Hàn Nhã Thanh mím môi, không nói gì. Mọi người đều đã quyết định như
vậy, cô có nói gì đi nữa, có thể có tác dụng sao? Cũng đâu có ai hỏi ý kiến của cô, chắc hẳn mọi người đã quên mất cô rồi.
Đường Lăng cầm điện thoại, thoáng ngây người. Vậy anh có nên gọi cuộc điện thoại này nữa không?
"Cháu làm gì thế? Có phải cháu muốn lén gọi điện thoại cho thằng nhóc nhà họ
Dương kia không?" Bà cụ Đường vừa đảo mắt, đúng lúc nhìn thấy Đường Lăng đứng ở bên cạnh đang tính gọi điện thoại: "Bà cho cháu biết, nếu cháu
dám lén nói cho thằng nhóc nhà họ Dương biết, về sau cháu cũng đừng mong bước vào cửa nhà họ Đường nữa."
Luc bà cụ Đường nói lời này rất nghiêm túc, rất thật, không hề có ý đùa giỡn.
Tay Đường Lăng cầm điện thoại run lên. Lúc này, số của Dương Tầm Chiêu đang hiện trên màn hình điện thoại của anh, nhưng anh cũng không dám ấn
xuống nữa.
Ở nhà họ Đường, bà cụ Đường lên tiếng, ai dám không theo?
"Còn cháu nữa?" Sau đó, bà cụ Đường lại quay sang Hàn Nhã Thanh.
"Cháu cũng không thể lén nói cho Dương Tầm Chiêu biết. Nếu cháu dám lén nói
cho nó biết..." Bà cụ Đường thoáng dừng lại một chút, rõ ràng đang nghĩ
lời uy hiếp.
Đường Lăng ngước mắt, nhìn về phía Hàn Nhã Thanh,
cuối cùng cũng thấy hơi an ủi. Anh mà bị đuổi ra khỏi nhà họ Đường, ít
nhất còn có Hàn Nhã Thanh làm bạn với anh.
"Dù sao cháu cũng không thể nói cho nó biết." Bà cụ Đường suy nghĩ hồi lâu, nhưng thật sự không nghĩ ra được lời nào thích hợp.
Đường Lăng: "..."
Dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà chuyện giống vậy, anh bị đuổi ra khỏi nhà, Hàn Nhã Thanh lại không sao cả?
Sao ai nấy đều bất công với anh thế?
"Bà nội, bà làm vậy là quá bất công đi?" Đường Lăng không dám phản bác
Đường Vân Thành, nhưng vẫn dám kháng nghị với bà cụ Đường.
"Thanh Thanh nó mang về hai bảo bối đáng yêu như vậy cho nhà họ Đường, con thì sao chứ? Đến bây giờ ngay cả bạn gái còn không có đi? Vậy mà con còn
không biết xấu hổ nói không công bằng à? Con có bản lĩnh thì cũng dẫn
hai bảo bối trở về. Không, con có thể dẫn một đứa về cũng được. Con có
thể sao?" Phạm My trực tiếp trừng mắt nhìn Đường Lăng, ánh mắt kia muốn
ghét bỏ bao nhiêu cũng có.
Đường Lăng: "..."
Chuyện con cái này nói có là có thể có sao?
Ôi, bây giờ anh ở nhà họ Đường lại bị ghét bỏ đến mức này à?Anh vẫn nên quay về quân bộ đi.
"Thanh Thanh, con tính xử lý chuyện nhà họ Dương thế nào?" Cho dù Đường Vân
Thành ở trong bộ đội, nhưng ông vẫn biết rõ chuyện xảy ra trong hai ngày qua. Chuyện này mà không giải quyết, Hàn Nhã Thanh muốn ra khỏi cửa
cũng khó.
"Con muốn nhờ ông ngoại, bà ngoại mời ông cụ Dương và
bà cụ Dương tới nhà họ Đường vào ngày mai. Con sẽ nghĩ cách vạch trần
bọn họ." Hàn Nhã Thanh nói ra kế hoạch của mình. Chuyện này cũng nên kết thúc, nên giải quyết rồi.
"Ông bà mời, bọn họ sẽ phải tới. Nhưng bà đoán lão hồ ly kia nhất định sẽ ngồi xe lăn tới. Chúng ta cũng không thể cứng rắn kéo ông ta từ trên xe lăn xuống được." Bà cụ Đường nhíu
mày, bà vẫn hiểu rất rõ về tác phong của ông cụ Dương.
"Bà yên
tâm đi, cháu có cách." Hàn Nhã Thanh khẽ mỉm cười. Nếu cô đã làm như
thế, nhất định phải nắm chắc hoàn toàn. Cô đương nhiên biết ông cụ Dương giảo hoạt, nhưng cô cũng hiểu rõ nhược điểm của ông cụ Dương.
"Dương Tầm Chiêu thì sao? Dương Tầm Chiêu lại không để ý tới chuyện này à? Nó
không định làm gì sao?" Đường Vân Thành hơi nheo mắt lại. Đây là chuyện
do người nhà họ Dương gây ra, theo lý thuyết cần Dương Tầm Chiêu tới
giải quyết. Dựa vào đâu phải để Thanh Thanh phiền lòng?
"Lúc
trước con đi bệnh viện, Dương Tầm Chiêu đã ở đó. Lúc ấy, con nhìn thấy
một chồng tài liệu lớn. Con đoán chắc là thứ rất bất lợi cho ông cụ
Dương. Có lẽ Dương Tầm Chiêu muốn lấy mấy thứ đó đi uy hiếp ông cụ
Dương." Lúc này Hàn Nhã Thanh không nhịn được, thanh minh cho Dương Tầm
Chiêu.
"Thật ra, trong chuyện này Dương Tầm Chiêu bị kẹp ở giữa
là người khổ sở nhất. Dù sao, đó cũng là người thân của anh ấy, anh ấy
đã làm rất tốt rồi. Con nghĩ, nếu con không qua, Dương Tầm Chiêu chắc
chắn đã giải quyết chuyện này. Là con hơi nóng vội thôi." Hàn Nhã Thanh
nghĩ đến những chuyện Dương Tầm Chiêu làm trong bệnh viện, nói thật
Dương Tầm Chiêu đã làm đủ tốt rồi.
Nhưng cô thấy rất may mắn là mình đã qua. Có một số việc, cô làm vẫn tốt hơn để Dương Tầm Chiêu làm.
Dù sao Dương Tầm Chiêu cũng là người nhà họ Dương.Lúc Hàn Nhã Thanh nói những lời này, đôi mắt theo bản năng nhìn về phía hai bảo bối. Cô nói lời này cũng là nói cho hai bảo bối nghe. Cô không hy
vọng hai bảo bối có thành kiến với Dương Tầm Chiêu.
"Hừ, mọi
người đều nói con gái lớn không giữ được, lời này quả nhiên không sai.
Nhà họ Dương bọn họ đối xử với cháu như vậy, trái tim cháu vẫn còn hướng về nó." Bà cụ Đường trừng mắt với Hàn Nhã Thanh. Chẳng qua nghe được
lời này của Hàn Nhã Thanh, bà cụ thật ra không có ý kiến quá lớn đối với Dương Tầm Chiêu nữa. Bà cụ cũng biết chuyện này không phải là lỗi của
Dương Tầm Chiêu.
"Đây là chuyện nó phải làm thôi." Sắc mặt Đường
Vân Thành rõ ràng cũng dịu đi. Chỉ cần Dương Tầm Chiêu đang nghĩ cách
giải quyết chuyện này, thật ra ông còn có thể tiếp nhận được.
Trên mặt bạn nhỏ Đường Minh Hạo rõ ràng cũng hơi thoải mái hơn. Xem ra ba vẫn quan tâm mẹ.
"Thanh Thanh vừa nói, phải đợi tới ngày mai mới làm chuyện đó. Vậy hôm nay
chúng ta tạm thời không cần để ý tới làm gì. Hai bảo bối về nhà là
chuyện vui vẻ nhất, chúng ta không thể để những chuyện khác ảnh hưởng."
Lúc này, ông cụ Đường đang bế Đường Minh Hạo, vẫn không nỡ buông ra.
"Đúng, đúng vậy, chuyện hai bảo bối là quan trọng nhất." Bà cụ Đường cũng liên tục gật đầu.
"Chồng, ông đưa bảo bối cho tôi bế đi. Không phải ông còn rất nhiều việc trong
quân đội sao? Lúc trước không phải ông nói cần mau chóng chạy về à? Ông
về trước đi. Tôi muốn ở nhà mấy ngày. Không, sau này tôi sẽ ở trong nhà
luôn." Phạm My vì hai bảo bối mà vứt bỏ luôn chông mình.
Bà quyết định, về sau bà sẽ ở nhà trông trẻ.
"Ngày mai tôi mới về. Chờ tới ngày mai giải quyết xong chuyện của Thanh
Thanh, tôi mới về." Đường Vân Thành ôm thật chặt Đường Vũ Kỳ, không nỡ
buông tay. Ông còn hơi nghiêng người như rất sợ Phạm My cướp mất bé.
Thật ra, trong quân đội đúng là còn rất nhiều việc. Vụ án kia đã phá rồi,
nhưng rất nhiều phương diện lại phát sinh thay đổi, cho nên có rất nhiều chuyện còn chờ ông đi xử lý, hơn nữa còn là chuyện rất khẩn cấp, rất
quan trọng.
Nhưng ông không nỡ đi, ông muốn tùy hứng một lần này. Ông tính mặc kệ tất cả, chỉ muốn ở nhà cùng hai bảo bối này, cùng với
người nhà thôi.
"Con đi xử lý chuyện trong quân đội vậy?" Nhưng
lúc này, Đường Vân Thành thật ra lại nghĩ tới Đường Lăng, quay sang
Đường Lăng dặn một câu.
Vụ án lần này được phá, Đường Lăng chính
là người lập công lớn, hơn nữa lại còn do ngài tổng thống tự mình ra
lệnh. Cho nên bây giờ cho dù Đường Lăng đi giúp ông xử lý chuyện này,
cũng không có ai không phục.
Đường Lăng: "..."
Đây là ba ruột của anh à? Lúc trước đặc biệt ghét bỏ anh, bây giờ có chuyện mới nhớ tới anh?
Không phải là những người khác nhà bọn họ vui hoà thuận vui vẻ, sau đó để một mình anh bán mạng đi làm trâu làm ngựa chứ?