Liễu Ảnh muốn biết là anh ta trở về từ lúc nào, sao anh ta trở về mà
lại không gọi điện thoại cho cô? Tại sao lại ngồi một mình ở đây mà uống rượu?
“Muốn biết à?” Tư Đồ Không nhìn về phía cô, vẫy vẫy tay với cô: “Đến đây, để tôi nói cho em biết.”
Lúc này giọng nói của anh ta rất nhẹ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhìn không ra được là tức giận hay bất mãn.
Liễu Ảnh nhìn thấy anh ta như thế này thì lại càng sợ hãi hơn nữa, nhưng mà anh ta kêu cô đến đó, cô cũng không dám không đi qua.
Năm năm qua đối với anh ta, từ xưa đến nay cô đều không dám chống lại.
Liễu Ảnh dùng sức hít một hơi, sau đó cất bước đi về phía của anh ta.
Tốc độ của cô rất chậm rất chậm, giống như là con ốc sên đang bò, nhưng mà
Tư Đồ Không lại không có hối thúc cô, cũng chỉ là nhìn cô chờ đợi như
vậy.
Giữa cô với anh ta vốn dĩ không có bao nhiêu khoảng cách,
cho dù cô có đi chậm đi nữa, cho dù là bao lâu thì cũng phải đi đến
trước mặt của anh.
Liễu Ảnh đứng trước mặt của anh, vô cùng khẩn trương và sợ hãi.
Lúc này Tư Đồ Không hơi ngước đầu lên nhìn về phía cô, rõ ràng là anh ta
ngẩng đầu lên nhìn cô, nhưng mà Liễu Ảnh lại có một loại cảm giác ngột ngạt không thể thở nổi.
Liễu Ảnh không đi quá gần, vẫn còn cách một đoạn khoảng cách nữa.
Tư Đồ Không cũng không tiếp tục kêu cô đi đến gần, cũng không trực tiếp
kéo cô tới mà là chậm rãi vươn tay ra, tay của anh dừng lại ở trước mặt
của cô, bàn tay mở ra, lòng bàn tay hướng lên phía trên.
Nhưng mà anh lại không nói gì.
Hai mắt của Liễu Ảnh chuyển động, sau đó chậm rãi vươn tay ra đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào trong lòng bàn tay của anh ta.
Tư Đồ Không nhìn cô, cười cười, sau đó nắm tay lại cầm lấy tay của cô.
Tư Đồ Không không dùng lực kéo cô mà là hơi dùng sức kéo lấy tay của cô để cô đi gần về phía anh.
Liễu Ảnh nhìn anh ta, trong lòng có quá nhiều nghi ngờ.
Cái này hoàn toàn không phải là phong cách của Tư Đồ Không, hoàn toàn không phải!
Cho đến bây giờ anh cũng không phải là một người dịu dàng như vậy.
Mỗi lần anh đối với cô đều là trực tiếp muốn.
Giờ phút này Liễu Ảnh càng cảm thấy lo lắng hơn nữa, nhưng mà cô lại
không thể không đi theo sức lực của anh, từng chút từng chút đi đến bên
cạnh của anh.
Liễu Ảnh đi đến bên cạnh ghế sofa, đứng giữa hai chân của anh.
Tư Đồ Không lại vẫy tay với cô một lần nữa, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Cô không biết là anh muốn làm cái gì, trong lòng của cô rất căng thẳng,
nhưng mà cô vẫn dựa theo lời của anh mà ngồi xổm xuống ở trước mặt của
anh.
Đôi môi của Tư Đồ Không đến gần bên tai của cô, gần sát lỗ tai của cô, nhưng mà cũng không chạm vào
“Lúc em gọi điện thoại cho tôi, tôi đã về rồi.” Tư Đồ Không nói như thế,
lúc nói ra lời này thì anh cảm thấy trong lòng mình hơi đau đớn, nhưng
mà khóe môi của anh lại mang theo nụ cười đầy chua chát.
Anh ta không nói lúc cô gọi điện thoại cho anh ta thì anh ta đang ở dưới lầu, đang nhìn cô.
Thân thể của Liễu Ảnh hoàn toàn đông cứng lại, lúc mà cô gọi điện thoại cho anh ta?
Lúc gọi điện thoại cho anh ta là vẫn chưa đến ba giờ, thời gian đó anh ta đã trở về nhà rồi?
Mà bây giờ đã chín giờ, anh đã đợi cô ở nhà hơn sáu tiếng đồng hồ.
“Tôi trở về, nhưng mà em lại không có ở nhà, em đi đâu vậy?” Liễu Ảnh đang suy nghĩ, Tư Đồ Không lại gằn từng câu từng chữ ở bên tai của cô.
Hơi thở ẩm ướt mang theo mùi rượu của anh từng chút từng chút một xông vào
trong lỗ tai của cô, nhưng mà anh vẫn không chạm vào cô, ngoại trừ lúc
này tay của anh đang nắm lấy tay của cô.
Những chỗ khác ở trên người của cô, anh đều không chạm tay tới.
Sau khi Liễu Ảnh phát hiện ra chuyện này, hai mắt vội vàng mở lớn, anh ta?
“Sao anh về mà lại không gọi điện thoại cho tôi?” Liễu Ảnh ngồi xổm giữa
hai chân của anh ta, cảm giác mình sắp không thở nổi rồi, cô nghe thấy
được âm thanh của mình đang hỏi anh ta.
Nhưng mà lúc này cô lại cảm giác đầu óc của cô trống không.
“Tôi hỏi là em đi đâu?” Giọng nói của Tư Đồ Không đột ngột chìm hơn mấy
phần, lực đạo đang cầm lấy tay của cô đột nhiên lại tăng thêm một chút.
“Tôi, tôi đi đến bệnh viện.” Liễu Ảnh hơi tỉnh táo lại, lúc này cô căn bản cũng không có cơ hội để suy nghĩ quá nhiều.
“Đi đến bệnh viện làm cái gì?” Tư Đồ Không tiếp tục hỏi, giọng nói lại
khôi phục lại vẻ nhẹ nhàng chậm chạp giống như lúc nãy, chỉ là sức lực
đang cầm lấy tay của cô vẫn nặng nề như cũ.
“Thăm một người bệnh.” Liễu Ảnh âm thầm thở ra một hơi, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Là một người bạn.”
Cô luôn luôn không thể nào vô duyên vô cớ chạy đến bệnh viện.
“Bạn à, là nam hay nữ?” Hai mắt của Tư Đồ Không hơi híp lại, chỉ là lúc này gương mặt của anh đang kề với mặt của Liễu Ảnh, cho nên Liễu Ảnh
không nhìn thấy.
Nghe thấy câu hỏi này của anh ta, Liễu Ảnh âm
thầm hít vào một hơi, lúc đầu cô cho rằng cô giải thích thì anh sẽ không hỏi nữa.
Không ngờ đến là anh còn hỏi ra ngọn nguồn.
Mà
câu hỏi như thế này của anh ta lại làm cho cô sợ hãi, rất sợ hãi, cô sợ
là anh biết cô đi thăm Bùi Dật Duy, sẽ gây ra bất lợi cho Bùi Dật Duy.
“... nữ.” Cuối cùng Liễu Ảnh vẫn nói dối, còn nhớ rất rõ ràng từ lúc mới
bắt đầu thì anh cũng đã nói không cho phép cô qua lại với bất cứ một
người đàn ông nào khác, nếu như không thì sẽ tự gánh lấy hậu quả.
Anh ta đối xử với cô như thế nào cô đều chấp nhận, nhiều năm như vậy rồi cô cũng đã quen thuộc, nhưng mà cô không thể hại Bùi Dật Duy được.
Cô hiểu rất rõ thủ đoạn của người đàn ông này.
Cô ta biết nhiều năm như vậy rồi, Bùi Dật Duy sống rất không dễ dàng, Bùi
Dật Duy có thể đi đến một bước này cũng đã chịu quá nhiều cực khổ, nhưng mà cô ta biết Tư Đồ Không chỉ cần động ngón tay thì có thể hoàn toàn
hủy đi tất cả mọi thứ hiện tại của Bùi Dật Duy.
Cô luôn hiểu sự thật như thế này.
Cho nên nhiều năm như vậy cô vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí.
Ngày hôm nay nếu như không phải bác sĩ gọi điện thoại cho cô thì cô chắc
chắn sẽ không đến bệnh viện để thăm Bùi Dật Duy, cô vốn dĩ đã quyết định trước khi hợp đồng của bọn họ kết thúc thi cô sẽ không đi gặp Bùi Dật
Duy, sẽ không liên lạc với Bùi Dật Duy.
Liễu Ảnh cho rằng cô
nói là nữ thì anh ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng mà cô lại không biết
Tư Đồ Không đã cho người theo dõi cô.
Nghe thấy câu trả lời của cô, Tư Đồ Không lại cười một lần nữa, chỉ là hai mát lạnh đến cực hạn.
Một giây sau anh ta bỗng nhiên lại dùng sức một cái đặt cô lên trên bàn
trà, tay của anh kéo quần áo của cô ra, mạnh mẽ dùng sức trực tiếp kéo
hết quần áo của cô ra.
“Có thể, có thể đừng ở chỗ này được
không?” Cảm giác lạnh lẽo cứng rắn ở trên bàn trà truyền đến thân thể
cô, làm cho cô hơi co rút lại.
Cô sợ, ở chỗ này, động tác của anh như vậy, tình cảnh như thế này của cô làm cho cô vô cùng khó xử.
Năm năm trước, thật ra thì anh rất thường xuyên đối với cô như thế, khi đó
anh sẽ không để ý đến hoàn cảnh, cũng sẽ không quan tâm đến có người hay là không, lúc mà anh đã muốn rồi thì anh không quan tâm cái gì hết.
Lúc đó anh đã hành hạ và làm nhục cô hết mức có thể.
Nhưng mà mấy năm về sau anh đã thay đổi rồi, không còn đối xử với cô hung ác
như vậy nữa. Giờ phút này cô lại cảm nhận được loại nhục nhã đó, loại
nhục nhã làm cho cô có muốn chạy nhưng mà cũng không có chỗ nào để chạy.
Cô có thể cho anh ta, anh ta muốn thì cô liền cho, nhưng mà cô sợ nhục nhã như thế này, cô rất sợ.
“Ở chỗ này thì làm sao chứ? Em sợ cái gì? Hả?” Tư Đồ Không nhìn cô, giống như cười mà không phải cười, sự tà ác như thế này làm cho người ta phải hoảng sợ.
Anh thừa nhận năm năm trước từ lúc đầu anh đã hơi khốn nạn, ngay từ đầu thật sự là anh cố ý muốn tra tấn cô.