Trên xe lăn có trải một lớp lông thú thật dày để giữ ấm, còn có một tấm thảm mềm mại, trước kia Tiểu Hoa cũng là bố trí như vậy, so với chiếc xe lăn mà Vệ Đình Húc từng ngồi trước kia giống nhau như đúc.
Bốn bánh xe lăn nghiền qua con đường lát đá, tĩnh lặng đặt ở bên cạnh Vệ
Đình Húc, Chân Văn Quân ngồi vào bên chân Vệ Đình Húc, nhìn về phía bầu
trời xanh thẳm mùa đông quang đãng hiếm có, kéo tay áo lên để lộ ra bao
cổ tay sắt mà nàng vẫn luôn mang theo. Bao cổ tay sắt mới tinh lúc trước đã trở nên cũ kỹ, trên bề mặt đầy rẫy những vết cắt của đao kiếm.
"Bao cổ tay sắt đã cứu ta rất nhiều lần, nàng mỗi lần cứu ta một mạng, ta sẽ kính nàng một chén rượu." Chân Văn Quân nói, "Mấy năm nay ta đánh mấy
trận chiến, thất bại không nhiều lắm, cũng không phải bởi vì ta điều
binh khiển tướng có bao nhiêu xuất chúng, chẳng qua là ta vẫn luôn nhớ
rõ một điều, chính là điều mà Linh Bích đã dùng tính mạng để nói cho ta
biết. Không thể mềm lòng."
Lúc trước bởi vì nhớ đến tình cũ mà thả A Huân một lần, đổi lại là khiến
Linh Bích chết thảm, đến nay mỗi khi nhớ lại đêm mưa dài dằng dặc vào
năm Thần Sơ thứ mười một kia, nàng đều sẽ đau lòng không thôi. Nếu như
có thể cho nàng thêm một cơ hội, nàng nhất định sẽ bất chấp tính mạng
của mình để thu lại tính mạng của Linh Bích.
Thế nhưng không có một cơ hội như vậy.
"Ngay trên đường tiến đến Nhữ Trữ, ta đã cùng Trùng Tấn đánh mấy trận chiến.
Không biết ngươi có phát hiện hay không, bên trong quân đội Trùng Tấn
cũng có không ít nữ nhân cùng hài tử mười ba mười bốn tuổi. Lần này
Trùng Tấn có thể chỉ một lần hành động đã đoạt được Nhữ Trữ đích thật là đã hạ quyết tâm rất lớn, xuất động lực lượng toàn tộc. Có lần ta bắt
giữ hơn sáu ngàn người làm tù binh, trong đó một nửa là nữ nhân và hài
tử."
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó, ta đã giết chết toàn bộ."
Vệ Đình Húc không đưa ra ý kiến.
"Sau khi giết xong ta liền cùng Bộ Giai Chu Mao Tam A Hy bọn họ uống rượu,
uống có hơi nhiều. Ta hỏi bọn họ ta làm vậy có đúng hay không, những tù
binh này hẳn là nên giữ lại một mạng, dù sao cũng đều là phụ nhũ. Bộ
Giai nói, trên chiến trường chưa từng có đúng sai, chỉ có ngươi chết ta
sống. Những người đó nhìn thì đúng là phụ nhũ, nhưng phụ nhũ thì lại thế nào? Các nàng cũng là binh lính cũng sẽ cầm đao giết người, so với nam
nhân không có gì khác biệt. Người Trùng Tấn hung tàn hiếu chiến, cũng sẽ không bởi vì ngươi buông tha các nàng mà cảm tạ, chỉ biết tìm kiếm thời cơ tiến đánh trở lại. Hôm nay Tướng quân nếu như mềm lòng giữ lại cho
các nàng một mạng, một ngày nào đó người chết sẽ là bách tính Đại Duật.
Tất cả những gì Tướng quân đang làm bất quá chỉ là dùng tính mệnh của
sài lang dị tộc xâm lược Đại Duật ta đổi lại tính mệnh của bách tính Đại Duật vô tội mà thôi."
Vệ Đình Húc: "Bộ Giai nói đúng. Kỳ thật trong lòng ngươi cũng đã sớm hiểu
được, chẳng qua từ nhỏ được nghe nhiều câu chuyện về nhân nghĩa cùng
lương thiện, tự nhiên là người lương thiện, giết chết phụ nhũ chuyện này so với trong nhận thức có chút mâu thuẫn mà thôi."
Chân Văn Quân nhìn nàng, ôn hòa mỉm cười: "Nếu như là trước đây ta sẽ cho
rằng ngươi lãnh huyết, nói ra đều là những lời tru tâm như vậy. Nhưng
cái chết của Linh Bích cùng với việc bản thân ở bên trong loạn thế mấy
năm nay đã khiến cho ta hiểu được, sơ tâm không thay đổi là đúng, mà gọt giũa nên một trái tim tàn nhẫn cũng là đúng. Sai chính là không phân
biệt được tình huống, sai chính là khoan dung nhầm người."
"Một kiếm lưu tình trước đó của ngươi, cũng là bởi vì lời giao phó trước lúc lâm chung của Linh Bích sao?"
"Ta không muốn trả lời vấn đề này."
Vệ Đình Húc nhẹ nhàng nhấc nhấc bả vai, đại khái là muốn cười lại không
dám dùng sức cười, sợ vừa cười thì vết thương khắp người còn chưa lành
tốt sẽ vỡ ra.
"Ngươi trước kia ngôn vô bất tẫn bây giờ đã bắt đầu biết cự tuyệt, Văn Quân, ngươi trưởng thành rồi."
"Vẫn chưa từng nói với ngươi, ta năm nay hai mươi hai tuổi."
"Ân, ngươi nhỏ hơn ta bốn tuổi."
Quả nhiên nàng vẫn luôn biết rõ, cái gì cũng biết rõ.
"Ta mỗi ngày đều sẽ nhớ tới Linh Bích, mấy ngày nay lại càng sẽ nhớ tới
Tiểu Hoa. Nhớ tới ngày xưa khi hai người các nàng cùng ta ngao du khắp
Đại Duật cũng chỉ là hài tử mới lớn, nhẫn nhục chịu khó mà chiếu cố ta,
chưa bao giờ nói qua nửa câu oán hận. Các nàng là đồng bạn từ nhỏ cùng
ta lớn lên, cũng là trợ thủ đắc lực trọng yếu. Ngươi biết đấy, ta vẫn
luôn đi đứng bất tiện, các nàng cũng là hai chân của ta, mang ta đi rất
nhiều rất nhiều địa phương. Mặc kệ ngươi có tin hay không, ta đã từng
suy nghĩ sau khi hoàn thành đại nghiệp sẽ để cho các nàng tự do đi làm
chuyện mà mình thích, rời khỏi ta rời khỏi Nhữ Trữ thậm chí rời khỏi Đại Duật đều được, ta sẽ không bao giờ can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của
các nàng nữa. Linh Bích thích du sơn ngoạn thủy Tiểu Hoa thích trù nghệ, ta vốn định. . . . . ."
Đây chỉ là nửa câu, Vệ Đình Húc cũng không có nói hết, Chân Văn Quân đang chờ nàng nói.
Đã không còn đoạn sau nữa.
Hai người ngồi dưới ánh mặt trời, trong thời gian rất lâu ai cũng không nói chuyện.
Chân Văn Quân đứng dậy đi đem phong lô* đến bắc ấm trà lên, nấu nước, nước
hơi sôi trào, nàng nhón chút muối rắc vào, sau đó chậm rãi vớt bọt đang
nổi lên.
(*) Phong lô (风炉): một loại bếp lò chuyên dùng để pha trà, bắt đầu xuất hiện từ thời nhà Đường
Vệ Đình Húc tựa đầu vào cột trụ sơn đỏ, mí mắt hơi rũ xuống: "Ngươi biết sắc trà."
"Ân." Đợi cho nước lại sôi trào lần nữa múc ra một muỗng nước, đem trà vụn đã được sắc nghiền sẵn bỏ thêm vào, chậm rãi dùng thẻ tre khuấy đảo, "Ta
từng nhìn xem Tiểu Hoa sắc trà cho ngươi, chính là được sắc như vậy."
Nước ba phần sôi, muỗng nước vừa rồi múc ra lại một lần nữa rót trở vào, trà xem như là được sắc xong. Chân Văn Quân đem trà cùng thang hoa* rót vào trong chén trà đưa cho Vệ Đình Húc:
(*) Thang hoa (汤花): lớp bọt trên bề mặt trà
"Hẳn là hương vị mà ngươi thích đi."
Vệ Đình Húc tiếp nhận chén trà nhìn trong chốc lát: "Chén trà này, là ngươi mang ra từ Trác Quân phủ."
"Ân." Chân Văn Quân nói, "Sau khi Nhữ Trữ bị đánh chiếm ta theo cống nước
ngầm trở về Nhữ Trữ muốn tìm kiếm a mẫu, a mẫu không tìm được, liền đi
một chuyến đến Trác Quân phủ."
"Trác Quân phủ thế nào rồi?"
"Cũng đã bị đánh cướp đến không còn gì, chỉ tìm ra được hai chén trà."
"Đây là cái của ta."
"Phải"
"Cái của ngươi đâu?"
"Cất trong rương ở trong phòng."
"Cảm ơn."
"Có cái gì phải cảm ơn."
"Cảm ơn ngươi đã đem nó đoạt ra, chứng minh Trác Quân phủ đã từng tồn tại."
Chân Văn Quân vểnh vểnh môi, không nói gì.
Vệ Đình Húc im lặng uống hết chén trà, sau đó đặt chén trà xuống, một dòng ấm áp từ yết hầu tiến vào đến bên trong thân thể, làm cho thân thể đã
đóng băng nhiều ngày của nàng cảm nhận được một ít ấm áp cùng an ủi.
Nàng nói: "Cái chết của Tiểu Hoa, cái chết của phần đông hộ vệ trung thành của Vệ gia, là sai lầm của ta."
Tấn công Nhữ Trữ là chuyện trọng yếu nhất vào cuối năm Chiếu Vũ thứ năm,
cũng là mắt xích chuyển tiếp then chốt trong kế hoạch của Vệ Đình Húc.
Ban đầu khi Lý Duyên Ý mới đăng cơ, trước khi Vệ Đình Húc đi Vạn Hướng Chi
Lộ nàng cũng đã tìm được Lý Phong, Lý Phong đích thật là hậu nhân của Lý Ngao. Vốn nên là nhân trung long phượng, nên là hoàng trữ ở trong cung
lớn lên áo cơm không lo, vậy mà lại lưu lạc đến Yên Hàng đi chung quanh
trộm gạo trộm thức ăn.
Sau khi tìm được Lý Phong vẫn một mực án binh bất động, điều mà nàng muốn
chờ đợi chính là một thời cơ, là thời cơ Đại Duật nội loạn.
Sự ám nhược của triều đình mọi người đều biết, mặc dù Lý Duyên Ý cần
chính, cương quyết thi hành biến pháp cải cách chẳng qua cũng là vì trải đường cho Vệ Đình Húc nhập sĩ, không thể vãn hồi tình trạng nghiêng đổ
của Duật thất đại lâu. Tất cả các chư hầu đều đang âm thầm dự trữ thực
lực, chỉ cần Lý Duyên Ý vừa chết đi, sự sắp đặt ấu chủ sẽ châm ngòi cho
trận chiến cuối cùng, điều mà Vệ Đình Húc vẫn luôn chờ đợi chính là cuộc nội đấu giữa các chư hầu, chờ sau khi bọn hắn tiêu hao lực lượng lẫn
nhau thì lại tung ra quân bài chủ lực.
Lúc trước Bạc Trì Thâm ở phương bắc đánh thắng vài trận, Trùng Tấn đến tiến cống cầu hòa, hết thảy những chuyện này Vệ Đình Húc đều nhìn thấy ở
trong mắt, đoán được đây là âm mưu của người Trùng Tấn, bọn họ muốn
triều đình Đại Duật buông lỏng cảnh giác. Vệ Đình Húc đã tính được
chuyện Trùng Tấn lần này quyết tâm muốn giành chiến thắng, nhưng Trùng
Tấn nam hạ quá nhanh quá mãnh liệt là chuyện vượt ngoài dự liệu. Vệ Luân tự sát không chỉ cứu được Vệ gia thoát khỏi bàn tay Lý Duyên Ý điên
cuồng tàn sát sau khi độc phát, mà còn may mắn bất ngờ tránh thoát được
cuộc tập kích của đại quân Trùng Tấn.
Vệ Đình Húc mấy năm nay diệt trừ hiểm họa từ bên trong là Tạ Phù Thần,
cũng thuận lợi giết chết Lý Duyên Ý, đúng là thời điểm sĩ khí đại thịnh. Chỉ còn đợi đưa Lý Phong trở về Nhữ Trữ, Vệ gia bọn họ liền chiếm giữ
địa vị tốt nhất.
Vệ Cảnh
An luôn luôn tiên phong, hắn dẫn binh đi ở phía trước nhất tiến bước cực nhanh, Trưởng Tôn Ngộ trấn giữ ở trung tâm, đem hậu phương an toàn nhất để lại cho Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc không nhanh không chậm dọc theo con đường mà Vệ Cảnh An đã dọn sẵn đi tới, lộ trình tiến đến Nhữ Trữ rất lâu dài lại nhàm chán, nàng
bắt đầu chỉnh lý lại danh sách tất cả các mưu sĩ và võ tướng của Vệ gia
cùng Trưởng Tôn gia, cùng với các quan văn sau này có thể an trí vào bên trong triều đình.
Sau
khi kiểm kê có một chuyện khiến nàng rất ưu phiền. Số lượng võ tướng mà
hai nhà có thể sử dụng là không ít, bất luận là dòng chính hay dòng bên
đều phi thường đoàn kết, đây là điểm cực mạnh của hai nhà.
Nhưng bọn họ cũng có điểm yếu kém.
Mưu sĩ tuy nhiều, nhưng không có một kỳ nhân nào nổi bật xuất chúng, có khả năng một chiêu ổn định càn khôn.
Thấy Chân Văn Quân trong mấy năm nay khuếch trương rất mạnh liền hiểu được
Bộ Giai đóng một vai trò cực kỳ trọng yếu, khiến cho Vệ Đình Húc lại
càng rất muốn có được một mưu sĩ đắc lực.
Yên Hàng Tào Phỉ là mưu sĩ hàng đầu mà nàng muốn thu nhận vào dưới trướng.
Lúc trước nàng có ý muốn thu nạp Tào Phỉ, phái vô số người đi du thuyết,
cũng chưa từng có thể thành công. Chuyện đó cùng với chuyện Chân Văn
Quân có hay không ở trong đó quấy rối không có gì liên quan, bản thân
Chân Văn Quân cũng không thể có được Tào Phỉ, Tào Phỉ cuối cùng được Hầu gia ở Phàn huyện chiêu mộ đi. Hầu gia này sau khi Trùng Tấn đại phá Nhữ Trữ đã rất nhanh độc chiếm một phương, trở thành một bá chủ.
Yên Hàng được xem là tiểu huyện thành gần kề Nhữ Trữ, chính là một cứ điểm quan trọng tiến có thể công lui có thể thủ.
Vệ gia các nàng cùng Trưởng Tôn gia từ phía nam tiến quân thần tốc rất dễ
dàng mỏi mệt, vả lại Nhữ Trữ chắc chắn được canh phòng nghiêm ngặt, cũng không phải một sớm một chiều là có thể đánh hạ. Vệ Đình Húc để cho Vệ
Cảnh An cùng Trưởng Tôn Ngộ đi trước, thừa dịp Nhữ Trữ chưa chuẩn bị sẵn sàng mà tập kích bất ngờ, có thể nắm được vào trong tay thì tốt, nếu
như không thể thuận lợi thì cũng không cần miễn cưỡng chiến đấu.
Nàng muốn đoạt lấy Yên Hàng làm cứ điểm, tám chín phần mười là vì Nhữ Trữ
không dễ đánh hạ như vậy, đại quân rút lui trở về cũng có một điểm dừng
chân. Vả lại chỉ cần Yên Hàng rơi vào tay, liền có thể cùng nhiều thành
trì ở phía nam nối liền thành một tuyến, đến lúc đó chính là cơ hội tốt
để tiến đánh Nhữ Trữ. Một khi thực long trở về vị trí cũ, đám chư hầu
địa phương kia còn làm được cái gì?
Vì thế binh chia làm hai đường, Vệ Đình Húc dẫn theo hơn một vạn người chậm rãi tiến bước, hướng đến tiểu huyện thành Yên Hàng.
Vệ Cảnh An biết muội muội thông minh, nhưng suy cho cùng vẫn là không có
kinh nghiệm mang binh đánh giặc. Yên Hàng này tuy nhỏ, nàng có thể nghĩ
đến được nơi này trọng yếu, những người khác cũng có thể nghĩ đến, chỉ
sợ không phải dễ dàng như vậy là có thể đoạt được. Vệ Cảnh An trước khi
đi đã để lại Vệ Tiến hàng năm luôn đi theo hắn, từng làm tư binh nhiều
năm kinh nghiệm công thành khá phong phú, giúp Vệ Đình Húc mở đường.
Vệ Tiến này là ngoại sanh của một vị thứ thiếp của Vệ Luân, thân cao tám
thước trời sinh thần lực, thân hình vạm vỡ phi thường dũng mãnh, sở
trường là mã chiến, mỗi lần tiên phong trong quân tất có tên của hắn. Vệ Cảnh An để Vệ Tiến ở lại, trước khi đi dặn dò hắn bất luận như thế nào
đều phải nghe theo sự an bài của Vệ Đình Húc.
Vệ Tiến một lòng muốn vọt tới Nhữ Trữ vặn gãy mấy cái đầu chó của đám tao
hồ kia xuống để trút giận, không ngờ vào thời điểm sắp đến Nhữ Trữ, Tử
Luyện lại đem hắn để lại cho vị muội muội tàn tật kia, đi đánh cái gì
Yên Hàng! Yên Hàng loại tiểu huyện thành này cần gì phải đánh? Tường
thành xây nên từ tiểu gạch mộc đập hai phát là có thể xuyên thủng, tùy
tiện phái ai đi mà không được, vậy mà lại đại tài tiểu dụng như vậy bảo
hắn đi, Tử Luyện chính là đối với hắn có ý kiến gì đây!
Vệ Tiến một bụng tức giận cũng không dám nói ra, dù sao thì Vệ gia hiện
tại thế lực đang mạnh, đến lúc đó nếu thật sự có thể đắc thế tại triều
đình, hắn cũng có thể vớ bở được không ít ưu đãi. Hơn nữa, những năm gần đây nghe nói Tử Trác muội muội xuất không ít lực, dù sao cũng là dòng
chính, còn trở thành đệ nhất nữ quan gì đó, ở trong nhà coi như là người có tiếng nói.
Vệ Tiến
sau khi tự mình an ủi một phen thì lưu tại bên người Vệ Đình Húc, đi tới vùng ngoại thành Yên Hàng dựng ổn đại doanh, cùng Vệ Đình Húc trắng đêm chế định kế hoạch công thành. Hết thảy đều đã sắp xếp chuẩn bị ổn thỏa, chỉ đợi mật thám hồi báo, sáng sớm ngày mai liền đánh vào Yên Hàng.
Nhưng ngay khi trời vừa hừng sáng, Vệ Tiến đã cưỡi trên lưng chiến mã lại
nhận được mệnh lệnh ở tại chỗ chờ lệnh, mệnh lệnh này thật sự làm cho
hắn khó hiểu.
Thì ra mật thám đã truyền tin tức trở về, lần này người thủ thành chính là Tào Phỉ.
Tào Phỉ không phải đã rời khỏi Yên Hàng đi Phàn huyện rồi sao, như thế nào lại xuất hiện ở nơi này?
Sự nghi hoặc này sau khi suy nghĩ một chút liền có đáp án.
Tầm quan trọng của Yên Hàng tất cả mọi người đều nhìn thấy ở trong mắt, Vệ
Đình Húc muốn có, người khác tất nhiên không muốn cho. Để ngăn cản Vệ
gia đăng đỉnh, Phàn huyện Hầu gia đã phái Tào Phỉ tọa trấn nơi này. Dù
sao thì Tào Phỉ cũng là người Yên Hàng bản địa, ở đây thủ thành chiếm
hết thiên thời địa lợi nhân hòa.
Vệ Đình Húc biết Vệ Tiến dũng mãnh phi thường, chỉ sợ dưới sự cường công
của hắn khó giữ được không chỉ là cửa thành Yên Hàng, mà còn có tính
mệnh của Tào Phỉ. Tào Phỉ cho dù không bị giết chết giữa trận loạn
chiến, cũng rất có khả năng sau khi thất thủ sẽ tự sát tạ chủ.
Nàng không muốn Tào Phỉ chết ở Yên Hàng, nàng muốn tranh thủ thu nạp vị mưu sĩ này.
Vì để đảm bảo đạt được mục đích mà kế hoạch công thành tạm thời hủy bỏ,
trong lúc Vệ Đình Húc đang dự tính bàn bạc kỹ hơn thì bỗng nhiên có
người báo lại, nói Vệ Tiến đã lãnh binh đánh tới Yên Hàng, đang mạnh mẽ
công thành.
Vệ Đình Húc
vừa nghe liền biết Vệ Tiến không tuân phục mệnh lệnh của nàng, tự tiện
tiến đánh. Vệ Đình Húc ra lệnh cho Tiểu Hoa và đại quân cùng nhau chạy
tới Yên Hàng trợ giúp, lúc tới Yên Hàng thì thấy, Vệ Tiến quả nhiên lợi
hại, chỉ dùng ba ngàn nhân mã đã công phá được cửa thành, cũng không có
giết chết Tào Phỉ, mà chỉ giam lỏng hắn ở bên trong một gian phòng nhỏ.
Vệ Tiến nói: "Tử Trác muội muội thật sự cho rằng ta là một gã thất phu đầu óc đơn giản? Ngươi muốn người này làm mưu sĩ ta sớm cũng đã nhìn ra,
hiện giờ liền tặng cho ngươi đấy!"
Vệ Đình Húc bảo Tiểu Hoa dẫn người đi kiểm tra trong và ngoài thành, sau
khi kiểm tra xong liền đi vào bên trong gian phòng nhỏ kia.
Tào Phỉ đang nghiêm chỉnh quỳ ngồi ở trong phòng, không coi ai ra gì thản nhiên uống rượu.
Uống liên tục hết sáu chén rượu vào bụng, thoáng có chút men say, hắn cuối cùng cũng buông bình rượu xuống.
"Vẫn luôn muốn nhìn thấy chân dung của túc hạ mà không có cơ hội, lần này
cuối cùng cũng gặp được. So với lão phu nghĩ còn trẻ tuổi hơn rất
nhiều." Giọng nói của Tào Phỉ tựa như tiếng chuông đồng, cũng không phải là loại mưu sĩ nho nhã yếu ớt bình thường, nhìn qua giống như là người
luyện võ, "Nhưng mà đáng tiếc, lão phu cùng túc hạ đạo bất đồng bất
tương vi mưu, túc hạ mời trở về đi."
Vệ Đình Húc còn chưa mở lời, Vệ Tiến đứng ở một bên cười lạnh nói: "Lão
tặc giả thần giả quỷ, muốn chiếm cái gì tiện nghi. Ngươi có tư cách gì
mà ở đây nói chuyện? Yên Hàng này đã bị Vệ gia chúng ta đánh hạ, mạng
chó này của ngươi đang ở trong tay gia, gia muốn ngươi sống thì ngươi
sống, gia muốn ngươi chết, con đường thông đến âm phủ có mười tám đường, mặc ngươi chọn lựa!"
Tào Phỉ lạnh lùng nhìn về phía Vệ Đình Húc: "Đây cũng là ý tứ của Vệ nữ lang sao?"
Tiểu Hoa đứng ở bên cạnh Vệ Đình Húc, mặc một thân nhuyễn giáp bền chắc, cầm trong tay chính là trọng chùy mới được rèn đúc. Chỉ cần Tào Phỉ này dám làm loạn, nàng nhất định trước tiên đập nát đầu hắn.
Vệ Đình Húc cũng không phá dỡ bệ đài của Vệ Tiến: "Hôm nay ngươi thủ vững
đến một khắc cuối cùng, chính là đem một linh hồn trung thành trả lại
cho Thượng Hầu gia, Tào công của Thượng Hầu gia đã chết, Tào công hiện
tại chính là mưu sĩ của Vệ Tử Trác ta."
Tào Phỉ cười sằng sặc: "Túc hạ chính là muốn Tào mỗ làm kẻ bất trung bất nghĩa?"
"Tào công đổi chủ chính là vì để phụ tá thực long, thiên hạ bách tính chỉ
biết tán dương Tào công cải tà quy chính, tán dương Tào công trung can
nghĩa đảm. Cho dù có vài kẻ mồm mép linh tinh nói vài câu nhàn thoại,
Tào công cần gì phải để ở trong lòng?"
Tào Phỉ híp mắt nhìn về phía Vệ Đình Húc: "Quả thật là miệng mồm lanh lợi.
Nếu hôm nay Tào mỗ không quy thuận, ngươi sẽ phải làm thế nào?"
"Tất nhiên là giết."
Tào Phỉ cười lạnh một tiếng: "Nhãi ranh cuồng vọng!"
"Tào công đã mai phục một ngàn sát thủ ở xung quanh gian phòng này, chỉ đợi
bình rượu mà Tào công cầm không rời tay này rơi xuống đất, sát thủ sẽ từ một góc tối xông ra chém ta thành thịt nát, Tào công chính là nghĩ như
vậy?"
Ánh mắt của Tào Phỉ chợt ngưng đọng.
Tiểu Hoa đem một vật hình cầu ném đến bên người Tào Phỉ, chính là một cái đầu người.
Tào Phỉ nhận ra, người này chính là thủ lĩnh của nhóm đao phủ thủ mà hắn mai phục ở xung quanh phòng.
"Một nước cờ cuối cùng này của Tào công đã bị tại hạ hóa giải." Vệ Đình Húc
nói rõ ràng từng chữ, "Tào công chớ cô phụ một phen tâm ý của tại hạ.
Người chỉ có một cái mạng, nếu như chọn sai phương hướng thì sẽ không
còn đường rút lui."
Tào
Phỉ hạ thấp khuôn mặt đang tươi cười, miệng cười không chút kiềm chế của hắn có sự biến hóa rõ rệt, biến thành một nét cười sảng khoái giấu ở
bên dưới da thịt. Sự biến hóa này khiến cho hắn giống như trở thành một
người khác.
Đây mới thật sự là bộ mặt thật của hắn, một con độc xà âm trầm.
"Chung quy là quá trẻ tuổi cuồng vọng. Ngươi nên hiểu rõ đạo lý thiên ngoại
hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Hôm nay lão phu tiện tay dạy cho ngươi
một bài học, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ." Tào Phỉ vuốt chòm râu đen
rậm, bên ngoài phòng đột nhiên vang lên một tràng tiếng kêu gào kinh
hãi, ngay sau đó là tiếng kêu la thảm thiết không ngừng.
Vệ Đình Húc vừa ngẩng đầu lên, mái ngói ở trên trần bất chợt vỡ vụn, trong gian phòng nho nhỏ lao xuống hơn mười gã binh lính mặc trang phục cánh
dơi.
Tình cảnh ở bên
ngoài phòng nơi mà nàng nhìn không tới lại càng hùng vĩ, hơn một vạn
"con dơi" từ giữa không trung hạ xuống, mang đến từng trận mưa tên, tiến đến chỗ nào Vệ gia quân ở chỗ đó đều trúng tên mà chết.
Song đao sắc bén đã đánh tới trước mặt Vệ Đình Húc, Tiểu Hoa hét lớn một
tiếng, trọng chùy vung múa giữa không trung, đánh văng toàn bộ sát thủ
đang tiến đến gần.