra tay giúp đỡ.
Tiếp theo đoạn thời gian, nhóm người cuea Tam Tinh Các bị đuổi giết vô cung chật vật.
...
Trở về hiện tại, nhóm người Tam Tinh Các vẫn đang lẫn trốn, Hoàng Kim Hổ Vương thì vẫn điên cuồng đuổi giết bọn họ. Không giết được bọn họ thề
không bỏ qua, một phần là muốn đoạt lại Bàn Đạo Thụ, một phần là muốn
cứu nhi tử Hoàng Kim Hổ của mình ra. Cả hai đều rất quan trọng, Bàn Đào
Thụ là căn cơ của bọn họ, Hoàng Kim Hổ tu vi đã sắp đạt đến thất giai,
khi đó thế lực của bọn họ sẽ có thêm một Yêu Vương, địa vị sẽ tăng lên
một tầng lầu.
Sau nữa năm liên tục bị đuổi giết chật vật, nhóm người Tam Tinh Các luôn sống trong căng thẳng luôn luôn phải cảnh giác, tinh thần căn cứng như
dây đàn, khiến cho bọn họ luôn sống trong lo sợ.
Đào Bích Ngọc vô cùng chật vật, liên tục trốn tránh đã có vài hôm nàng
chưa được tắm rửa, nàng lên tiếng càu nhàu. "Tiểu sư thúc cứ trốn tránh
như vậy không phải là chuyện tốt, hay là húng ta bắn pháo cầu viện đi,
để cho mọi người đến giúp, khi đó chúng ta chia một phần Bàn Đào Quả cho bọn họ là được rồi."
Tinh Vô Ngân nghe vậy liền phản bác. "Không được, sư điệt phản đối ý
kiến của Đào sư tỷ. Bàn Đào Quả được cho là tiên quả, nếu để cho người
khác biết được, đến lúc đó không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa, không
thể không đề phòng. Đệ tử đề nghị, chúng nên rời khỏi khỏi bí cảnh.
Chúng ta thu thập linh dược, đã đủ dùng cho 100 năm tiếp theo, hiện tại
lại có được một gốc ngũ giai Bàn Đào Thụ, đã vượt qua chỉ tiêu, đệ tử
nghĩ chúng ta nên rời khỏi nơi này là tốt nhất."
Sở Lưu Hương cau mày nói. "Sớm rời khỏi bí cảnh củng là một chuyện tốt,
sẽ giúp cho chúng ta thoát khỏi bị đuổi giết, nhưng hiện tại chỉ mới
trôi qua một nữa thời gian, còn rất nhiều thời gian để chúng ta để chúng ta thăm dò bí cảnh, nếu rời sớm đi sớm không khỏi quá đáng tiếc đi. Nếu nhờ người khác giúp chúng ta phải chia phần, chúng ta thu được gần 100
trái Bàn Đào Quả. Bốn người chúng ta, mỗi người đều đã phục dụng một
trái Bàn Đào Quả, còn được 90 trái Bàn Đào Quả.
Ta nghĩ, chúng ta nên cầu viện các môn phái khác đi, đến khi đó chúng ta sẽ lấy ra 40 trái Bàn Đào Quả, chia cho bốn thế lực, mỗi thế lực sẽ
nhận được 10 trái Bàn Đào Quả, để cảm tạ bọn họ. Nếu như có chuyện rắc
rối gì xảy ra, lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi bí cảnh cũng chưa muộn. Sau
nữa năm liên tục bị đuổi giết, tu vi của mọi người đều đã tăng cao.
Trong đó ta và Quy Hải Nhất Đao, đã thành công đột phá lên Hợp Nhất
Cảnh. Tinh Vô Ngân và Đào Bích Ngọc, cũng đột phá lên Ngưng Thần Cực
Cảnh. Còn lại mọi người cũng đã đột phá lên Ngưng Thần Cảnh, áp lực
nhiều thì phát triển cũng nhiều, chuyện gì cũng có hai mặt.
Được rồi chúng ta tiếp tục thăm dò bí cảnh thôi, nếu có nguy hiểm ta sẽ bắn pháo cầu viện." Mọi người tiếp tục thăm dò bí cảnh.
Thời gian gần đây không được bình tĩnh, yêu thú tuần tra khắp nơi,
thường xuyên xảy ra chiến đấu. Lúc này nhóm người Thiên Sơn Tự đang bị
Thiên Bằng Vương đè đánh.
Thiên Bằng Vương hét lên. "Tại đám thầy chùa các ngơi, mà thế lực của
ta, bị tổn hao nặng nề, lần này gặp được các ngươi, để ta xem, các ngươi chạy trốn bằng cách nào."
Thích Đông lên tiếng nói. "A Di Đà Phật. Bần tăng nào có cướp đoạt linh
dược của nhà ngươi, đều do ngươi tự mình chuốc lấy mà thôi. Tự mình làm
sai, lại đổ lỗi cho người khác. Tượng đất cũng có ba phần hỏa khí, phật
tổ cũng phải nổi giận, bần tăng cũng chịu hết nổi rồi."
Nói xong Thích Đông liền bán pháo cầu viện.
Thiên Bằng Vương bĩu môi kinh thường nói. "Ta cũng gọi người tới giúp, xem ai đông hơn liền biết."
Hai loại pháo sáng, có hai màu sắc khác nhau, lần lượt được bắn ra. Tu
sĩ ở những nơi khác, nhìn thấy có một loại pháo sáng là của đồng minh
dùng làm án hiệu cầu cứu, liền tiến về cứu viện, còn một loại pháo sáng
khác, bọn họ cũng không không quan tâm, đợi khi đến nơi bọn họ liền biết loại pháo đó do ai bắn ra.
Yêu thú những nơi khác cũng như vậy, bọn chúng điên cuồng tiến về nơi
pháo sáng phát ra, đồng loại của bọn chúng đang chờ giúp đỡ. Một trận
chiến lớn giữa hai phe, sắp được diễn ra.