Sau khi cố ý tránh đi sư đồ Cừu Thiên Nhẫn, Hạo Nam tăng nhanh tốc độ
tiến về phía trước. Liên tục đi hai ngày nhưng hắn lại không phát hiện
ra điều gì khác thường. Đỉnh núi vẫn không thấy đâu, hắn không biết nơi
đây có huyễn trận hay là ngọn núi này thật sự cao như vậy.
Đã vài tháng trôi qua, nhưng Hạo Nam vẫn không tìm được hỗn độn môn đâu. Hiện tại đã là tháng thứ năm, kể từ lúc Hạo Nam rời nhà đi tìm kiếm hỗn độn tiểu thế giới.
" Thời tiết thật thất thường, trời vừa nắng như đổ lửa, bây giờ thì mưa
như trút nước. Đành phải tìm chỗ tránh mưa thôi. Phía trước có một cây
cổ thụ to lớn mình đi đến đó trú mưa đi." Hạo Nam cảm thán thời tiết quá thất thường, mưa nắng không có dấu hiệu báo trước nào. Hắn đành phải đi núp mưa dưới táng cây cổ thụ cao to phía trước.
"Hôm nay thật khác thường, mưa to thật lâu mà không dừng lại." Mọi khi
trời mưa rất nhanh sẽ tạnh, nếu lâu lắm thì sau vài giờ thì củng sẽ hết
mưa. Nhưng lần này trời đã mưa liên tục ba ngày còn chưa dừng lại.
Hạo Nam thầm nghĩ. "Chẳng lẻ vì mình lên gần tới đỉnh núi nên thời tiết
mới như thế này. Mình đã leo liên tục năm tháng rồi không có một vạn
củng có tám ngàn km đi. Xung quanh thì vẫn là cây xanh, không thấy băng
tuyết gì cả. Không biết lúc nào trời mới ngừng mưa, mình phải lên đường
thôi không thề ngồi chờ nữa." Hắn phát hiện thời tiết quá bất thường,
nên quyết định lên đường tìm kiếm cảnh cửa vào hỗn độn tiểu thế giới.
"Tí tách, ầm, ầm, ầm." Tiếng mưa rơi và tiếng sấm chớp liên tục vang
lên. Hạo Nam không quan tâm mà dùng thần thức tìm kiếm xung quanh. Suốt
một tháng này trời mưa liên tục, lúc cần ăn uống nghĩ ngơi thì hắn tìm
chỗ tạm trú mưa để ngủ và bổ sung thể lức, sau khi nghĩ đủ thì hắn tiếp
tục công việc tìm kiếm như mọi khi.
Hôm nay Hạo Nam đã đến được đỉnh núi. Sau đó hắn dùng một ngày để tìm
kiếm xung quanh đỉnh núi, nhưng lai không phát hiện ra điều gì.
Hạo Nam lên tiếng càm ràm. "Tốn mất sáu tháng, mà không tìm được cái cái đách chó gì, chả Hỗn Độn Môn nằm ở nơi nào. Có khi nào bản đồ mình lấy
được là giả hay không. Giống như có một người rảnh rổi không có chuyện
gì làm. Hắn lấy ra một tấm bản đồ đánh dấu bậy bạ trên đó, kèm theo một
tấm lệnh bài để cho người khác càng tin tưởng. Những điều trên bản đồ là sư thật, sau đó hắn sẽ tìm cách đưa bản đồ ra ngoài để hố người."
Lúc này thì sư đồ Cừu Thiên Nhẫn củng lên đến đỉnh núi.
Cừu Thiên Nhẫn lên tiếng nói. "Sư phụ ơi là sư phụ. Suốt năm năm qua
chúng ta lên núi, rồi xuống núi không có một trăm thì củng có tám mươi
lần rồi. Lần này, sau khi xuống núi con sẽ không đi lên nữa đâu."
Lão sư phụ củng lên tiếng trả lời. "Mày nói nhảm nhiều quá, tranh thủ
tìm kiếm xem có phát hiện lối vào tiểu thế giới hay không. Nếu tìm thấy
thì tốt rồi không cần xuống hay lên núi nữa."
Vì không tìm được hỗn độn môn nên Hạo Nam củng không cần lẫn tránh hai sư đồ này nữa.
Lúc này Cừu Thiên Nhẫn nhìn thấy Hạo Nam nên lên tiếng hét lớn. "Con mẹ
nó. Cẩu nại gi, nại bất giáo. Sư phụ trên núi có người." Từ khi vào núi
tìm kiểm tiểu thế giới, đã năm năm rồi. Hắn chưa từng nhìn thấy một
người nào khác, ngoài lão sự phụ đi cùng mình, nên hắn rất kinh ngạc và
phấn khởi khi nhìn thấy Hạo Nam.
"Đâu, đâu? Ở đâu có người?" Lão sư phụ củng hết sức ngạc nghiên nên lên tiếng hỏi tới tấp.
Hai thầy trò nhanh chóng đi đến phía trước của Hạo Nam.
Cừu Thiên Nhẫn vội vàng lên lên tiếng giới mình. " Chào anh bạn. Tôi tên Cừu Thiên Nhẫn, rất vui khi được làm quen với anh bạn."
"Bần đạo là Tiêu Diêu Phong, chưởng môn Tiêu Diêu Phái. Rất vui khi được làm quen với cậu. Cậu có thể lên được đây, thì cậu củng là người tu
luyện đúng không?" Lão đạo sĩ Tiêu Diêu Phong giới thiếu mình xong thì
hỏi thăm Hạo Nam.
"Tôi là Trần Hạo Nam. Tôi củng rất vui khi được làm quen với Tiêu đạo
trưởng và Thiên Nhẫn đạo hữu. Tôi củng là người tu luyện." Hạo Nam nhanh chống giới thiệu bản thân mình và trả lời câu hỏi của lão đạo sĩ.
"Bây giờ tôi đang muốn xuống núi, trên đây không có nơi thích hợp để tôi tu luyện. Hai người củng đi lên đây để tìm nơi để tu luyện sao?" Mặc dù đã biết mục đích lên núi của hai thấy trò. Nhưng hắn vẫn giả ngu mà
hỏi.
"Đúng vậy à. Tôi và sư phụ đã tìm khắp mọi nơi trên ngọn núi này, chỉ có đất là chưa lật lên tìm mà thôi." Cừu Thiên Nhẫn nghĩ lại mấy năm gần
đây hắn và sư phụ mình đi tìm khắp ngọn núi mà chả có lợi ích gì, thì
rầu rỉ không vui.
"Đúng vậy à. Môn phái của lão phu có lưu truyền một tin tức, là trên
Vọng Thiên Sơn này có một truyền tống đưa người ta vào tiểu thế giới.
Tiểu thế giới là một nơi rất thích hợp để tu luyện, bên trong thậm chí
có cả tu sĩ Ngưng Thần Cảnh. Môn phái của lão phu, đã tìm hàng trăm năm
nhưng vẫn không tìm được trận pháp truyền đống ở nơi nào." Lão đạo
trưởng củng ngắn ngẫm thở dài.
"Một trận pháp truyền tống vào tiểu thế giới khác, thật là một điều khó
có thể tin được." Hạo Nam vẫn tiếp tục giả vờ ngu ngốc ngạc nhiên.
Cừu Thiên Nhẫn thấy Hạo Nam tỏ vẻ ngạc nhiên, liền cho rằng hắn là một
người mới ra đời ích có va chạm xã hội. Liền lên tiếng nói. " Cậu đang
muốn xuống núi à, chúng ta cùng đi chung cho vui. Tôi nghĩ cái người
truyền ra tin tức nơi đây, có trận pháp truyền tống vào tiểu thế giới gì đó chỉ để gạt người. Đơn giản là hắn muốn hố chúng ta và hắn đã thành
công ngoài mong đợi."
Thế là Hạo Nam và Cừu Thiên Nhẫn liền đi xuống núi. Phía sau lão đạo
trưởng Tiêu Diêu Phong củng đi theo, vừa đi vừa nói. "Tuổi trẻ bây giờ
thật thiếu kiên nhãn."
Ba người vừa mới đi chưa được xa, thì cả ngọn núi bắt đầu rung lắc dữ
dội. "Ầm ầm..." Thật nhiều tiếng động vang lên. Ngay sau đó là một tòa
cung điện từ mặt đất trồi lên, phải hơn mười phút sau thì mọi thứ mới im lặng lại như bình thường.
"Con mẹ nó gặp quỷ. Cung điện từ dưới đất trồi lên." Không riêng gì Cừu
Thiên Nhẫn kinh ngạc, Hạo Nam va lão đạo sĩ củng trợn mắt líu lưỡi.
Vì cung điện xuất hiện hết sức đột ngột, không biết bên trog có nguy
hiểm gì không? Nên ba người vẫn đứng im quan sát, không ai đi lại gần để tìm hiểu.
Đợi một lúc sau Cừu Thiên Nhẫn không kiên nhẫn nữa nên lên tiếng nói.
"Sư phụ có khi nào trận pháp truyền tống ở bên trong cung điện không?"
"Thằng này nói nhảm, mày hỏi tao. tao biết hỏi ai đây." Lão đạo trưởng lên tiếng trách cứ đệ tử của mình.
Đợi một lúc nữa vẫn không có chuyện gì xảy ra, Hạo Nam nhặt vài tảng đá
dưới đất mém vào bên trong cung điện. Tảng đá bị mém vào bên trong thì
vang lên vài tiếng lộc cộc. Ba người thấy vậy thì yên tâm hơn, bạo gan
tiến lại gần cung điện. Khi đi lại gần cung điện, ba người vẫn cẩn thận
đề phòng, nếu như có chuyện gì xảy ra bọn họ sẽ lập tức đào tẩu. Khi đi
lại trước cung điện, mọi người nhìn thấy ba chữ. Truyền Tống Điện tràn
đầy thần vận.
Khi đến trước cung điện vẫn không có chuyện gì xảy ra, nên ba người tiếp tục đi vào bên trong. Bên trong cung điện không rộng lắm, diện tích
khoản mười mét vuông. Vách tường trong cùng có ghi một dòng chữ. "Nếu
không ai tìm được truyền tống điện, thì cách một ngàn năm truyền tống
điện sẽ tự hiện ra một lần. Người có duyên sẽ gặp được. Muốn truyền tống một người, cần sử dụng 2 viên thượng phẩm linh thạch để cung cấp năng
lượng truyền tống."
Trận pháp truyền tống được đặt ở trung tâm cung điện.
"Sư phụ, sư phụ. Chúng ta cuối cùng đã tìm được truyền tống trận đưa vào tiểu thế giới. Ha ha ha, năm năm cuối cùng chúng ta củng đã tìm được,
thật sự là may mắn à." Cừu Thiên Nhẫn vui cười mà nói với sự phụ mình.
"Đúng vậy, để ta truyền tin cho sư tổ ngươi, nói ông ấy nhanh đi đến nơi này." Nói xong Tiêu Diêu Phong lấy truyền tin châu thông báo cho sư phụ mình.
Sau vài giây thì truyền tin châu của lão đạo sĩ lóe sáng, một âm thanh
hùng hậu vang lên. "Hai người đi trước đi. Ta đang trên đường đuổi tới,
không cần chờ ta. Đây là cơ hợi ngàn năm có một, nếu truyền tống điện
biến mất thì sẽ hối hận không kịp rồi."
Cừu Thiên Nhẫn nghe vậy liền lên tiếng hối thúc sư phụ mình. "Sự phụ
chúng ta đi thôi. Sư tổ củng nói đây là cơ hợi ngàn năm hiếm có, chúng
ta đi nhanh thôi."
Lão đạo sĩ nghe liền trả lời. "Được chúng ta đi thôi."
Trước khi sử dụng truyền tống lão đạo sĩ nhìn Hạo Nam hỏi. " Chàng trai
trẻ, cậu có linh thạch không? Nếu không có thì đi cùng chúng tôi luôn
đi. Nếu không có, tôi sẽ tặng cậu 2 viên thượng phẩm linh thạch để sử
dụng truyền tống."
Cừu Thiên Nhẫn củng lên tiếng khuyên nhủ Hạo Nam. "Đúng vậy Hạo Nam đi
cùng chúng tôi luôn đi, bên trong lạ nước lạ cái chúng ta có thể chăm
sóc cho nhau."
Hạo Nam nghe vậy liền lên tiếng từ chối. "Tôi có linh thạch rồi, với lại tôi còn có chuyện không đi được, hai người đi trước đi." Hạo Nam vẫn
còn đang mâu thuẫn giữa việc đi hay không đi. Hắn nghĩ nếu mình đi, lỡ
không trở về được thì sao.
Hai sư đồ Cừu Thiên Nhẫn thấy vậy liền bước vào truyền tống,lấy linh
thạch ra lắp vào lổ khảm để cung cấp năng lượng cho trận pháp. Khi năng
lượng đã cung cấp đầy đủ thì một đoàn ánh sáng lóe lên bao phủ hai người truyền tống đi vào tiểu thế giới.
Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, hắn cuối cùng quyết định đi vào tiểu thế
giới và tự nói với lòng. " Nếu như không có truyền tống để trở lại, thì
mình sẽ tự tạo ra truyền tống để trở về." Nếu như không có ba người nữ
nhân của mình, thì Hạo củng không cần quay lại trái đất làm gì.
Hạo Nam bước vào truyền tống trận, lấp linh thạch vào lổ khảm, sau đó hắn được truyền tống vào trong tiểu tế giới.
"Ầm." Hạo Nam rơi xuống đất, hắn liền nhanh chóng đứng dậy quan sát xung quanh, thì thấy nơi đây củng là một truyền tống điện. Khi biết được
mình có thể quay về trái đất, thì hắn yên lòng thở phào nhẹ nhỏm. Hạo
Nam đi ra khỏi truyền tống điện, nhìn xung quanh không thấy sư đồ Cừu
Thiên Nhẫn, thì biết bọn họ đã rời đi.
Hắn bắt đầu cảm nhận mọi thứ xung quanh, thì phát hiện nơi đây linh khí
nồng đậm so với địa cầu rất nhiều. Nơi đây rất thích hợp để tu luyện.
Truyền tống điện ở tiểu thế giới được đặt trên một ngọn núi cao, xung
quanh được mây trắng bao phủ, phía dưới núi là rừng rậm xanh ngát kéo
dài vô tận, thỉnh thoảng có nghe thấy tiếng động vật gào thét. "Là tiếng yêu thú gào thét mới đúng." Hạo Nam phát hiện phía dưới khu rừng nhìn
như bất tận, lại có yêu thú sinh sống.
Hắn đang quan sát ghi nhớ vị trí truyền tống điện, để sau này trở lại
nơi đây sử dụng truyền tống quay về địa cầu. Không còn gì vướng bận, Hạo Nam bắt đầu thám hiểm thế giới mà mình vừa đến. Hắn quyết định đi rèn
luyện trong rừng, để tìm hiểu yêu thú nơi đây có chiến lực như thế nào.