Đường Lăng không phải là không tin vào phán đoán của Dương Tầm Chiêu, mà là anh ta thật sự không nghĩ đến
có người nào giống như Dương Tầm Chiêu đã nói.
“Lúc nãy tôi đã
gọi điện thoại hỏi Trác Thanh và giáo sư Cổ, bọn họ cũng không nói
chuyện này cho những người khác biết, cho nên chắc chắn là không có ai
biết. Trừ phi nhà họ Đường chúng ta bị người khác theo dõi, lời nói của
chúng ta đã bị người khác nghe lén.” Đường Lăng tin tưởng vào cách làm
người của Trác Thanh và giáo sư Cổ, cho nên anh ta cảm thấy có lẽ là bọn họ đã bị nghe lén dưới tình huống bọn họ không biết rõ tình hình.
“Bị người khác nghe lén?” Sắc mặt của Đường Vân Thành thay đổi: “Ba lập tức cho người đến loại bỏ nó.”
“Khả năng bị người khác nghe lén không quá lớn, mấy ngày nay ở nhà họ Đường
chúng ta ngoại trừ cậu hai Trác và giáo sư Cổ cũng không có người ngoài
vào đây, trên người của chúng ta cũng không bị bí mật giấu máy nghe trộm gì đó, trên người của Minh Hạo cũng không có, ngày hôm qua mấy món đồ
của Minh Hạo đều là do em dọn dẹp.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy khả năng nghe lén không cao, nhà họ Đường không phải là nơi mà người nào cũng có thể
tùy tiện bước vào, muốn lén lút lắp đặt máy nghe lén ở nhà họ Đường, đó
là chuyện khó càng thêm khó.
Mà mấy người bọn họ đều đặc biệt
cảnh giác, vô cùng sáng suốt, sức quan sát vô cùng mạnh, không ai có thể gắn máy nghe lén ở trên người của bọn họ mà không bị bọn họ phát giác. Truyện Huyền Huyễn
Tuy nhiên mặc dù là vậy, Hàn Nhã Thanh và Đường Lăng với Dương Tầm Chiêu
vẫn nhanh chóng kiểm tra một lượt, Đường Vân Thành nói tìm người chuyên
nghiệp đến đây nhưng mà kéo dài thời gian quá lâu, hơn nữa người chuyên
nghiệp ở phương diện này cũng chưa có ai vượt qua Hàn Nhã Thanh.
Hai người kiểm tra toàn bộ đại sảnh, thậm chí ngay cả cánh cửa bên ngoài,
trên bậc thang cũng đều đã kiểm tra một lần, cũng không phát hiện ra máy nghe lén gì hết.
“Ở trên người của giáo sư Cổ, trên người của
Trác Thanh thì sao?” Đường Lăng tán thành với phân tích của Hàn Nhã
Thanh, nhưng mà bọn họ không có khả năng này, hôm qua còn có hai người
khác có mặt ở đây, hai người kia thì sao,
Trác Thanh là bác sĩ,
từ nhỏ chuyên tâm nhất đối với y thuật, những phương diện khác đều không cảnh giác giống như bọn họ, cho nên bị người ta gắn máy nghe trộm ở
trên người cũng có khả năng.
Có điều mặc dù tính cảnh giác của
Trác Thanh không cao bằng bọn họ, nhưng mà Trác Thanh cũng không ngu
ngốc, ngược lại Trác Thanh vô cùng thông minh, cho nên người xa lạ muốn
đặt thứ gì đó ở trên người của Trác Thanh tuyệt đối là chuyện không thể. Cho nên nếu như thật sự trên người của Trác Thanh bị gắn máy nghe lén,
vậy thì rất có thể là người quen với Trác Thanh, thậm chí là người mà
Trác Thanh vô cùng tin tưởng.
Đương nhiên giáo sư Cổ cũng là như vậy.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói của Đường Lăng, trong lúc nhất thời không
lên tiếng, phân tích này của Đường Lăng vô cùng có khả năng, ngày hôm
qua hai người bọn họ điều đến bệnh viện giúp Đường Minh Hạo, sau đó lại
trực tiếp đến nhà họ Đường.
Một điểm quan trọng nhất là lúc Đường Minh Hạo ở bệnh viện có phát trực tiếp, lúc đó Đường Minh Hạo đang gọi
điện thoại cho Đường Lăng nói là muốn mời cậu hai Trác và giáo sư Cổ,
cho nên chỉ cần người đó nhìn thấy video liền biết cậu hai Trác và giáo
sư Cổ cũng sẽ đến bệnh viện.
Cho nên đã để máy nghe lén ở trên người của bọn họ, hoàn toàn rất có thể là như vậy.
“Vậy thì con cảm thấy sẽ là giáo sư Cổ hay là Trác Thanh?” Hiển nhiên Đường
Vân Thành cũng rất đồng ý với cách nói của Đường Lăng, chỉ là đến cùng
người nào bị đặt máy nghe lén, vấn đề này cũng rất quan trọng.
Bởi vì bạn bè của giáo sư Cổ và Trác Thanh không giống nhau, người mà hai
người bọn họ quen biết, người mà hai người bọn họ thân thuộc đều không
giống nhau.
“Ngày hôm qua là con tự mình đi tìm giáo sư Cổ, lúc
đó chỉ có một mình ông ta ở trong phòng làm việc, không có người nào
khác, con nói với ông ta nói chuyện của Minh Hạo, ông ta liền lập tức
chạy đến bệnh viện, cho nên khả năng ra tay ở trên người của giáo sư Cổ
không lớn cho lắm, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng trước khi
con đến đó thì đã có người ra tay.” Người là do Đường Lăng đã tự mình
mời, Đường Lăng đã tìm hiểu tình huống, nhưng mà cũng không thể đảm bảo
hoàn toàn được.
“Đừng suy đoán nữa, trực tiếp gọi điện thoại hỏi
đi, hỏi sau khi Minh Hạo gọi điện thoại cho bọn họ thì trong khoảng thời gian đó có đã gặp người nào, có tiếp xúc với người nào không?” Từ trước đến nay Đường Vân Thành làm việc trực tiếp dứt khoát, mặc dù Đường Vân
Thành cũng biết gọi điện thoại hỏi người khác chuyện này là có chút
không tốt, nhưng mà không điều tra rõ ràng người ở phía sau, nói không
chừng sẽ lại làm ra chuyện gì đó.
“Được rồi, để con gọi điện
thoại.” Đường Lăng cũng đồng ý cách làm của Đường Vân Thành, lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại, Đường Lăng gọi điện thoại cho giáo sư Cổ trước.
“Giáo sư Cổ, tôi có một vấn đề muốn hỏi
ngài, ngày hôm qua trong vòng mười phút tôi đi tìm ông, ông có gặp những người khác không thế?” Điện thoại được kết nối, Đường Lăng cũng không
quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng hỏi.
Giáo sư Cổ bị Đường
Lăng hỏi thì có chút ngơ ngác, nhưng mà vẫn nhanh chóng trả lời lại:
“Không có, ngày hôm qua tôi không có cuộc phẫu thuật, hôm qua cũng không có bệnh nhân hẹn trước, cho nên ngày hôm qua tôi vẫn luôn ở trong phòng làm việc một mình, thẳng cho đến khi cậu đi tìm tôi, đừng nói là trong
mười phút, trong một tiếng đồng hồ cũng không có người nào tới tìm tôi,
tôi cũng chưa từng gặp người nào khác.”
“Vậy trong quá trình ông
rời khỏi phòng làm việc đi đến bệnh viện có gặp người nào khác không, có người nào chủ động chào hỏi với ông hay không?” Đường Lăng lại hỏi một
câu, dù sao thì giáo sư Cổ đi khỏi phòng làm việc, anh cũng không có đi
theo.
“Không có, lúc đó tôi vội vã chạy đến bệnh viện, cho dù có
người chào hỏi với tôi thì tôi cũng không có thời gian để ý tới.” Giáo
sư Cổ vẫn trả lời rất nhanh, trả lời gọn gàng, lúc đó ông ta vội vã đi
nhận học trò, làm sao có thời gian để ý đến cái khác.
“Trong quá
trình ông rời khỏi phòng làm việc đến phòng bệnh của ông cụ Dương, có
người nào khác đụng ông không?” Đường Lăng vẫn không yên lòng như cũ, có khi nào có ai đó giả vờ như không cẩn thận mà đụng phải giáo sư Cổ, sau đó thừa cơ gắn đồ lên trên người của giáo sư Cổ?
“Không có,
không có người nào chạm vào tôi hết.” Giáo sư Cổ lại nhanh chóng trả lời một câu, ông ta hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục nói: “Nhưng
mà ngày hôm qua tôi vừa mới đến bệnh viện, người của bệnh viện Đệ Nhất
lại vây xung quanh tôi, bọn họ cứ luôn đi theo tôi đến phòng bệnh, cho
nên trong quá trình đó có chuyện gì xảy ra hay không tôi không chắc chắn cho lắm, bởi vì có quá nhiều người, mặc dù bọn họ không chạm vào tôi
nhưng mà có mấy người vẫn luôn đứng cách tôi rất gần.”
Vào tình huống lúc ấy ông ta cũng không kiên nhẫn, nhưng mà những người đó thật sự đuổi không đi, ông ta không có cách nào khác.
Đường Lăng nghe thấy lời nói của giáo sư Cổ, hai mắt nhanh chóng trợn lên:
“Giáo sư Cổ, ông kiểm tra xem có thứ gì đó được giấu trong quần áo hay
là những gì mà ông đã mang đi vào ngày hôm qua không?”
Đường Lăng cảm giác ở bệnh viện Đệ Nhất, từ cổng bệnh viện đến phòng bệnh có nhiều người vây xung quanh giáo sư Cổ như thế, nếu như có người nào muốn ra
tay thì vẫn có cơ hội ra tay.
Lúc ấy giáo sư Cổ chắc chắn không kiên nhẫn, cho nên tính cảnh giác sẽ bị giảm xuống, không dễ dàng phát hiện điểm khác thường.
Cho nên rất có thể bị người ta lợi dụng vào tình huống đó.