"Làm sao Hàn Nhã Thanh biết được? Sao cô ta biết chúng ta dùng con nhóc
kia để uy hiếp Tầm Chiêu?" Ông cụ Dương nheo hai mắt đầy lạnh lẽo:
"Người phụ nữ xấu xí kia đúng là giỏi phá chuyện của người khác."
Lúc này ông cụ Dương vẫn chưa biết Hàn Nhã Thanh là cô cả nhà họ Đường, ông cụ Dương cũng không biết dáng vẻ thật sự của Hàn Nhã Thanh, ông cụ
Dương còn cho rằng Hàn Nhã Thanh là một người xấu xí.
"Người phụ
nữ Hàn Nhã Thanh đúng là không đơn giản, chúng ta đã xem thường cô ta,
chắc chắn cô ta cũng đang xem phát sóng trực tiếp và đoán được gì đó,
cho nên mới gửi tin nhắn cho Tầm Chiêu." Vẻ mặt của bà cụ Dương vô cùng
nặng nề: "Tôi lo lắng nhất là chuyện này, tôi sợ Hàn Nhã Thanh sẽ phá hư mọi chuyện, cho nên tôi mới muốn nhanh chóng tìm được thấy Hàn Nhã
Thanh, sau đó giải quyết mối rắc rối Hàn Nhã Thanh này, không nghĩ tới
vẫn chậm một bước."
"Người của tôi làm việc thật là kém, thời
gian dài như vậy vẫn không tìm thấy Hàn Nhã Thanh và con nhóc kia." Ông
cụ Dương nhắc tới chuyện này thì trên mặt đầy u ám: "Nếu chúng ta tìm
thấy Hàn Nhã Thanh thì lập tức bán cô ta vào núi sâu, để cô ta mãi mãi
không thể trở về, tôi xem cô ta còn có thể phá hư chuyện của Tầm Chiêu
nữa hay không."
"Hiện tại Tầm Chiêu đã biết đứa bé không ở chỗ
của chúng ta nên chắc chắn sẽ không quay về, bước đầu tiên trong kế
hoạch đã thất bại." Bà cụ Dương phập phồng lồng ngực, xem ra bà ta rất
tức giận: "Lúc trước chúng ta nên sớm giải quyết mối rắc rối Hàn Nhã
Thanh, do chúng ta quá mềm lòng, lương thiện."
"Ai có thể nghĩ
đến Hàn Nhã Thanh xấu xí không biết xấu hổ như thế chứ, cô ta chẳng
những quấn lấy Tầm Chiêu mà còn không ngừng phá hư chuyện của Tầm Chiêu, bà yên tâm, lần này tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta." Trên mặt ông cụ
Dương đầy tàn nhẫn, giọng nói cũng lạnh đi.
"Hiện tại chúng ta
phải nghĩ bước thứ hai trong kế hoạch, sở dĩ Tầm Chiêu muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta là vì Hàn Nhã Thanh ầm ĩ, chúng ta không thể để người
phụ nữ nham hiểm Hàn Nhã Thanh huỷ hoại Tầm Chiêu được, chúng ta nhất
định phải làm cho Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương." Bà cụ Dương lộ vẻ đau lòng, dường như người khác mới phạm tội tày trời, chỉ có bà ta mới vô
tội.
Thật là làm khó bà ta làm nhiều chuyện như vậy nhưng vẫn có thể nói ra lời như thế.
"Đúng, bà nói rất đúng, chắc chắn Hàn Nhã Thanh đã giở trò, chúng ta không thể để Tầm Chiêu ở bên cạnh người phụ nữ kia." Nhưng ông cụ Dương lại không cảm thấy bà cụ Dương nói sai, ngược lại vô cùng tán thành với bà cụ
Dương.
Quả nhiên nồi nào úp vung nấy!
"Tôi nhất định phải
tìm được Hàn Nhã Thanh và con nhóc kia, đến lúc đó lại giải quyết bọn
họ, hiện tại chúng ta phải lên kế hoạch để Tầm Chiêu quay về nhà." Ông
cụ Dương cũng biết hiện tại chuyện quan trọng nhất là Dương Tầm Chiêu
quay về nhà họ Dương.
Nếu Dương Tầm Chiêu thật sự cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nếu sau này Dương Tầm Chiêu thật sự không quản lý
Dương Thị nữa thì nhà họ Dương sẽ không có người nối nghiệp, ông không
ôm hy vọng gì với Dương Tầm Trung.
Ông cụ Dương biết rõ trong
lòng, nếu giao Dương Thị cho Dương Tầm Trung thì sợ là chưa được bao
lâu, Dương Tầm Trung có thể làm cho Dương Thị sụp đổ.
Cho nên nhà họ Dương vẫn phải dựa vào Dương Tầm Chiêu! Ông cụ Dương hiểu rõ chuyện này trong lòng!!
Huống chi còn có chuyện kết hôn của Dương Tầm Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi
Thành, nếu Dương Tầm Chiêu không trở về, nếu Dương Tầm Chiêu không còn
là người nhà họ Dương thì ai kết hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành?
Vì vậy cho dù thế nào thì ông cụ Dương cũng nhất định phải làm cho Dương Tầm Chiêu trở về.
Ông cụ Dương nghĩ vậy thì trong lòng cũng nóng nảy, ông cụ Dương lại muốn uy hiếp Dương Tầm Chiêu.
Cậu năm Tào không nhìn thấy nội dung tin nhắn trong điện thoại thư ký Lưu,
cho nên cậu năm Tào vẫn chưa hiểu tình huống, cậu năm Tào vẫn chưa lấy
điện thoại ra khỏi tai của Dương Tầm Chiêu.
"Dương Tầm Chiêu, cháu nghe cho kỹ, cháu..." Ông cụ Dương lại rống giận muốn uy hiếp Dương Tầm Chiêu.
Nhưng Dương Tầm Chiêu lại đẩy điện thoại của cậu năm Tào ra.
Cậu năm Tào ngẩn người, lập tức hiểu anh ba không muốn nghe điện thoại, anh ba không sợ ông cụ Dương uy hiếp.
Cậu năm Tào là người thông minh, lập tức liên kết các sự việc thì nhanh
chóng hiểu ra, cho nên sau khi Dương Tầm Chiêu đẩy tay anh ta thì cậu
năm Tào lập tức cúp điện thoại, không nói một chữ với ông cụ Dương.
Đương nhiên ông cụ Dương còn chưa uy hiếp xong thì cậu năm Tào đã cúp máy.
"Anh ba, chuyện này đã được giải quyết?" Cậu năm Tào đoán được một chút, nếu chuyện này chưa được giải quyết thì anh ta không thể nào không nghe
điện thoại của ông cụ Dương.
"Ừ." Tâm trạng của cậu ba Dương rất
tốt, cho nên nhẹ giọng lên tiếng, lúc này cậu ba Dương không còn lạnh
lẽo đông chết người khác nữa, giọng điệu có chút nhẹ nhàng.
Dương Tầm Chiêu cũng không còn kiêng dè những phóng viên này, anh đi về phía
trước, những phóng viên này còn muốn ngăn anh lại đặt câu hỏi, nhưng cả
đám đối diện với ánh mắt của cậu ba Dương thì lập tức nhường đường.
Khóe môi cậu năm Tào không nhịn được giật giật, không thể quá dung túng cho
đám phóng viên này, nếu không thì bọn họ thật sự không nể mặt ai.
Ngay cả anh ta còn sợ ánh mắt của anh ba, đám phóng viên không sợ mới lạ, cho nên lúc trước anh ba có chút khách sáo với bọn họ.
Lần này không có ai ngăn cản nên Dương Tầm Chiêu nhanh chóng đi qua.
Lúc phóng viên lấy lại tinh thần thì Dương Tầm Chiêu đã đi một đoạn xa.
Lúc này bọn họ muốn ngăn cản Dương Tầm Chiêu thì chắc chắn không thể được,
bọn họ nghĩ đến ánh mắt của cậu ba Dương thì chẳng có ai không sợ chết
đi đến trước mặt Dương Tầm Chiêu.
Không thể đi đến trước mặt, nhưng có thể đứng ở phía sau đặt câu hỏi.
"Cậu ba Dương, anh cứ đi như vậy sao? Lúc nãy ông cụ Dương gọi điện thoại
đến, anh không định quay về gặp bọn họ sao? Cậu ba Dương không lo lắng
ông cụ Dương thật sự xảy ra chuyện gì sao? Dù sao ông cụ Dương cũng lớn
tuổi rồi, cậu ba Dương làm như vậy có không còn tình người hay không?"
Phóng viên Lỗ không dám đi về phía trước nên chỉ có thể đứng ở đó lớn
tiếng nói.
Lúc này anh ta cố ý nói những lời dẫn dắt suy nghĩ của người khác.
"Đúng đó, cho dù thế nào cũng không thể không quan tâm sự an toàn của người
lớn chứ? Cho dù người xa lạ cũng không thể không quan tâm, huống chi là
người thân, thật là quá đáng." Có người lập tức nói theo phóng viên Lỗ.
Phóng viên Lỗ nghe thấy có người phụ họa theo mình thì càng thêm dũng cảm:
"Người ngoài cũng biết mấy năm qua ông cụ Dương nuôi lớn cậu ba Dương,
tự mình dạy dỗ cậu ba Dương, vì cậu ba Dương nên ông cụ Dương đã bỏ ra
không ít tâm huyết, hiện tại cậu ba Dương trả ơn cho ông cụ Dương như
thế sao?"
Dương Tầm Chiêu không muốn quan tâm tới bọn họ, trước
khi Dương Tầm Chiêu làm chuyện này thì anh đã nghĩ tới có người dùng đủ
lý do chỉ trích mình, đương nhiên anh cũng nghĩ đến ông cụ Dương và bà
cụ Dương sẽ không từ bỏ ý đồ của mình.
Nhưng anh vẫn làm như vậy, nếu anh làm như vậy thì sẽ không quan tâm những điều đó, những chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến anh.
"Đúng thế, mấy năm qua ông cụ Dương cũng rất khó khăn, cậu ba Dương mất mẹ từ nhỏ..." Có người nhắc tới mẹ của Dương Tầm Chiêu, năm đó ông cụ Dương
thông báo mẹ của Dương Tầm Chiêu đã qua đời với mọi người, cho nên người bên ngoài cho rằng mẹ của Dương Tầm Chiêu thật sự đã chết.
Dương Tầm Chiêu nghe phóng viên kia nhắc tới mẹ mình thì cả người bỗng nhiên cứng đờ, con ngươi lập tức lạnh băng.
"Anh ba, anh ba, bình tĩnh, bình tĩnh, không thể để người khác biết chuyện
năm đó được, nếu không thì đối với anh, đối với bác gái là một sự tổn
thương, nhất là với bác gái." Cậu năm Tào đi theo bên cạnh Dương Tầm
Chiêu, anh ta thấy phản ứng của Dương Tầm Chiêu thì đưa tay giữ lấy anh.
Anh ta cũng không biết rõ chuyện năm đó, chỉ biết một phần nhỏ nhưng cũng
đủ làm cho anh ta khiếp sợ, nếu chuyện năm đó thật sự bị đào lên thì sẽ
gây tổn thương rất lớn với anh ba và bác gái.
Cậu năm Tào thật sự sợ Dương Tầm Chiêu nhất thời kích động nói những lời không nên nói.
Thư ký Lưu cũng khiếp sợ đổ mồ hôi, thư ký Lưu đi theo bên cạnh Dương Tầm
Chiêu nhiều năm như vậy, tuy rằng thư ký Lưu không biết chuyện năm đó
nhưng thư ký Lưu biết mẹ của tổng giám đốc còn sống.