Năm lớp bốn cô đã chuyển đến trường của Liễu Ảnh, lớp đó không có người
nào tình nguyện ngồi cùng bàn với cô, sau đó Liễu Ảnh chủ động đưa ra đề nghị muốn ngồi chung với cô.
Sau đó kể từ năm lớp bốn đến lớp
bảy trung học cơ sở, cả hai đều ngồi chung một bàn, sau đó bởi vì trong
nhà xảy ra chuyện cho nên Liễu Ảnh phải chuyển trường, từ đó về sau hai
người bọn họ cũng không còn gặp nhau.
Không ngờ đến chuyện đã cách xa nhiều năm như vậy, hai người bọn họ lại có thể gặp nhau trên máy bay.
“Tớ muốn ngồi ở phía trước, đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau, chúng ta tâm sự với nhau đi.” Hàn Nhã Thanh trực tiếp tháo dây an toàn ra,
đứng dậy muốn đổi sang vị trí trước mặt, bây giờ máy bay đã sắp cất
cánh, đương nhiên là không có người lên máy bay, mấy vị trí ở phía trước đều trống không.
“Không cho phép.” Lúc này cậu ba Dương phải gọi là cảm thấy chán nản, tại sao ngồi máy bay mà cũng có người tranh giành vợ với anh? Tay của cậu ba Dương đặt ở trên lưng của Hàn Nhã Thanh,
không muốn để cho cô rời đi.
“Anh làm cái gì vậy? Không thấy em
gặp được bạn cũ hả, nhanh chóng nhường đường cái đi, nếu không thì anh
ngôi ở phía trước đi.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh chằm chằm, thiếu chút nữa
là đưa chân đạp tên trên mặt của anh.
Cậu ba Dương bị ghét bỏ,
giờ phút này hận đến nghiến răng nghiến lợi, sao trong lòng của cô ai
cũng quan trọng hơn so với anh vậy.
“Cô ta là tiếp viên hàng không, bây giờ đang trong thời gian làm việc của
cô ta, em như thế này sẽ quấy rây đến công việc của cô ta.” Lúc Dương
Tầm Chiêu nói lời này thì nhìn Liễu Ảnh một chút, trong ánh mắt rõ ràng
mang theo cảnh cáo.
Liễu Ảnh ngẩn người, hai mắt chớp chớp, khóe
môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười xinh đẹp: “Không sao, không sao đâu. Lần
này tôi phục vụ hai người mà, nếu như hành khách cần tâm sự với tôi thì
tôi chắc chắn phải đồng ý rồi, đây cũng là công việc mà”
Lúc nãy còn rất thông minh, phản ứng nhanh lẹ, sao lúc này Liễu Ảnh không thể hiểu ý của cậu ba Dương được?
Đương nhiên không thể nào, cô ta cố ý đó.
Tục ngữ có câu nói: người phân theo nhóm, vật hợp theo loài. Có thể làm bạn bè với Hàn Nhã Thanh, hơn nữa còn có thể thân thiết như vậy, tuyệt đối
không thể loại “khéo hiểu lòng người” được.
“Quá tốt rồi, tớ vẫn
còn đang lo lắng suốt hành trình bay sẽ cực kỳ nhàm chán, cực kỳ buồn
bực, bây giờ gặp được cậu, thật sự quá tốt rồi: "Hàn Nhã Thanh cười rất
là vui vẻ.
Cậu ba Dương nghe thấy lời nói này của Hàn Nhã Thanh,
trong nháy mắt cả khuôn mặt liên đen thui, có ý gì chứ? Ngồi máy bay
cùng với anh cực kỳ nhàm chán, cực kỳ buồn bực ư?
Cô thật sự biết cách làm như thế nào để anh tức giận.
“Anh nhường đường một lát, em đi lên phía trước ngôi, ở phía trước rộng
rãi.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy cậu ba Dương không có ý muốn nhường, trực
tiếp đá vào chân của cậu ba Dương.
Lúc này, cậu ba Dương thở cũng thấy đau, nhưng vẫn nhích chân ra nhường vị trí cho Hàn Nhã Thanh.
Lúc này Hàn Nhã Thanh mới hài lòng bước qua.
Liễu Ảnh nhìn thấy cử động giữa hai người bọn họ, khóe môi nhịn không được mà câu lên, cảm giác này thật là tốt.
Nhã Thanh của cô vẫn là tiểu bá vương “bắt nạt” người khác không cho thương lượng của trước kia, về phần người đàn ông bị “bắt nạt” này, haiz, thật là thảm mà. Nhưng mà ai biểu anh ta đã không may mắn như vậy, lại cưới
Nhã Thanh nhà cô làm chi.
Cho nên có thảm đi nữa cũng phải chịu đựng thôi.
Hai người phụ nữ thành công ngồi ở phía trước, cậu ba Dương ngồi ở sau lưng, lúc này tâm trạng cực kỳ buồn bực, cực kỳ phức tạp.Anh không hiểu rõ, không phải chỉ là một người bạn tiểu học hay sao, cũng
đã nhiều năm không gặp nhau rồi, có cái gì để trò chuyện chứ?
“Đã nhiều năm không gặp, không ngờ đến cậu đã kết hôn rồi, nói tớ nghe thử
xem, sao có thể lừa gạt đến tay được vậy?” Hai người trò chuyện với nhau thì lại nói đến vấn đề hôn nhân, Liễu Ảnh cảm thấy vợ chồng bọn họ ở
chung với nhau thật thú vị.
Đôi mắt của cậu ba Dương híp híp lại, thân thể vô thức dựa ra phía trước, anh muốn nghe xem Hàn Nhã Thanh nói như thế nào.
“Ai nha, một phút lầm lỡ hối hận cả đời.” Hàn Nhã Thanh dùng một câu để
tổng kết tâm trạng vào giờ phút này của cô, cô cảm thấy lời nói này dùng ở trên người của cô thì hoàn toàn chính xác, thật sự rất thích hợp.
Hàn Nhã Thanh biết là Dương Tầm Chiêu đang ở phía sau, biết là anh có thể
nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, cô chính là cố ý nói như vậy, cố ý nói ra để cho anh nghe, ai kêu anh lại ép buộc cô đi công tác cùng với
anh.
Với lại điều cô nói cũng là sự thật.
Cậu ba Dương híp mắt lại, hung dữ nhìn chằm chằm vào cái ót của Hàn Nhã Thanh.
Một phút lầm lỡ hối hận cả đời? Gả cho anh chính là lầm lỡ? Hối hận cả đời?
Được, cô được lắm!
“Có thảm như vậy không hả? Nhìn miễn cưỡng lắm thì mới có thể thấy được.”
Liễu Ảnh ngẩn người, lập tức nhỏ giọng cười. Đương nhiên là cô ta nhìn
ra được Nhã Thanh cố ý nói cho người đàn ông ở sau lưng nghe, cho nên cô ta cũng phải phối hợp thật tốt với cô.
Lúc này, cậu ba Dương miễn cưỡng mới có thể lọt vào mắt thật sự hối hận vì đã ngồi trên chuyến bay này.
Người ta đều nói ba người phụ nữ họp lại sẽ thành cái chợ, anh cảm giác là
hai người phụ nữ này ở cùng nhau thì sẽ nói lên đến tận trời.
“Cậu kết hôn chưa?” Hàn Nhã Thanh đột nhiên lại hỏi một câu.
“Vẫn chưa, ngay cả bạn trai còn không có đây này, hay là cậu giới thiệu cho
tớ một người đi” Liêu Ảnh dùng giọng điệu nói đùa mà trả lời một câu.
." Được, tớ có sẵn đây này.” Hàn Nhã Thanh trả lời cực kỳ hào phóng.
“Dương Tầm Chiêu.” Hàn Nhã Thanh vừa mới đồng ý xong thì nhanh chóng quay đầu, lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu rồi gọi một tiếng.
Anh có thể
nghe rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người bọn họ, nghe thấy Hàn Nhã
Thanh đồng ý giới thiệu đối tượng cho Liễu Ảnh, còn nói là có sẵn, sau
đó liên xoay người lại gọi anh.
Hai mắt của Dương Tầm Chiêu nheo lại nhìn chằm chằm vào cô.
Nếu như cô thật sự dám nói, anh đảm bảo là...
Anh biết là người phụ nữ này vẫn luôn muốn ly hôn cùng với anh, cho nên cô
đây là đang suy nghĩ chờ sau khi bọn họ ly hôn thì sẽ giới thiệu anh cho cái cô Ảnh gì gì đó.
Anh hiểu Hàn Nhã Thanh rất rõ, cho nên anh biết cô thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Dương Tầm Chiêu không nói gì, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn cô như vậy. Anh âm thầm thề, nếu như cô thật sự có suy nghĩ như vậy, thật sự có can đảm
nói ra như thế, anh đảm bảo sẽ lập tức bóp chết cô, tuyệt đối không hề
do dự chút nào!
Hàn Nhã Thanh đối diện với ánh mắt của anh thì
giật mình, cái người này làm gì vậy chứ? Làm sao lại có dáng vẻ như là
muốn ăn thịt người.
Lúc nãy cô cũng chỉ là trêu chọc anh vài câu, sao bây giờ anh lại có bộ dạng như là muốn giết người như thế.
Người đàn ông này thật sự càng ngày càng nhỏ nhen mà.
“Bên cạnh anh có nhiều người đàn ông ưu tú như vậy, giới thiệu cho Ảnh một
người thôi mà” Hàn Nhã Thanh dừng lại một chút, cuối cùng vẫn nói là nói ra lời mình muốn nói, dù sao lúc nãy cô cũng đã đồng ý với Ảnh rồi.
Cậu ba Dương ngẩn người, sắc mặt vốn âm trầm đáng sợ trong nháy mắt liên
hòa hoãn lại. Thì ra là như thế, lúc nãy anh còn tưởng rằng cô muốn...
Hàn Nhã Thanh muốn cắn lưỡi, tốc độ trở mặt của người đàn ông này thật sự
quá nhanh, một giây trước vẫn còn mưa to gió lớn, một giây sau liên trở
nên trời trong gió nhẹ.
Không phải nói từ trước đến nay cậu ba
Dương đều không lộ ra vui buồn hay sau, chẳng lẽ cũng chỉ có nhiêu đó
thôi? Quả nhiên là không thể nào hoàn toàn tin vào tin đồn được.
“Không có người phù hợp.” Cậu ba Dương biết cô không phải muốn giới thiệu anh
cho mấy người phụ nữ khác, tâm trạng rõ ràng tốt hơn, chỉ là anh vẫn từ
chối Hàn Nhã Thanh.
Bởi vì cái người Ảnh gì đó chính là người
không biết an phận, là người có thể gây ra chuyện, bây giờ anh chỉ muốn
để cho vợ của anh giữ khoảng cách với người phụ nữ kia thôi.
Không thể để cho người phụ nữ đó làm hư vợ của anh được.