“Đi hỏi cưới cái gì? Làm gì có chuyện đó? Ông đừng nghe người khác nói
lung tung, Tầm Chiêu nhà tôi xuất sắc từ nhỏ, người muốn gả cho nó xếp
thành hàng dài, còn cần tôi đi hỏi cưới cho nó sao? Cô Đường mặc dù rất
có năng lực, nhưng mà người giống như cô Đường là người chuyên quyền,
máu lạnh nhất, người như vậy tuyệt đối không thể lấy, nhà họ Dương chúng tôi dù thế nào cũng không thể lấy một người phụ nữ như vậy.”
Sau khi ông cụ Đường nghe thấy những lời này, tức đến nỗi huyết áp dâng
cao, ông cụ Dương có thể phân rõ ranh giới với nhà họ Đường, có thể giả
bộ là không quen biết ông ta, nhưng mà tuyệt đối không thể nói xấu Thanh Thanh.
Ông cụ Đường lập tức mở cửa đi ra, ông cụ Dương nhìn thấy ông cụ Đường, sắc mặt liền thay đổi, nhưng mà sau cùng ông cụ Dương
cũng không để ý tới ông cụ Đường, mà là trực tiếp quay qua nói với một
người khác: “Những lời mà tôi vừa nói đều là nói thật, ở trước mặt ông
cụ Đường, tôi cũng sẽ nói như vậy.”
Rất rõ ràng, ông cụ Dương lúc đó đã chắc chắn là chuyện của Đường Vân Thành không có cách nào giải
quyết, đã chắc chắn là nhà họ Đường tiêu rồi, cho nên ông ta cũng không
kiêng dè ông cụ Đường như lúc bình thường.
“Ông nói Thẩm Nhi nhà
chúng tôi không xứng với nhà họ Dương các ông, lời này ông nhớ đó, nhớ
cho rõ vào.” ông cụ Đường trước giờ là người biết kiềm chế, huống chi là trong đám cưới của người nhà bạn bè, ông cụ Đường chắc chắn sẽ không
làm ầm ĩ mọi chuyện, lúc đó chỉ nói một câu như vậy với ông cụ Dương.
“Ông cụ Đường, tức giận gì chứ, tôi chỉ thuận miệng nói mấy câu sự thật mà
thôi, ông đừng vì chuyện này mà giận tôi, chuyện của Đường Vân Thành ầm ĩ lớn như vậy, ông có lo lắng cũng là bởi vì chuyện đó mới đúng.” ông cụ
Dương bị mất mặt, lại nhìn thấy thái độ của ông cụ Đường, có chút thẹn
quá hóa giận.
Hơn nữa ông ta đã chắc chắn nhà họ Đường lần này nhất định tiêu rồi, cũng hoàn toàn không xem ông cụ Đường ra gì.
Cho nên, ông cụ Dương càng ở trước mặt của ông cụ Đường mà đâm vào chỗ đau của ông cụ Đường.
Chuyện của Đường Vân Thành ầm ĩ quá lớn, quá nghiêm trọng, mặc dù Hàn Nhã
Thanh luôn nói với họ có cách giải quyết, nhưng mà ông cụ Đường nhìn
thấy sự phát triển của sự việc, trong lòng cũng rất là lo lắng, rất là
sốt ruột.
Nghe thấy lời này của ông cụ Dương, sắc mặt của ông cụ
Đường nhịn không được mà thay đổi: “Ông Dương, nhớ kĩ từng lời mà hôm
nay ông nói, đừng có hối hận.”
Ông cụ Đường tin con trai của
mình, ông ta cũng tin tưởng Thanh Thanh, ông biết chuyện của Vân Thành
chắc chắn sẽ lộ ra chân tướng, đến lúc đó hi vọng ông cụ Dương sẽ không
hối hận với những lời đã nói hôm nay.
“Tôi có gì phải hối hận
chứ, nhà họ Dương chúng tôi vốn cũng không có quan hệ gì với nhà họ
Đường các ông, Đường Vân Thành đã làm ra chuyện mất mặt như vậy, người
làm cha như ông cũng có trách nhiệm, đây là thượng bất chính hạ tắc
loạn.” ông cụ Dương lúc này cảm thấy đã cạch mặt nhau, thì không cần
phải nhịn nữa, nhà họ Đường bây giờ đã không còn là nhà họ Đường lúc
trước nữa.
Ông cụ Đường bây giờ tự nhiên cũng không phải là ông cụ Đường lúc trước nữa rồi.
“Bỏ đi, bỏ đi, đừng nói nữa, làm việc phải chừa đường lui.” Một người khác
liên tục chặn ông cụ Dương lại, người đó đương nhiên cũng biết chuyện
của Đường Vân Thành, nhưng mà ông ta cảm thấy nhà họ Đường không hẳn sẽ
thật sự tiêu tùng như vậy.
“Sợ cái gì, tôi đây là ăn ngay nói
thật.” ông cụ Dương rõ ràng không cho là đúng, vốn ông ta còn nghĩ nhà
họ Đường có thể có biện pháp giải quyết, nhưng mà sự việc ngày càng trở
nên ầm ĩ, nhà họ Đường lại không có hành động gì, đây rõ ràng là muốn hi sinh Đường Vân Thanh bảo vệ Đường Lăng.
Nhưng mà Đường Vân Thành xảy ra chuyện như vậy, muốn bảo vệ Đường Lăng tuyệt đối không đơn giản
như thế, coi như là thật sự bảo vệ được Đường Lăng, tương lai của Đường
Lăng cũng đã hoàn toàn bị hủy mất, nhà họ Đường vẫn sụp đổ như thường,
cho nên bây giờ nhà họ Đường căn bản không có cái gì đáng sợ cả.
Mà ông ta vừa nãy đã bị ông cụ Đường cạch mặt, cũng không cần giả vờ hòa thuận nữa.
Ông cụ Đường nhìn ông cụ Dương rồi đột nhiên cười lên, ông vẫn luôn biết
rằng ông cụ Dương lưu manh không biết xấu hổ, làm việc không hề có chừng mực, có thể làm bất cứ việc gì, cũng giống như chuyện mẹ của Dương Tầm
Chiêu năm đó.
Thật ra thì ông biết chân tướng của năm đó, mẹ của
Dương Tầm Chiêu không có sai chút nào, nhưng mà ông cụ Dương không những đuổi mẹ của Dương Tầm Chiêu ra khỏi nhà họ Dương, còn không cho mẹ của
Dương Tầm Chiêu gặp Dương Tầm Chiêu.
Người như vậy có nói lý với
ông ta thì cũng là tốn nước miếng mà chẳng được gì, cho nên ông cụ Đường không để ý đến ông cụ Dương nữa, lập tức rời khỏi nhà vệ sinh.
Ông cụ Đường cũng biết đó đều là do ông cụ Dương gây nên, không liên quan
đến chuyện của Dương Tầm Chiêu, nhưng mà chỉ cần nhớ đến chuyện xảy ra
vào ngày hôm đó, trong lòng của ông cụ Đường vẫn là có hơi khó chịu.
Vả lại ông cũng lo lắng thay cho Thanh Thanh, nếu như Thanh Thanh thật sự
gả cho Dương Tầm Chiêu, thật sự gả vào nhà họ Dương, ông cụ Dương và bà
cụ Dương sẽ trở thành người trên của Thanh Thanh, đến lúc đó...
Ông cụ Đường lúc này càng lo lắng Thanh Thanh gả cho Dương Tầm Chiêu sẽ bị
tủi thân, lúc trước ông chưa từng ngăn cản chuyện của Dương Tầm Chiêu và Thanh Thanh, nhưng mà bây giờ ông cảm thấy ông hẳn là nên nghiêm túc
suy nghĩ một chút.
“Tầm Chiêu, hôm nay Vân Thành sẽ trở về, ông
còn có rất nhiều chuyện phải làm, nên không tiễn con nữa.” ông cụ Đường
trực tiếp hạ lệnh đuổi khách với Dương Tầm Chiêu.
Hàn Nhã Thanh ngẩn ra, cảm thấy kì lạ mà nhìn ông cụ Đường.
Lời này của ông cụ Đường gần như là muốn đuổi Dương Tầm Chiêu đi, liên quan đến chuyện của cô và Dương Tầm Chiêu, bình thường bà cụ Đường đều ngăn
cản, thật ra từ sau khi biết chuyện của hai cục cưng, bà cụ Đường cũng
không có ngăn cản chuyện này nữa.
Mà ấn tượng của ông cụ Đường với Dương Tầm Chiêu vẫn luôn rất tốt, vẫn luôn ủng hộ chuyện của cô với Dương Tầm Chiêu.
Nhưng mà bây giờ ông cụ Đường vậy mà lại trực tiếp đuổi người?
Bà cụ Đường lúc trước đuổi Dương Tầm Chiêu, đó cũng đã gây nhau rất lớn, thật ra cũng không thật sự làm vậy.
Thế nhưng ông cụ Đường nói ra những lời như vậy, tuyệt đối là thật.
“Ông nội Đường, xảy ra chuyện gì rồi ạ?” Dương Tầm Chiêu là một người thông
minh, lập tức đoán được chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không
thì ông cụ Đường tuyệt đối sẽ không có thái độ như vậy.
“Con trở
về hỏi ông nội của con đi.” ông cụ Đường không giấu giếm chút nào, ông
hoàn toàn không phải là cố ý chia rẽ quan hệ ông cháu của họ, nhưng mà
nếu như Dương Tầm Chiêu muốn ở bên cạnh Thanh Thanh, chuyện của hai cụ
nhà họ Dương nhất định phải giải quyết.
Ông không thể để cho
Thanh Thanh chịu bất kì sự bắt nạt nào, cũng tuyệt đối không thể làm cho Thanh Thanh chịu một chút tủi thân.
Dương Tầm Chiêu thật ra đã
đoán được chuyện có liên quan đến ông cụ Dương, bây giờ nhận được đáp án xác thực, sắc mặt của anh rõ ràng là trầm xuống.
“Ông nội Đường
yên tâm, chuyện này con nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.” Dương Tầm
Chiêu là người thông minh, anh đương nhiên biết ông cụ Đường đang lo
lắng chuyện gì, cho nên chuyện này anh nhất định phải giải quyết ổn
thỏa.
Dưới loại tình hình này, dù có nói dễ nghe hơn nữa cũng
không có tác dụng gì, quan trọng là phải làm như thế nào, cho nên Dương
Tầm Chiêu không nói thêm gì nữa.
“Anh về trước đây.” Dương Tầm
Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh cười, cười đầy dịu dàng, nhìn không ra được bất kì sự bất thường gì, cũng không nhìn ra được một chút dáng vẻ tức
giận.