Vài phút sau vẻ mặt của Lý Thiệu Minh bất lực, thu lại cuốn nhật ký ở
trong tay, trong lòng anh cảm thấy rất áy náy, bởi vì tên mập này quả
thực là bạn của Lý Phong.
Heo Rừng là người bạn duy nhất của Lý
Phong, gia cảnh không tệ, bố của Heo Rừng là đội trưởng của một doanh
nghiệp nhà nước, mẹ của anh ta mở một cửa hàng nhỏ, thu nhập một năm của gia đình khoảng một trăm nghìn tệ. Anh ta đối xử với Lý Phong rất tốt,
thường mời Lý Phong ăn cơm, còn Lý Phong vì gia cảnh không tốt nên đương nhiên trở thành đàn em của Heo Rừng.
“Mặc dù Heo Rừng đối với
tôi rất tốt nhưng luôn ức hϊế͙p͙ tôi, đá vào ʍôиɠ tôi, hại tôi bị mất
mặt trước các bạn học, chờ tương lai tôi có tiền rồi nhất định phải dạy
dỗ tên Heo Rừng này một trận nhớ đời”, Lý Phong viết trong nhật ký.
Nhớ lại nhật ký của Lý Phong, Lý Thiệu Minh cảm thấy bất lực. Anh có thể
nhìn ra tình cảm mà tên Heo Rừng này dành cho Lý Phong, nhưng trong lòng Lý Phong lại hận anh ta ức hϊế͙p͙ mình, tương lai có một ngày muốn báo
thù Heo Rừng.
Anh chỉ muốn nói, bạn bè không phải hình thức qua lại như vậy. Nếu thật sự là bạn bè hà tất phải để ý mấy chuyện nhỏ nhặt?
Lý Phong chưa trưởng thành.
Nhìn thấy quan hệ của Heo Rừng và Lý Phong tốt như vậy, Lý Thiệu Minh cũng
từ bỏ ý nghĩ muốn dạy dỗ anh ta, Nhưng anh và Heo Rừng không thân thiết, anh có thể tiếp nhận vợ của Lý Phong, nhưng bạn của Lý Phong thì bỏ qua đi.
Điều chỉnh lại sắc mặt, anh miễn cưỡng mỉm cười: “Hóa ra là anh Trư, xin lỗi nhé, mấy ngày nay tôi hơi bận nên quên mất anh”.
“Thằng nhóc, đến cả đại ca cậu cũng quên, muốn chết sao?”, Heo Rừng lập tức nở nụ cười xấu xa, đấm mạnh vào ngực Lý Thiệu Minh.
Nếu không phải Lý Thiệu Minh dùng nội công để chống lại, cú đấm này của anh ta đấm lên ngực anh thực sự rất đau. Anh lập tức lạnh lùng nói với Heo
Rừng: “Tôi còn vài việc phải làm, chúng ta rảnh gặp sau nhé”.
“Chà, cậu thì có việc gì chứ? Đừng giả vờ nữa. Cậu là đồ vô dụng nổi tiếng
trong trường chúng ta, ai mà không biết cậu không thể làm được chuyện
gì, làm gì cũng không xong, ăn gì cũng không đủ. Không cần giữ thể diện
với tôi, đi, anh mời cậu đi ăn lòng heo”, không cho Lý Thiệu Minh phản
đối, Heo Rừng đã kéo thẳng tay anh đi về quầy bán đồ ăn ở cạnh chợ đêm.
Lúc này Lý Thiệu Minh chỉ muốn quay về võ đường nghỉ ngơi, nếu như anh động tay động chân, tên Heo Rừng này tuyệt đối không phải là đối thủ của
anh. Nhưng nhìn thấy thái độ của Heo Rừng đối với anh nhiệt tình như
vậy, anh cũng không nhẫn tâm từ chối.
Thôi vậy, vợ và con gái của người ta đã được anh thu nhận rồi, bạn của anh ta, anh cũng sẽ thu nhận hết.
Ngồi vào trong quán ăn của chợ đêm, Heo Rừng gọi mười xiên lòng heo năm mươi xiên thịt cừu và bốn chai bia. Heo Rừng cởi áo khoác ra buộc ngang
hông, anh ta mặc áo ngắn tay lộ ra cánh tay săn chắc, dùng răng mở hai
chai rượu ra, đưa một chai cho Lý Thiệu Minh, rồi ngửa cổ uống sạch chai còn lại: “Tiểu Phong à, mấy tháng nay sao không liên lạc được với cậu
thế? Có phải công việc thực tập trường giao cho cậu không tốt, lại tự ti à? Không ổn thì đến đơn vị của bố tôi đi, một tháng thực tập hai nghìn
tệ, mặc dù không phải rất nhiều nhưng làm cơ quan viết báo cái gì đó
cũng khá nhàn nhã, nếu cậu biểu hiện tốt, chờ đến khi tốt nghiệp có thể
vào đó làm, có bảo hiểm với thưởng cuối năm đấy”.
“Không cần đâu, tôi có công việc”, Lý Thiệu Minh cười ngượng ngùng.
“Công việc gì thế?”, hai mắt của Heo Rừng nheo lại, khẽ hỏi.
Nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Heo Rừng, trong lòng Lý Thiệu Minh đột
nhiên lóe lên điều gì đó. Heo Rừng này mặc dù tự nhiên thái quá khiến
anh cảm thấy không thoải mái. Nhưng cơ thể của Heo Rừng cường tráng, gân cốt để luyện võ cũng không tệ. Trước mặt anh chính là nhân tài mà anh
tìm kiếm. Trong lòng Lý Phong phiền chán anh ta, nhưng Heo Rừng này từ
đầu đến cuối đều coi Lý Phong là người bạn thân nhất, vừa nhìn liền biết Heo Rừng rất có nghĩa khí. Ngàn quân dễ kiếm một tướng khó tìm, anh
thất bại trong trận chiến ở trêи biển ngoài việc có một cô gái lạnh lùng võ công cao cường đánh anh không kịp trở tay, nguyên nhân khác còn bởi
vì anh đã bị phụ tá dưới quyền bán đứng. Nếu như có thể bồi dưỡng Heo
Rừng hẳn hoi, vừa hay có thể làm phụ tá cho anh.
Anh không thể
tiếp tục đơn độc tác chiến, anh cần một đội quân tinh nhuệ. Mà anh là
lính đánh thuê, đội quân tinh nhuệ của anh cần rất nhiều những tay súng
bắn tỉa, trinh sát, xạ thủ, xung kϊƈɦ, tấn công,…
Heo Rừng có thể làm phụ tá kiêm đội trưởng nấu ăn của anh.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh đã có sẵn kế hoạch cất nhắc Heo Rừng: “Nếu như
tôi giới thiệu công việc cho anh, công việc này mỗi năm ít nhất có thể
kiếm được một trăm triệu tệ, anh có muốn làm không?”
“Lý Phong,
cậu bị ngu luôn rồi à? Có công việc có thể kiếm được một trăm triệu tệ
tôi sẽ không làm sao?”, Heo Rừng uống một ngụm bia, cười nói.
“Nếu như công việc này rất nguy hiểm thì sao?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Người chết vì tiền chim chết vì thức ăn, một năm có thể kiếm được một trăm
triệu, cho dù có bảo ông đây ra chiến trường cũng được!”, Heo Rừng lấy
ra một hộp thuốc lá Hoàng Hạc Lâu ném lên bàn, tự mình châm một điếu.
“Quả thực là ra chiến trường, là lính đánh thuê. Tôi cho rằng anh có thể làm phụ tá của tôi, kiêm chức đội trưởng đội nấu ăn, anh biết nấu ăn
không?”, Lý Thiệu Minh nói.
“Mẹ kiếp, đầu của cậu uống đến ngu luôn rồi à?”, bốp một tiếng, Heo Rừng tát thẳng vào đầu của Lý Thiệu Minh.
Không tin tôi sao?
Lý Thiệu Minh bị Heo Rừng đánh mạnh chỉ cảm thấy đầu vô cùng đau đớn, khó
trách trong lòng Lý Phong lại hận anh ta đến vậy, bây giờ anh cũng hơi
ghét Heo Rừng rồi.
“Trước kia chỉ cảm thấy cậu đang nói nhảm,
không ngờ cậu lớn như vậy rồi vẫn chưa trưởng thành, vẫn giống như lúc
trước, uống rượu đi, cái gì mà lính đánh thuê, đó là thứ mà người như
chúng ta có thể làm sao? Quay về tôi sẽ nói với bố tôi một tiếng, cậu
đến đơn vị của ông ấy làm đi, thuận tiện sẽ giới thiệu đối tượng cho
cậu”, Heo Rừng chớp mắt với Lý Thiệu Minh: “Anh đây không hại cậu đâu,
đối tượng giới thiệu rất xinh đẹp, trong nhà còn có tiền, quan trọng là
cậu đẹp trai có thể xứng với cô ta. Quan hệ của hai chúng ta tốt như
vậy, tôi đảm bảo có thể giữ cậu lại để cho cậu thoải mái”.
“Ừ…”, Lý Thiệu Minh khẽ nhíu mày.
Anh rõ ràng có thể dựa vào năng lực để kiếm sống nhưng trong mắt bạn bè chỉ phù hợp với việc dựa vào mặt để kiếm ăn.
Vì buổi tụ tập bạn bè nhỏ của anh ta và Lý Phong, Lý Thiệu Minh đã uống
cùng Heo Rừng đến tận khuya. Hơn một giờ đêm số người trong quán ăn ít
dần, anh và Heo Rừng cũng định rời đi.
“Lý Phong, vài tháng không gặp, thằng nhóc cậu tửu lượng cũng tốt hơn rồi đấy. Hai chúng ta tổng
cộng đã uống hơn hai mươi chai, tôi suýt thì say rồi”, Heo Rừng đã uống
hơi say, lảo đảo đứng lên muốn đi thanh toán.
“Để tôi”, bản thân
Lý Thiệu Minh là cao thủ Thần Cấp, tửu lượng đương nhiên hơn người
thường. Anh dường như không có cảm giác gì, đứng dậy muốn thanh toán cho Heo Rừng.
“Cút đi thằng nhóc này. Chút tiền đó của cậu làm được
gì chứ, còn dám giật hóa đơn với tôi? Để dành đi, để lại mà cưới vợ đi,
anh mời cậu uống rượu. Cậu nhớ cho kĩ, chỉ cần trêи người anh có một
đồng cũng không cần cậu trả hộ”, Heo Rừng mở ví ra lấy hai trăm tệ thanh toán.
“Tôi đưa cậu về nhà”, Heo Rừng nói với Lý Thiệu Minh.
“Không cần đâu”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
Mặc dù Heo Rừng luôn coi thường anh khiến trong lòng anh hơi không thoải
mái. Nhưng tính cách của Heo Rừng phóng khoáng, anh có thể cảm nhận được Heo Rừng đối xử tốt với anh từ tận đáy lòng, anh dần dần có ấn tượng
tốt về anh ta. Bản thân anh là người có thực lực đứng đầu thế giới, mặc
dù có lúc anh hơi nóng tính nhưng trước giờ đều không phải người hẹp
hòi. Chỉ đáng tiếc anh có lòng muốn Heo Rừng gia nhập vào binh đoàn,
nhưng Heo Rừng lại cho rằng anh đang nói khoác. Xem duyên phận vậy, nếu
như có duyên anh cũng không ngại cất nhắc Heo Rừng.
“Không được, tôi nhất định phải tiễn cậu”, Heo Rừng kiên quyết, nhấc con xe chạy bằng điện lên.
Mục đích hôm nay Heo Rừng đến trường đại học là bởi vì trường đại học có
nhiều cô gái xinh đẹp, anh ta muốn tìm một cô làm bạn gái, chỉ tiếc là
anh ta không phải cậu ấm con nhà giàu gì, không có siêu xe chỉ có xe
chạy bằng điện. Ở trường đại học nửa ngày nhưng không có dũng khí bắt
chuyện với người đẹp.
May mắn thay ở trường đại học anh ta lại gặp được anh em tốt của mình.
Sau đó Heo Rừng liền lái con xe chạy bằng điện này đưa Lý Thiệu Minh đến võ đường. Cửa võ đường của Lý Thiệu Minh vẫn luôn mở nhưng không hề có dấu vết của ai đó từng đến đây, công việc kinh doanh hôm nay vẫn không tốt.
“Cũng có tiền đấy chứ, lại còn mở võ đường”, khi Lý Thiệu Minh bật đèn của võ đường lên, Heo Rừng đang ngậm điếu thuốc liền nheo mắt lại.
“Cũng tạm ổn”, Lý Thiệu Minh khẽ cười.
“Vị trí của cửa hàng này khá tốt, còn có hai tầng, một năm tiền thuê ít cũng phải một trăm ngàn tệ nhỉ?”, Heo Rừng hỏi.
“Vẫn ổn”, Lý Thiệu Minh tiếp tục cười.
“Cậu thực sự có tiền mở võ đường ư?” Đột nhiên hai mắt của Heo Rừng nhanh chóng mở to, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lý Thiệu Minh.
Trong lòng Heo Rừng, Lý Phong thực sự luôn là một tên tầm thường, lương một
tháng chỉ có hai nghìn tệ, Lý Thiệu Minh lại có tiền mở võ đường.
Anh ta đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt ghen tị ngưỡng mộ đầy phức tạp nhìn Lý Thiệu Minh.
“Anh sao thế?”, nhìn thấy ánh mắt đó của Heo Rừng, Lý Thiệu Minh cạn lời…