Cũng không thể viết là nhân vật thần bí của Quỷ Vực Chi Thành được nha?
Đối với câu hỏi này Đường Minh Hạo không thể trả lời, thân phận của cậu
không thể để lộ được, nếu không cậu đã không phải ngụy trang phiền toái
như vậy, tất nhiên cậu cũng không muốn lừa gạt người khác, cho nên cậu
quyết định không trả lời.
"Bạn nhỏ, cháu biết người đứng đầu Quỷ
Vực Chi Thành sao?" Phóng viên hỏi bằng cách khác, muốn dùng cách này để hỏi thân phận của Đường Minh Hạo.
Không thể không nói phóng viên này rất thông minh, nếu Đường Minh Hạo biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi
Thành, chắc chắn thân phận của Đường Minh Hạo ở Quỷ Vực Chi Thành sẽ
không thấp.
Đường Minh Hạo đưa mắt nhìn người phóng viên đó một chút, sau đó nhẹ nhàng nói: "Không biết."
"Hả? Không biết? Cháu không biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành?" Người
phóng viên kia sửng sốt, hắn ta thấy đứa nhỏ này bày trận thế to như vậy còn tưởng thân phận của nó ở Quỷ Vực Chi Thành không đơn giản, hơn nữa
đứa trẻ này còn đến đòi công bằng cho cô chủ của Quỷ Vực Chi Thành, hắn
còn tưởng đây là con hoặc cháu trai của người đứng đầu Quỷ Vực Chi
Thành.
Không ngờ đứa trẻ này lại không biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành.
"Cháu không biết Quỷ Vực Chi Thành thì lạ lắm sao? Chẳng lẽ chú biết người
đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành?" Đường Minh Hạo hỏi ngược lại.
"Tất
nhiên chú không biết người đứng đầu Quỷ Vực Chi Thành, chú cũng đâu phải người của Quỷ Vực Chi Thành, nhưng cháu là người của Quỷ Vực Chi Thành, mà cháu lại..." Phóng viên kia nghe Đường Minh Hạo nói thì theo bản
năng tranh luận.
Đúng lúc này Đường Minh Hạo thấy Cố Ngũ đi từ
trong bệnh viện ra, đứng từ xa gật nhẹ đầu với Đường Minh Hạo, ý là bà
cụ Dương đồng ý cho họ đi vào.
"Ai nói với chú cháu là người của
Quỷ Vực Chi Thành? Cháu có nói cháu là người của Quỷ Vực Chi Thành sao?" Mục đích của Đường Minh Hạo đã đạt được thì qua cầu rút ván.
Phóng viên kia sững người, không chỉ phóng viên mới hỏi mà tất cả phóng viên
đều sững người, đứa trẻ này không phải người của Quỷ Vực Chi Thành sao?
Nhưng rõ ràng đứa nhỏ này mới nói...
Mọi người cẩn thận suy nghĩ lại, đúng là đứa nhỏ này chưa hề nói mình là
người của Quỷ Vực Chi Thành, nó chỉ hỏi bọn họ một câu có biết Quỷ Vực
Chi Thành không.
Đứa nhỏ này không phải người của Quỷ Vực Chi Thành, vậy nó hỏi như vậy là có ý gì?
Đứa trẻ này không phải người của Quỷ Vực Chi Thành, vậy tại sao nó lại nói nó muốn tìm ông cụ Dương tính sổ?
Tất cả phóng viên đều bị Đường Minh Hạo làm cho mơ hồ.
Cố Ngũ đi ra từ bệnh viện nghe được lời của Đường Minh Hạo, anh ta không
nhịn được mà bật cười, cậu chủ nhỏ nhà mình quả nhiên lợi hại nhất.
Cậu chủ nhỏ cố tình nói về Quỷ Vực Chi Thành, cố ý để mọi người hiểu lầm, tất cả đều muốn để cho bà cụ Dương nhìn thấy.
Ban nãy anh ta vào phòng bệnh nói cậu chủ nhỏ nhà mình muốn gặp ông cụ Dương, bà cụ Dương đồng ý ngay lập tức.
Rõ ràng bà cụ Dương biết chuyện đã xảy ra bên ngoài bệnh viện, bà ta cũng
cho rằng cậu chủ nhỏ chính là người của Quỷ Vực Chi Thành.
Trong
tình huống này bà cụ Dương chắc chắn không dám đắc tội với người của Quỷ Vực Chi Thành, cũng không dám từ chối người của Quỷ Vực Chi Thành.
Nhưng cậu chủ nhỏ cũng rút ván nhanh quá đi, họ còn chưa nhìn thấy ông cụ
Dương đâu, cậu chủ nhỏ không sợ bà cụ Dương từ chối họ sao?
"Cậu chủ nhỏ, bà cụ Dương mời chúng ta vào." Cố Ngũ không muốn cho bà cụ Dương cơ hội từ chối, anh ta cố ý nói to.
Nhưng bây giờ tất cả phóng viên bên ngoài đều không phát sóng trực tiếp, tivi trong phòng bệnh của ông cụ Dương cũng không mở, hơn nữa bà cụ Dương
cũng không phải lúc nào cũng xem điện thoại, dù sao ông cụ Dương vẫn còn đang "hôn mê" đó.
Bà cụ Dương cũng không biết những lời cậu chủ
nhỏ mới nói nhanh như vậy, ban nãy bà cụ Dương cho người canh gác bên
ngoài, lúc cậu chủ nhỏ đến người kia đi báo cáo tình hình với bà cụ
Dương, bà ta mới biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Lúc anh ta vào cũng là lúc thấy một bảo vệ đang báo cáo tình hình với bà cụ Dương.
"Cậu chủ nhỏ, chúng ta vào trước đã." Để đề phòng xảy ra tình huống đó, Cố
Ngũ cảm thấy vẫn nhanh chóng đi vào cho đỡ phiền phức.
"Được."
Đường Minh Hạo gật đầu đồng ý, lần nữa đi về phía bệnh viện, những phóng viên kia không dám chặn đường Đường Minh Hạo, chỉ một mực bám sát nó. Đam Mỹ Hay
Hiện tại tất cả phóng viên đều có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi, nhưng đột nhiên lại không biết nên hỏi gì.
Hỏi thân phận của đứa nhỏ này? Đứa trẻ này chắc chắn sẽ không trả lời, lúc
trước bọn họ hỏi thân phận của đứa nhỏ, nó cũng không để lộ nửa chữ.
Hỏi về Quỷ Vực Chi Thành? Nhưng đứa nhỏ này mới nói nó không phải là người của Quỷ Vực Chi Thành.
"Bạn nhỏ, vì sao cháu muốn tìm ông cụ Dương? Cháu và ông cụ Dương có mâu
thuẫn gì với nhau sao? Có phải người nhà cháu có mâu thuẫn với ông cụ
Dương không?" Vẫn là phóng viên kia đưa ra câu hỏi, không thể phủ nhận
rằng người phóng viên này rất có năng khiếu đặt câu hỏi.
"Chú
muốn biết nhiều như vậy thì chú đi chung vào với cháu đi." Đường Minh
Hạo nhìn về phía người phóng viên kia, người này rất thông minh lanh
lợi, việc bạn nhỏ Đường Minh Hạo sắp làm cần có phóng viên hỗ trợ.
Đường Minh Hạo biết hiện tại trước cửa phòng ông cụ Dương có phóng viên,
nhưng những người được bà cụ Dương đồng ý cho vào chắn chắn sẽ nghe theo lời dặn dò của bà ta để viết.
Không bằng tự nó mang mấy phóng viên khác vào.
"Thật sao? Chú có thể vào chung với cháu sao?" Người phóng viên kia ngạc
nhiên, lập tức phấn khích, vì quá kích động nên giọng nói run run.
Vào trong chắc chắn có tin lớn, cơ hội tốt như vậy cứ thế rơi vào người hắn sao?
Cố Ngũ âm thầm hô một tiếng, cậu chủ nhỏ nhà mình còn muốn mang phóng viên vào, xem ra cậu chủ nhỏ sợ chuyện này không đủ lớn.
Mặc dù Cố Ngũ kinh sợ nhưng cũng không có ý định ngăn cản Đường Minh Hạo.
Lúc này phải giữ mặt mũi cho cậu chủ nhỏ, đương nhiên nguyên nhân chính vẫn là Cố Ngũ rất khâm phục Đường Minh Hạo, cho nên anh ta cảm thấy không
cần biết cậu chủ nhỏ làm gì anh ta đều phải ủng hộ.
Hơn nữa trước đó lão đại cũng đã dặn dò như vậy.
"Việc cháu làm là quang minh chính đại, không sợ người khác biết, cũng không
sợ các chú đưa tin, chỉ cần chú đưa tin một cách chính xác nhất là
được." Trong lòng Đường Minh Hạo đã tính toán tốt, nó đưa mắt nhìn những phóng viên kia, sau đó lại chỉ thêm hai người nữa: "Ba người các chú
vào cùng cháu, dù sao chỗ này cũng là bệnh viện, nhiều người vào quá
cũng không tốt."
"Thật tốt quá, tôi cũng có thể vào cùng." Hai
người phóng viên được chỉ hưng phấn tí nữa nhảy dựng lên, lúc trước bọn
họ làm cách nào cũng không thể vào được.
Thứ nhất bởi vì họ là truyền thông nhỏ, thứ hai bọn họ không liên quan đến nhà họ Dương nên bà cụ Dương không tin bọn họ.
Hiện tại có cơ hội đi vào, họ cực kỳ cao hứng, hơn nữa đứa nhỏ này còn nói
rõ muốn tìm ông cụ Dương để tính sổ, chắc chắn sẽ có tin lớn, sao họ
không hưng phấn được?
Những người được vào cực kỳ phấn khích, những người còn lại đều cực kỳ thất vọng.
"Bạn nhỏ, chú có thể vào cùng..." Có người cũng muốn đi vào, mới nói được
một nửa bị ánh mắt của Đường Hạo Minh dọa sợ, nửa câu còn lại nhét lại
vào bụng. Trong nháy mắt đó hắn cảm thấy ánh mặt của đứa nhỏ này rất dọa người, khiến hắn không dám nói hết câu.
Cố Ngũ hiểu rõ ý của cậu chủ nhỏ nhà mình, trao đổi ánh mắt với mấy người đi sau Đường Minh Hạo, mấy người kia mặt không chút thay đổi ngăn những phóng viên còn lại bên ngoài.
Những người này đều thấy những cảnh còn rối loạn hơn hiện tại, chút chuyện nhỏ này không làm khó được bọn họ.
Đường Minh Hạo mang ba phóng viên do mình chọn vào bệnh viện, lúc nãy Cố Ngũ
đã gặp bà cụ Dương, biết phòng bệnh ông cụ Dương ở chỗ nào nên anh ta đi đầu dẫn đường.
Đến phòng bệnh, Đường Minh Hạo lễ phép gõ cửa một cái, mẹ đã dạy nó dù lúc nào cũng không được mất sự phong độ của mình,
mặc dù tìm người tính sổ thì cũng không được mất phép lịch sự cơ bản
nhất.
Cố Ngũ thấy động tác gõ cửa của Đường Minh Hạo, khóe miệng
hơi nâng lên, nhịn không được mà cười, cậu chủ nhỏ nhà mình thật đáng
yêu.
Cố Ngũ lần nữa tràn ngập niềm tin vào tương lai của bản
thân, tương lai đi theo cậu chủ nhỏ nhà mình lăn lộn chắc chắn sẽ rất
thú vị.
"Mời vào." Giọng nói bà cụ Dương từ trong phòng truyền ra, nghe hơi mệt mỏi.
Lúc này Đường Minh Hạo mới đẩy cửa đi vào, bà cụ Dương nghe tiếng đẩy cửa
đi vào thì ngước mắt nhìn sang, lúc thấy trận thế này, rất kinh sợ.