Cho nên bà cụ Dương biết ông cụ Dương đã quyết định chuyện gì thì khó có thể nói thẳng trực tiếp, nhưng hiện tại bà ta hoàn toàn có thể lấy
chuyện kết hôn với Quỷ Vực Chi Thành để thuyết phục ông cụ Dương.
Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói thì sắc mặt hơi trầm xuống, nhíu mày lại: "Hiện tại chuyện này đã ồn ào như vậy, không biết bên Quỷ Vực Chi Thành có ý gì?!"
"Bên Quỷ Vực Chi Thành không có bất cứ hành động gì,
công chúa Quỷ Vực Chi Thành cũng không có phản ứng nào, chứng tỏ Quỷ Vực Chi Thành vẫn muốn liên hôn với nhà họ Dương chúng ta, cho nên hiện tại chuyện quan trọng nhất là làm cho Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương, còn
chuyện Tầm Chiêu có con thì không thể để người Quỷ Vực Chi Thành biết."
Bà cụ Dương nghi ngờ thân phận của Đường Minh Hạo nhưng không nói ra bởi vì nguyên nhân này, bà ta còn mong muốn liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành.
"Nhưng đứa nhỏ kia..." Trên mặt ông cụ Dương khó xử, đứa nhỏ kia là người có
năng lực, sau này có thể đạt được thành tựu lớn, nếu đó là con của Tầm
Chiêu thì đương nhiên phải về nhà họ Dương, làm việc cho nhà họ Dương.
Đứa nhỏ thông minh lanh lợi như vậy cũng không có nhiều lắm, ông cụ Dương
đối Đường Minh Hạo là thật sự thực vừa lòng, cho nên liền tính Đường
Minh Hạo vạch trần ngụy trang của ông ta, ông ta cũng không có quá sinh
khí, ngược lại nghĩ như thế nào làm Đường Minh Hạo về Nhà họ Dương.
Ông cụ Dương nhìn trúng năng lực của Đường Minh Hạo, đương nhiên điều quan
trọng hơn, đó là con của Tầm Chiêu, người nhà họ Dương.
Người nhà họ Dương phải suy nghĩ cho nhà họ Dương, giống như Tầm Chiêu, tuy rằng
anh không hài lòng với ông, thậm chí oán hận ông vì chuyện năm đó, nhưng Tầm Chiêu vẫn quản lý và phát triển công ty rất tốt.
Mà cho dù hiện tại Tầm Chiêu muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương cũng sẽ không làm chuyện có hại cho Dương Thị.
Đây là sự khác nhau lớn nhất giữa người của mình và người ngoài!!. ngôn tình hay
Trong phương diện này, ánh mắt của ông cụ Dương tinh tường hơn bà cụ Dương.
"Hiện tại Tầm Chiêu náo loạn như vậy, cho dù Quỷ Vực Chi Thành không làm gì
nhưng bọn họ chắc chắn không vui, nếu hiện tại bọn họ biết Tầm Chiêu có
con, đến lúc đó chuyện kết hôn cũng không thành, nói không chừng chúng
ta còn đắc tội với Quỷ Vực Chi Thành, ông cũng biết thế lực của Quỷ Vực
Chi Thành, nếu Quỷ Vực Chi Thành và chúng ta đối đầu thì nhà họ Dương
của chúng ta không phải là đối thủ." Bà cụ Dương cắt ngang lời ông cụ
Dương nói, bà không muốn đứa nhỏ kia quay về nhà họ Dương, càng không
muốn đứa nhỏ kia vào Dương Thị.
Đó là con của Tầm Chiêu cũng là
con của Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh gian xảo, nếu con của Hàn Nhã Thanh vào Dương Thị, đến lúc đó không biết Dương Thị còn mang họ Dương hay
không.
Hơn nữa bà ta thật sự không thích đứa nhỏ kia!!
"Vậy bà có cách gì không?" Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói nghiêm trọng
như vậy thì cũng không kiên trì ý kiến của mình, ông cũng không muốn từ
bỏ chuyện kết hôn với Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa bọn họ đã ký giấy liên
hôn, cũng công khai với bên ngoài, chắc chắn hông thể bỏ qua như thế.
"Chúng ta nhất định phải nghĩ cách làm cho Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương, còn chuyện của đứa bé kia, nếu ông cảm thấy nó là một người tài giỏi thì
chúng ta có thể đưa nó ra nước ngoài du học, chúng ta còn có thể tìm
người dạy dỗ, đào tạo nó, chờ nó học thành tài thì gọi nó quay về, cho
nó vào công ty, đến lúc đó Tầm Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành đã
là vợ chồng già, cho dù công chúa Quỷ Vực Chi Thành biết thân phận của
đứa nhỏ cũng không có ảnh hưởng quá lớn." Bà cụ Dương là một người phụ
nữ, bà ta hiểu rõ phụ nữ, nếu trước khi kết hôn biết được Tầm Chiêu có
con thì chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên.
Nhưng nếu sau khi kết hôn,
nhất là đã kết hôn nhiều năm, cho dù đến lúc đó công chúa Quỷ Vực Chi
Thành biết chuyện này thì cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
"Tôi
rất muốn giữ đứa bé kia lại, tôi tự mình dạy dỗ nó, nó..." Ông cụ Dương
vô cùng hài lòng với Đường Minh Hạo, ở trước mặt lợi ích này, ông lại
không đồng ý để bà cụ Dương đưa người đi.
"Ông còn chưa biết rõ
năng lực của Quỷ Vực Chi Thành, nếu ông giữ đứa nhỏ kia ở bên cạnh mình
thì người Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ biết được, đến lúc đó lỡ chọc
giận thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành thì chúng ta không gánh nổi hậu
quả, lúc trước Đường Lăng xảy ra chuyện, Đường Vân Thành xảy ra chuyện
cũng có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành, Quỷ Vực Chi Thành chỉ nhúng tay vào một chút đã suýt nữa huỷ hoại Đường Lăng và Đường Vân Thành, nếu
không phải Nhà họ Đường vừa nhận lại cô cả kia về thì sợ là nhà họ Đường xong đời rồi, nhà họ Đường và Quỷ Vực Chi Thành là kẻ thù giống như lấy trứng chọi đá, ông cảm thấy nhà họ Dương chúng ta có thể đối đầu với
Quỷ Vực Chi Thành sao?" Bà cụ Dương nói lời này cũng không phải nói quá
mà là tình hình thực tế.
"Tôi cũng nghe nói chuyện này." Trên mặt ông cụ Dương thêm nghiêm túc, xem ra cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Không thể đắc tội với Quỷ Vực Chi Thành."
"Đúng
vậy, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội với Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa chúng ta cũng nhất định phải liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành, chờ Tầm
Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành kết hôn, đến lúc đó tụi nó sẽ có
con, Tầm Chiêu thông minh như vậy, chắc chắn sinh con ra cũng rất thông
minh và lanh lợi, đến lúc đó ông còn sợ không có người nối nghiệp sao?
Chúng ta có thể nói Tầm Chiêu sinh thêm mấy đứa, ông có thể tự mình đào
tạo." Không thể không nói bà cụ Dương thật sự hiểu rõ ông cụ Dương, bà
ta biết cách thuyết phục ông cụ Dương.
"Ừ, bà nói rất đúng, con
của Tầm Chiêu chắc chắn rất tài giỏi, sau khi Tầm Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành kết hôn thì nói bọn nó sinh thêm mấy đứa." Ông cụ Dương
thông suốt, cần gì phải rối rắm vì một đứa bé, Tầm Chiêu còn có thể sinh đứa bé khác.
"Để đảm bảo an toàn thì chúng ta nhất định phải
nhanh chóng xử lý Hàn Nhã Thanh và hai đứa nhỏ kia, tuyệt đối không thể
để người Quỷ Vực Chi Thành phát hiện." Bà cụ Dương nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Dương thì hài lòng, mục đích đã đạt được, tâm trạng của bà cụ
Dương rất tốt, nhưng bà ta vẫn không quên chuyện phải xử lý Hàn Nhã
Thanh và hai đứa nhỏ.
Đối với bà cụ Dương thì Hàn Nhã Thanh và
hai đứa nhỏ là chướng ngại vật cản trợ bọn họ bám lấy Quỷ Vực Chi Thành, cần phải xử lý.
"Lúc trước bà nói đưa đứa bé đi, bán Hàn Nhã
Thanh đến vùng núi, hiện tại có thêm một bé trai, bé trai này không
giống như bé gái, sau này chúng ta còn nói nó quay về." Ông cụ Dương
nhíu mày lại, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, mà có vẻ ý của bà cụ Dương là sau khi đưa Đường Vũ Kỳ đi thì không định cho Đường Vũ Kỳ quay lại.
"Tôi muốn chọn một chỗ tốt cho bé trai, chọn một trường tốt, không thể lãng
phí tài năng của đứa bé." Ông cụ Dương vốn trọng nam khinh nữ, lại biết
được năng lực của Đường Minh Hạo, cho nên ông cụ Dương vẫn còn nhân từ
với Đường Minh Hạo.
"Vậy cũng được, khi nào nó học thành tài thì
cho nó quay về." Lần này bà cụ Dương không phản bác lại, bây giờ đứa bé
kia mới năm tuổi, chờ nó học xong cũng phải mất hai mươi năm, ai biết
được tình hình của hai mươi năm sau thế nào chứ.
Sau này Tầm
Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành kết hôn thì chắc chắn sẽ có con của mình, còn sinh thêm mấy đứa, bà ta không thiếu cháu chắt trai, hiện tại bà ta không thích con của Hàn Nhã Thanh.
"Đúng rồi, ông cho
người đi tìm Hàn Nhã Thanh và con nhóc kia, bọn họ tìm đến đâu rồi?" Bà
cụ Dương nhớ tới chuyện này thì sắc mặt hơi trầm xuống: "Đứa nhỏ kia náo loạn nửa ngày, phá hủy kế hoạch của chúng ta, cũng không có cách nào
tìm hiểu chuyện kia."
"Tôi gọi điện thoại hỏi tình hình một chút." Ông cụ Dương cầm lấy điện thoại gọi đi.
Điện thoại vang lên mấy tiếng mới kết nối được.
"Tôi nói mấy người làm chuyện kia thế nào rồi? Đã tìm thấy người chưa?" Điện thoại vừa được kết nối thì ông cụ Dương trầm giọng hỏi.
"Vẫn
chưa, chúng tôi đã tìm khắp thành phố A nhưng chưa tìm được người mà ông muốn tìm." Giọng của đối phương truyền tới, dường như có chút yếu ớt,
có chút nhẹ nhàng, không biết có phải bởi vì không tìm được người cho
nên không đủ tự tin hay không?
"Mấy người làm việc thế nào vậy?
Thời gian dài như vậy nhưng không có một chút tin tức nào sao?" Ông cụ
Dương nổi giận: "Không phải tôi nói mấy người đi tìm hai người thôi sao? Cũng không phải là người lợi hại, thần bí, khó tìm như thế sao?"
"Ông cụ Dương, chúng tôi đã cố gắng hết sức, thật sự không tìm thấy." Bên
kia người nọ vô cùng cẩn thận, nhưng giọng điệu càng nhẹ nhàng hơn, hơn
nữa tốc độ nói chuyện có chút chậm, giống như bị người ta khống chế...