Trong phòng VIP, Heo Rừng vẫn đang tận hưởng cảm giác được mọi người xu
nịnh. Trêи bàn trà bày ngập tràn từ hoa quả sấy khô cho đến đĩa hoa quả
tươi, rồi đủ cả những loại rượu ngon, năm cô gái xinh đẹp là bạn của Lý
Tích Đồng đang nói chuyện rôm rả với anh ta. Mấy gã thanh niên lúc trước muốn khiêu khích Lý Thiệu Minh, bây giờ không ngừng chạy tới chạy lui
trước mặt Heo Rừng, vừa hát vừa nhìn Heo Rừng, cố làm anh ta vui vẻ.
Heo Rừng bày ra bộ dạng đại ca, thân hình mập mạp ngồi trêи ghế sofa, trong lòng cực kì hưởng thụ.
Nhìn thấy một gã đàn ông gầy nhom và hai mươi mấy thanh niên đột nhiên đi
vào phòng, Heo Rừng lười biếng cười một tiếng: “Lại phòng nào đến đây
mời rượu đấy?”
Gã đàn ông gầy nhom không nói gì, còn bọn đàn em của hắn nhanh chóng mở hết đèn điện lên, tắt máy hát đi.
Nhìn thấy gã đàn ông kia, ánh mắt Heo Rừng lập tức thay đổi, cơ thể vã mồ hôi lạnh.
Gã đàn ông này…
Hắn là Chó Điên – đàn em của tên đại ca hàng đầu Tôn Thiếu Kiệt!
Tôn Thiếu Kiệt vốn là đại ca của thế lực ngầm trong thành phố, là đệ tử của Ưng Trảo Môn, ỷ có các sư phụ và các anh em là cao thủ võ lâm nên làm
loạn trong thành phố, để tích lũy số tài sản kếch sù nên hắn chuyên làm
ăn ép mua ép bán. Hắn là kẻ giàu nhất ở thành phố này. Gã đàn ông gầy
nhom kia tên là Chó Điên, đúng y như tên, hắn là đại ca tàn ác nhất
thành phố, thực lực không hề tầm thường.
Heo Rừng là người sinh
ra và lớn lên ở đây, từ bé đã ngưỡng mộ người trong giang hồ, sao có thể không biết tới Chó Điên? Không chỉ anh ta, mà toàn bộ đám thanh niên
nam nữ say khướt trong phòng nhìn thấy Chó Điên đột nhiên dẫn theo hai
mươi mấy gã đàn ông cường tráng đi vào, sắc mặt bọn họ cũng thay đổi
nhanh như Heo Rừng.
Ai cũng biết đến Chó Điên.
Chết rồi, chẳng nhẽ do vừa nãy mình khoác lác quá, khiến Chó Điên để ý, nên giờ hắn định cướp tiền của mình sao?
Heo Rừng lập tức nắm chặt điện thoại di động, nghĩ đến cảnh tượng trước
mắt, tất cả đều là nhờ vào số tiền trong cái điện thoại này. Nếu Chó
Điên muốn cướp tiền của anh ta, anh ta thà vứt điện thoại chứ nhất định
không để Chó Điên đạt được mục đích.
Lúc trước Doãn Thành chỉ
nhìn Chó Điên từ xa mấy lần, từng chứng kiến cảnh Chó Điên diễu võ
giương oai bắt nạt người khác. Giờ thấy Chó Điên dẫn theo đàn em vào,
trong lòng hắn cũng khϊế͙p͙ sợ.
Buổi tụ tập hôm nay là do hắn tổ
chức, chẳng lẽ Chó Điên đến đây là vì hắn? Bình thường hắn luôn tôn thờ
những người có tiền, muốn bám dính lấy họ, chứ đâu muốn đắc tội với Chó
Điên.
Trong đôi mắt tàn ác của Chó Điên giờ chỉ còn nửa lòng đen. Hắn xắn tay áo phải để lộ một hình xăm rồng xanh xù xì. Ánh mắt hung dữ quét một lượt khắp phòng, sau đó hắn cười khẩy, hất tà áo để lộ khẩu
súng lục bên hông: “Ai là Lý Thiệu Minh?”
“Lý Thiệu Minh?”, sắc
mặt Heo Rừng tái nhợt. Mọi người trố mắt nhìn nhau. Lý Tích Đồng bị đám
người này dọa sợ chết khϊế͙p͙, tim đập thình thịch.
“Hắn đánh tàn phế Lam Đồ, con trai độc nhất của tập đoàn tài chính nhà họ Lam. Quan
hệ giữa nhà họ Lam và đại ca tao rất thân thiết, nhà họ Lam đối xử rất
tốt với sư phụ tao. Hắn đánh gãy chân cậu chủ nhà họ Lam, đại ca Tôn
Thiếu Kiệt nói với tao, phải đánh gãy hai chân của Lý Thiệu Minh. Rốt
cuộc ai là Lý Thiệu Minh, mau cút ra đây, đừng để tao phải tự tìm!”, Chó Điên bỗng hét lên.
Nhìn khẩu súng lục bên hông Chó Điên rồi đến
ánh mắt đỏ ngầu của hắn, tất cả nam nữ trong phòng đều run bần bật. Vừa
nãy mấy thanh niên còn thể hiện trước mặt Lý Thiệu Minh, bọn họ chỉ miễn cưỡng giao tiếp với mấy người giang hồ gần nhà, không có tiền thì không thể điều động được mấy người giang hồ đó. Trong khi Chó Điên là cánh
tay đắc lực của đại ca Tôn Thiếu Kiệt, thì mấy người giang hồ bọn họ
quen sao mà so bì được.
Bọn họ không dám đắc tội, cũng không dám thu hút sự chú ý của Chó Điên. Ai nấy đều sợ hãi cúi đầu, cơ thể run lẩy bẩy.
“Không dám bước ra đúng không? Được, bọn tao tự tìm”, Chó Điên cười khẩy, nhìn một tên đàn em bên cạnh: “Cậu từng ra võ đường gặp Lý Thiệu Minh, nhìn
xem ai là hắn”.
“Anh Chó, Lý Thiệu Minh không có ở đây”. tên đàn em đảo mắt nhìn một vòng, sau đó nhỏ giọng nói.
“Không có ở đây?”, ánh mắt Chó Điên biến đổi.
Bọn họ đã lần kĩ theo dấu vết, chắc chắc Lý Thiệu Minh ở đây, thậm chí là vào căn phòng VIP này, nên mới qua để dạy dỗ anh.
Lý Thiệu Minh không ở đây, khác gì bọn họ uổng công đến đây?
Chó Điên nhìn một gã thanh niên, đi tới rồi thẳng tay tát hắn một cái.
Thanh niên này sợ quá ngồi bệt xuống đất kêu gào thảm thiết.
“Quỳ xuống, quỳ hết xuống cho tao!”, một tên đàn em hét lên, xua hết nam nữ trong phòng tới một góc.
Doãn Thành, Heo Rừng, Lý Tích Đồng đều sợ sự lợi hại của Chó Điên, nhìn thấy khẩu súng lục bên hông hắn và mã tấu trong tay đàn em hắn, sợ đến mức
chân tay mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
“Lý Thiệu Minh đâu? Chúng
mày tìm hắn về cho tao, nếu không thì tối nay đừng hòng ra khỏi đây “,
giọng nói của Chó Điên rất đáng sợ, nhìn chằm chằm vào mấy người trước
mặt.
“Anh Chó, chúng em không biết Lý Thiệu Minh đi đâu. Xin anh
đừng đánh chúng em…”, mấy thanh niên kia tỉnh rượu, không ngờ Lý Thiệu
Minh lại đánh Lam Đồ, động tới người giang hồ, khiến bọn họ bị liên lụy, sợ hãi đến gục xuống nền nhà, trong lòng vừa sợ vừa tức.
“Mẹ
kiếp, tao nói chuyện với mày à? Không biết Lý Thiệu Minh ở đâu thì im
miệng, bọn tao chỉ cần người biết hắn ta ở đâu! Chúng mày ai biết hắn ở
đâu thì tìm về cho tao, không tìm được thì đừng ai hòng chạy thoát!”,
một tên đàn em đạp mạnh vào người gã thanh niên vừa nãy.
Thấy bạn mình bị đánh, những thanh niên còn lại bị dọa còn thảm hơn. Bọn họ chỉ
là mấy kẻ rảnh rỗi thích chơi bời lêu lổng, khoác lác là con nhà giàu,
chưa bao giờ gặp loại người này hay rơi vào tình cảnh này. Nam thì run
rẩy cúi gằm đầu, nữ thì khóc nấc lên sợ đánh.
“Em biết!”, đột nhiên Doãn Thành ngẩng đầu lên.
“Doãn Thành, cậu làm gì vậy?”, Heo Rừng biến sắc, tức giận nhìn Doãn Thành. Lý Tích Đồng cũng giật mình nhìn hắn.
Trong mắt lóe lên sự thù hằn, Doãn Thành thấy Chó Điên nhìn mình, hắn nghĩ
ngợi một lát rồi vội đứng lên, cầm hộp thuốc lá Trung Hoa trêи bàn trà
cung kính đưa tới chỗ Chó Điên, cẩn thận châm lửa: “Anh Chó, em biết Lý
Thiệu Minh đang ở đâu. Quan hệ giữa em và hắn không tốt, thậm chí em rất hận hắn. Đây là Heo Rừng, là bạn tốt của Lý Thiệu Minh. Vừa nãy Lý
Thiệu Minh vẫn ở đây. Nếu bảo Heo Rừng gọi, em tin hắn sẽ quay về ngay”.
“Doãn Thành, mẹ kiếp, cậu dám bán đứng anh Minh!”, Heo Rừng tức đến mức máu
dồn lên não, mặt nổi gân xanh, lớn tiếng quát Doãn Thành.
Giống
Lý Thiệu Minh, dù tính cách Heo Rừng tằn tiện, nhưng là người có nghĩa
khí. Biết Chó Điên đến báo thù cho Lam Đồ, anh ta tự dặn lòng hôm nay có chết cũng không nói gì.
Anh ta từng chứng kiến thực lực của Lý
Thiệu Minh, nhưng không chắc anh có thể đánh thắng mấy người này, hơn
nữa Chó Điên còn có súng.
Nhìn dáng vẻ tức giận của Heo Rừng, Doãn Thành đứng bên cạnh Chó Điên đắc ý cười khẩy.
Lý Thiệu Minh, một mình Lam Đồ không đánh lại anh, nhưng một nhóm người
thế này sẽ đánh lại được anh chứ? Hơn nữa bọn họ vừa đông lại còn có
súng, anh thắng được anh Chó có súng sao?
Đừng trách tôi bán đứng anh, là anh xứng đáng bị vậy. Chẳng có bản lĩnh gì, một tên trai bao
ngông cuồng, chiếm được Lý Tích Đồng của tôi. Đúng lúc lắm, tôi sẽ lợi
dụng Chó Điên đánh anh một trận, xả oán giận trong lòng, nhân tiện trèo
bám anh Chó Điên và đại ca Tôn Thiếu Kiệt, đúng là tốt quá.