“Ông cụ Dương gian xảo có tiếng, sợ là sẽ không dễ dàng mắc lừa như vậy
đâu, huống hồ gì còn có bà cụ Dương nữa, nói về phương diện âm mưu thì
bà cụ Dương chỉ có hơn chứ không kém ông cụ Dương đâu, dù sao thì Minh
Hạo chỉ là một đứa nhỏ mới có năm tuổi, sao có thể là đối thủ của bọn họ được.” Ông cụ Đường cũng không ôm hi vọng quá lớn, cứ tùy theo Minh Hạo đi, cũng chính là muốn để Minh Hạo trút giận, về phần chuyện tính sổ
với ông cụ Dương vẫn nên phải có ông mới được.
Khóe môi của Dương Tầm Chiêu hơi nhấc lên, không nói gì, chỉ là đôi mắt rõ ràng chìm hơn
mấy phần, mấy năm gần đây ông cụ Dương và bà cụ Dương tính toán anh cũng không ít, hồi lúc trước anh cũng khó lòng phòng bị, sau khi anh lớn lên bước vào công ty, sau khi không ngừng phát triển công ty lớn mạnh thì
ông cụ Dương mới không dám không kiêng kỵ như vậy.
“Anh trai của
cháu là lợi hại nhất, anh trai nhất định có thể làm được.” Đường Vũ Kỳ
tuyệt đối tin tưởng anh trai mình vô điều kiện, ở trong mắt của Vũ Kỳ,
không có chuyện gì có thể làm khó anh trai của cô bé được.
“Đúng
vậy, Vũ Kỳ nói rất đúng, Minh Hạo lợi hại nhất, chắc chắn là Minh Hạo có thể làm được, cũng bởi vì Minh Hạo là con nít cho nên làm mọi chuyện
cũng dễ dàng hơn. Hơn nữa bởi vì Minh Hạo là con nít, ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng sẽ không phòng bị quá mức đối với Minh Hạo, cho nên tôi
cảm thấy chắc chắn Minh Hạo có thể làm được.” Suy nghĩ của bà cụ Đường
và ông cụ Đường khác biệt nhau, có một số việc có thể thay đổi góc độ để suy nghĩ, nói không chừng còn có niềm vui.
“Minh Hạo đã đi rồi,
trước tiên cứ xem tình huống rồi hẵng nói.” Hàn Nhã Thanh không phát
biểu suy nghĩ của mình, nhưng mà trong lòng của cô rất tán thành với
cách nói của bà cụ Đường, cô cũng cảm thấy lần này Minh Hạo đi tìm ông
cụ Dương chắc chắn có thể khuấy động nên động tĩnh không nhỏ, sợ là đủ
để ông cụ Dương chịu đựng.
“Mặc kệ chuyện lần này Minh Hạo làm có kết quả như thế nào, Tầm Chiêu vẫn phải chuẩn bị sẵn sàng, cho dù lần
này Minh Hạo có thật sự vạch trần được lớp ngụy trang của ông cụ Dương,
dựa vào tính cách của ông cụ Dương, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu,
chắc chắn sẽ còn gây ra những chuyện khác nữa.” Hiển nhiên là ông cụ
Đường không lạc quan cho lắm, chủ yếu là ông cụ Đường hiểu rất rõ tác
phòng bình thường của ông cụ Dương.
“Chẳng lẽ là chúng ta còn sợ
ông ta?” Bà cụ Đường lại không phục: “Bọn họ muốn hãm hại Tầm Chiêu,
chẳng lẽ là chúng ta cứ để mặc cho bọn họ hãm hại, cứ coi như nhà họ
Đường chúng ta không tồn tại hả?”
Hiển nhiên địa vị của nhà họ
Đường đặc biệt cao quý, nhưng mà bình thường ông cụ Đường và bà cụ Đường đều khiêm tốn, lần này nghe thấy giọng điệu này của bà cụ Đường rõ ràng là có hơi "phách lối"!
Đương nhiên là lúc này bà cụ Đường đã xem Dương Tầm Chiêu như người một nhà.
“Tất nhiên không sợ rồi.” Ông cụ Đường thấy dáng vẻ của vợ mình, nhịn không được mà cười.
Sợ hả? Nhà họ Đường đã từng sợ ai chưa? Bình thường ông chỉ thích yên ổn,
không thích gây phiền toái, cái này cũng không đại biểu ông sẽ sợ ai. Đam Mỹ Hay
“Cái này thì đúng, trước kia nhà họ Đường chúng ta thoải mái với ông cụ
Dương và bà cụ Dương cũng là bởi vì dựa vào mặt mũi của Tầm Chiêu, hiện
tại Tầm Chiêu với hai người nhà họ Dương ấy đã không còn quan hệ nữa,
nếu như ông cụ Dương và bà cụ Dương không gây chuyện thì cũng coi như
thôi đi, nếu như mà bọn họ còn dám hại Tầm Chiêu, còn dám hại Nhã Thanh
cùng với hai đứa nhỏ, nhà họ Đường chúng ta tuyệt đối sẽ không tha thứ
cho bọn họ.” Từ xưa đến nay bà cụ Đường không phải là người không nói
lý, tuy là lúc này bà cụ Đường cũng sẽ không chủ động đi gây sự, nhưng ý của bà là ông cụ Dương và bà cụ Dương mà còn gây chuyện nữa thì nhà họ
Đường tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hiển nhiên là bà cụ Đường vẫn
rất quan tâm đến Dương Tầm Chiêu, cho dù Dương Tầm Chiêu đã tổ chức buổi họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nhưng mà huyết thống vẫn còn ở đó, hơn nữa bà cụ Đường biết rằng Dương Tầm Chiêu là một đứa
nhỏ rất tình nghĩa, bà cũng không muốn để cho Dương Tầm Chiêu phải khó
xử.
“Được, đều nghe theo ý bà.” Đương nhiên ông cụ Đường cũng
hiểu ý của bà cụ Đường, từ xưa đến nay ông cụ Đường sẽ không làm trái ý
của vợ mình đã nói, huống hồ gì bà cụ Đường nghĩ rất chu toàn.
Đương nhiên Dương Tầm Chiêu cũng hiểu được ý của bà cụ Đường là đang quan tâm đến anh, bởi vì bà cụ Đường quan tâm anh cho nên tình nguyện không so
đo việc ông cụ Dương muốn đưa Vũ Kỳ đi và chuyện bán Nhã Thanh.
Giờ phút này tâm trạng của Dương Tầm Chiêu vô cùng phức tạp, ông cụ Dương
với bà cụ Dương là người nhà của anh, là người nhà trên huyết thống
nhưng mà ông cụ Dương với bà cụ Dương lại làm ra những chuyện đó, chưa
từng quan tâm đến cảm nhận của anh, ông cụ Dương và bà cụ Dương vì lợi
ích mà có thể nghĩ ra trăm phương nghìn kế để gài bẫy anh.
Nhưng
mà người của nhà họ Đường lại hết sức quan tâm tới cảm nhận của anh, bất kể chuyện nào cũng sẽ nghĩ đến tình cảnh và tâm trạng của anh trước
tiên.
So sánh như thế này làm cho lòng của Dương Tầm Chiêu cảm
thấy rất phức tạp, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì
cho phải.
“Nếu Minh Hạo đã không sao, vậy thì anh chơi với Vũ Kỳ
một lát đi.” Hàn Nhã Thanh không muốn để Dương Tầm Chiêu phải suy nghĩ
quá nhiều, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, thật sự đủ loạn
rồi. Mà ông cụ Dương và bà cụ Dương còn làm ra những chuyện đó, là người ngoài nhìn thấy mà trái tim cũng lạnh theo, thậm chí là sợ hãi.
Cho dù Dương Tầm Chiêu đã tổ chức họp báo cắt đứt quan hệ với người nhà,
nhưng mà những chuyện ông cụ Dương và bà cụ Dương đã làm chắc chắn vẫn
sẽ để Dương Tầm Chiêu cảm thấy không thoải mái.
Vũ Kỳ nhà cô là
hạt dẻ cười của mọi người, để Vũ Kỳ chơi cùng với Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu không có thời gian để suy nghĩ những chuyện phiền lòng đó nữa rồi.
“Đúng đó đúng đó, ba chơi với con đi.” Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nghe thấy thì lập tức hưng phấn hoan hô, cô bé đã lớn như vậy
rồi, đến bây giờ ba vẫn còn chưa chơi cùng cô bé.
Lần nào cô bé nhìn thấy mấy bạn nhỏ khác cũng có ba dẫn đi chơi, lần nào cô bé cũng cảm thấy vô cùng ghen tị.
“Được rồi, để ba chơi cùng công chúa nhỏ nào.” Dương Tầm Chiêu nhìn dáng vẻ
hưng phấn của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, khóe môi của anh cũng không
nhịn được mà nâng lên.
Hiện tại anh có người mà mình yêu sâu đậm ở bên cạnh, có con trai có con gái, có nhiều người cần anh quan tâm, anh rất thỏa mãn.
Cuộc sống tốt đẹp như thế, thật sự không nên bởi vì những chuyện khác ảnh hưởng đến tâm trạng.
Anh đã từng nói, đã lựa chọn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, vậy liền cắt đứt sạch sẽ, bởi vì anh không thể để cho người anh yêu lại phải chịu
tính toán và khi dễ của ông cụ Dương và bà cụ Dương.
Anh càng
không hy vọng tương lai của con anh lại giống như anh, trở thành công cụ của ông cụ Dương, anh không muốn con của anh bị ông cụ Dương điều khiển tính toán.
Cho nên cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, anh không hề hối hận một chút nào hết.
Năm đó chuyện của mẹ anh làm cho trái tim anh hoàn toàn lạnh lẽo đối với
nhà họ Dương, khi đó anh muốn rời khỏi với mẹ mình, nhưng mà anh biết
rằng nếu như anh đi với mẹ, ông cụ Dương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho
mẹ, cho nên anh cũng chỉ có thể ở lại nhà họ Dương.
Bây giờ anh chỉ thực hiện chuyện mà hai mươi năm vẫn chưa làm được.
Cùng lúc đó Đường Minh Hạo đang trên đường chạy đến bệnh viện, nhưng mà lúc
đi ngang qua cửa hàng, Đường Minh Hạo lại kêu Tiểu Lưu dừng xe lại.
“Cậu chủ nhỏ, sao vậy? Không phải là đến bệnh viện hả, ở đây còn cách bệnh
viện rất xa.” Cố Ngũ có hơi ngơ ngác, vô cùng khó hiểu mà nhìn Đường
Minh Hạo, cậu chủ nhỏ hùng hùng hổ hổ muốn đi tìm ông cụ Dương tính sổ,
tại sao đi nửa đường lại dừng lại.
“Tôi cần phải ngụy trang một
chút, bây giờ không có người nào biết tôi, nhưng mà sau khi khi ba mẹ
tôi ở cùng một chỗ thì chắc chắn sẽ công khai thân phận của tôi, lúc đó
chắc chắn có rất nhiều người nhận ra tôi, cho nên ngày hôm nay tôi cần
phải ngụy trang một chút, tránh để sau này bị người ta bàn tán.” Đường
Minh Hạo nhìn Cố Ngũ một chút, bây giờ ngược lại kiên nhẫn giải thích, bởi vì thằng nhóc còn cần Cố Ngũ đi mua đồ giúp cho nó.
Cố
Ngũ hoàn toàn sửng sốt, cậu chủ nhỏ còn muốn ngụy trang hả? Trước khi
cậu chủ nhỏ đi tìm người ta tính sổ lại còn có thể nghĩ đến chuyện muốn
ngụy trang, cậu chủ nhỏ cân nhắc chu đáo như vậy, anh ta cũng không nghĩ tới.
Đúng là anh ta còn không bằng một đứa nhỏ năm tuổi nữa mà.
“Cậu chủ nhỏ nói rất đúng, nên ngụy trang một chút.” Sau khi Cố Ngũ lấy
lại tinh thần thì liên tục gật đầu, giờ phút này Cố Ngũ đối với Đường
Minh Hạo lại càng bội phục thêm, không hổ là con trai của lão đại và bà
chủ nhà anh ta, quả nhiên lợi hại.
“Chú đi mua cái mũ giúp cho
tôi, mua một cặp kính mắt, lại mua thêm cây bút kẻ mày màu cà phê.” Cậu
chủ nhỏ Đường Minh Hạo nghiêm túc dặn dò.
“Tại sao lại phải mua
chì kẻ mày?” Cố Ngũ không hiểu, mua mũ mua kính râm thì anh ta có thể
hiểu được, nhưng mà tại sao cậu chủ nhỏ lại muốn mua chì kẻ mày, chẳng
lẽ cậu chủ nhỏ muốn vẽ lông mày hả?
Chẳng lẽ ngay cả lông mày cũng phải ngụy trang? Không cần phải tỉ mỉ như thế đó chứ?
Nhưng mà tại sao lại phải là màu cà phê?
Cậu chủ nhỏ vẽ lông mày thành màu cà phê có đẹp không?