Mặc dù Rệp không quen mấy người này, nhưng dù gì anh cũng lăn lộn nhiều
năm như vậy, nên vừa nhìn đã biết chắc rằng, hôm nay mấy người này tới
với mục đích xấu.
“Chúng tôi là người Diêm Môn.” Cố Ngũ không muốn che giấu nữa, dù gì lão đại cũng nói đưa thẳng người đến Diêm Môn.
“Diêm... Diêm Môn?” Rệp sửng sốt, rồi nhất thời sợ hãi, ở thành phố A ai mà
không biết Diêm Môn? Đừng nói là thành phố A, mà trong cả nước, Diêm Môn cũng là một sự tồn tại cực kỳ lớn mạnh.
Anh làm sao có thể đắc tội với người Diêm Môn?
Gần đây anh không làm gì cả, chỉ có lần này được ông cụ Dương gọi tới tìm
người thôi, anh chỉ giúp ông ta tìm kiếm một người, chứ đâu đến nỗi đắc
tội với người Diêm Môn?
“Anh à, có phải có hiểu lầm gì đúng
không? Nhất định là hiểu lầm rồi, trước giờ tôi chưa từng đắc tội với
Diêm Môn, tất nhiên tôi cũng không dám làm chuyện đắc tội với các anh,
chắc chắn là do các anh bắt nhầm người rồi.” Trong lòng Rệp biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, có cho anh 100 cái lá gan anh cũng không dám
đắc tội với người Diêm Môn.
“Anh à, các anh tha cho tôi đi mà, tôi thật sự không có...” Giờ Rệp đã sợ đến mức hai chân mềm nhũn, bắt đầu khóc lóc cầu xin.
“Cậu đừng nói nhảm nữa, lão đại chúng tôi có chuyện muốn hỏi cậu, nếu cậu
thành thật hợp tác trả lời câu hỏi của anh ấy, thì chúng tôi sẽ thả cậu
đi.” Cố Ngũ xem thường hạng người nhát cáy này nhất, nếu lão đại muốn
đích thân hỏi chuyện này, tất nhiên Cố Ngũ sẽ không hỏi thẳng vấn đề.
“Lão đại Diêm Môn?” Rệp hoàn toàn ngẩn người: “Lão đại Diêm Môn có chuyện
muốn hỏi tôi? Anh ấy cần gì phải tôi? Anh à, anh đừng nói đùa với tôi
nữa, trước giờ lão đại Diêm Môn luôn xuất quỷ nhập thần, hành tung bí
ẩn, một nhân vật nhỏ bé như tôi làm sao có thể gặp được?”
Rệp
kinh ngạc xong thì nghi ngờ, nghe nói trong toàn thành phố A, chỉ có mấy người được gặp mặt thật lão đại của Diêm Môn, hơn nữa rất ít người biết được thân phận thật sự của anh ấy.
Lão đại Diêm Môn thần bí như
vậy, sao anh có thể gặp được, nếu gặp được mặt thật của anh ấy, liệu anh có bị giết ngay tức khắc để diệt khẩu không?
“Anh à, tôi xin các anh tha cho tôi đi, tôi chỉ là một tên côn đồ nhỏ bé, tôi sợ lão đại
các anh nhìn thấy tôi rồi, sẽ bị bẩn mắt.” Rệp càng lo lắng, sợ hãi hơn, tiếp tục khóc lóc cầu xin.
“Các cậu bịt miệng anh ta lại cho tôi, ồn quá đi mất.” Rõ ràng Cố Ngũ đã mất kiên nhẫn, nên ra lệnh ngay.
Rồi Cố Ngũ đi qua một bên gọi cho Dương Tầm Chiêu.
“Lão đại, em đã bắt được người rồi, giờ em sẽ đưa anh ta tới Diêm Môn.” Cố
Ngũ hoàn thành nhiệm vụ rồi, tất nhiên phải báo cáo với Dương Tầm Chiêu
một tiếng.
“Cậu nghĩ cách hù dọa anh ta đi.” Dương Tầm Chiêu lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, anh không muốn lãng phí thời gian, cũng
chẳng muốn nghe lời nói dối.
“Thằng ranh đó vừa nghe thấy Diêm
Môn đã sợ vãi tè, liên tục khóc lóc cầu xin, thật sự sợ đến mất mật rồi, nên chúng ta chẳng cần phải tốn sức đi hù dọa nữa.” Cố Ngũ bật cười,
hạng người nhát cáy như thế thì cần gì phải đi hù?
“Lão đại cứ
yên tâm, hạng người như anh ta chẳng dám nói dối với Diêm Môn chúng ta
đâu, tất nhiên nếu anh không yên tâm, em sẽ bảo các anh em hù dọa anh
ta.”
“Ừm.” Dương Tầm Chiêu trầm giọng đáp, mặc dù bình thường Cố Ngũ hay ăn nói lung tung, nhưng anh ta làm việc rất đáng tin.
Lúc Dương Tầm Chiêu đến Diêm Môn, thì Cố Ngũ đã đưa người tới đó đợi sẵn
rồi, không biết anh ta dùng cách gì, mà giờ sắc mặt Rệp đã sợ đến mức
trắng bệch, cả người run như cầy sấy.
Trước khi đi vào phòng,
Dương Tầm Chiêu đã đeo một chiếc mặt nạ, Rệp là làm việc cho ông cụ
Dương, nếu anh cứ thế đi vào, e rằng anh ta sẽ giấu giếm mọi chuyện.
Bởi vì nếu chuyện này thật sự có liên quan đến anh, thì rất có thể lúc ông
cụ Dương sai Rệp đi làm việc, đã căn dặn anh ta không được để cho anh
biết.
Dương Tầm Chiêu bước vào phòng, Rệp thấy anh đeo mặt nạ thì cả người càng run rẩy: “Tôi thật sự bị oan mà, trước giờ tôi chưa từng
làm chuyện tổn lại đến Diêm Môn, các anh thật sự bắt nhầm người rồi, cầu xin anh, tha cho tôi đi.”
“Lão đại chúng tôi có mấy chuyện muốn
hỏi cậu, anh ấy hỏi cái gì thì cậu phải trả lời cái đó, nếu anh ấy hài
lòng, chắc chắn sẽ thả cậu đi, nhưng nếu cậu dám che giấu hoặc nói dối
nửa lời, thì cậu cũng biết hậu quả rồi đấy.” Cố Ngũ thấy lão đại nhà
mình đi vào, thì uy hiếp Rệp ngay.
“Vâng, vâng, vâng.” Giờ Rệp đã sợ đến mức mất bình tĩnh rồi, chỉ vô thức gật đầu nói: “Chỉ cần là
chuyện tôi biết, chắc chắn tôi sẽ thành thật trả lời.”
“Ông cụ
Dương bảo cậu đi tìm ai?” Dương Tầm Chiêu không muốn nói nhảm với anh
ta, nên mở miệng hỏi ngay, anh hỏi rất thẳng thừng, hơn nữa còn nói toẹt thân phận ông cụ Dương.
Rệp sửng sốt, rõ ràng không ngờ lão đại Diêm Môn bắt anh tới đây chỉ để hỏi chuyện này.
Tất nhiên, lão đại Diêm Môn nhắc thẳng đến ông cụ Dương, thì chắc chắn đã
biết một số chuyện, nếu anh giấu giếm, một khi để người Diêm Môn điều
tra ra, e rằng mạng nhỏ của anh sẽ không còn.
“Cậu còn ngẩn người ra đó làm gì? Mau trả lời đi, chẳng phải cậu dẫn người đi lục soát khắp nơi, là đang tìm người à? Nói đi, rốt cuộc cậu đang tìm ai? Nếu cậu dám nói dối, Diêm Môn chúng tôi đang có mấy trò hay, nên tôi không ngại để
cậu nếm thử một chút.” Cố Ngũ thấy Rệp nhất thời không trả lời, thì thúc giục ngay.
Rệp nghe Cố Ngũ nó vậy thì rùng mình, nghĩ tới những
chuyện đã xảy ra trước đó, sắc mặt anh càng hiện rõ vẻ sợ hãi, không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng đáp: “Tôi nói, tôi nói, tôi nhất định sẽ nói sự thật.”
Mặc dù ông cụ Dương lợi hại, nhưng không bằng Diêm Môn,
huống chi giờ anh đang bị bắt đến Diêm Môn, nên bất luận thế nào anh
cũng giữ lại mạng nhỏ của mình trước rồi hẵng nói.
Rệp thầm thở dài, hơi run rẩy nói: “Ông cụ Dương bảo tôi tìm kiếm Hàn Nhã Thanh và một cô bé là con gái cô ấy.”
Cố Ngũ hơi ngẩn người, tìm phu nhân và một cô bé? Hơn nữa cô bé đó còn là con của phu nhân và lão đại.
Ông cụ Dương bảo Rệp tìm mẹ con họ làm gì?
Cố Ngũ bỗng nhận ra hình như chuyện này hơi nghiêm trọng, cũng may là anh nhiều chuyện nên đã thông báo với lão đại.
Dương Tầm Chiêu nghe Rệp nói thế thì hai mắt nhanh chóng híp lại, đáy mắt
thoáng qua tia lạnh lẽo: “Ông ta định làm gì sau khi tìm thấy họ?”
Dương Tầm Chiêu không muốn suy đoán quá ác ý về ông bà cụ Dương, lần nào anh
cũng giữ lại một tia hy vọng, nhưng bọn họ hoàn toàn dập tắt tia hy vọng đó của anh.
Lúc hỏi câu này, bàn tay đang buông thõng bên người
của Dương Tầm Chiêu vô thức siết chặt lại, anh thật sự hy vọng ông cụ
Dương có thể chừa lại một chút, đừng tuyệt tình quá mức.
Rệp càng do dự hơn, ban đầu ông cụ Dương đã cảnh cáo anh, không được nói cho
người khác biết, hơn nữa ngay cả anh cũng cảm thấy, chuyện ông ta sai
anh làm không có tính người.
Rệp không hiểu tại sao người Diêm Môn lại bận tâm đến chuyện này, cũng không biết lão đại Diêm Môn ở phe nào?
Nếu anh ấy ở phe Hàn Nhã Thanh, thì liệu Diêm Môn có thể thả anh đi, khi anh nói ra chân tướng không?
“Cậu phải nghĩ cho kỹ, rồi chọn ông cụ Dương hay Diêm Môn chúng tôi?” Cố Ngũ thấy bộ dạng này của Rệp, thì biết anh ta lại bắt đầu do dự, nên tiếp
tục lên tiếng uy hiếp: “Tôi không ngại nói cho cậu biết, cậu ba Dương có quan hệ rất tốt với Diêm Môn chúng tôi, cậu đắc tội với chúng tôi, thì
cũng đồng thời đắc tội với anh ấy, tất nhiên, nếu cậu nói thật, chắc
chắn Diêm Môn chúng tôi sẽ bảo đảm cậu bình yên vô sự, còn thù lao mà
ông cụ Dương hứa trả cho cậu, chúng tôi cũng sẽ trả hơn gấp năm.”
Cố Ngũ rất có kinh nghiệm trong chuyện này, anh biết mình không thể uy
hiếp mãi được, đôi lúc cũng phải kết hợp đe dọa với dụ dỗ.
Đôi
mắt ti hí của Rệp nhanh chóng đảo qua đảo lại, tất nhiên trong đầu anh
cũng đang động não, anh làm việc cho ông cụ Dương nhiều năm như vậy, nên biết rõ con người ông ta.
Hôm nay anh bị Diêm Môn bắt đi, chắc chắn ông cụ Dương sẽ nghi ngờ anh, nói không chừng ông ta còn trừ khử anh ngay tức khắc.
Anh biết Diêm Môn là người giữ chữ tín nhất, chỉ cần bọn họ đồng ý chuyện gì, thì chắc chắn sẽ làm được.
Lần này Rệp không còn do dự một hồi lâu nữa, mà nhanh chóng đưa ra sự lựa
chọn: “Được, tôi sẽ nói hết cho các anh biết, thật ra tôi cũng cảm thấy
lần này ông cụ Dương không hề có tính người, tôi chẳng muốn làm theo lời ông ta một tý nào.”
Dù gì Rệp cũng làm xã hội đen lâu như vậy, nên giờ vẫn muốn biện minh cho mình mấy câu.
Dương Tầm Chiêu nghe vậy, thì sắc mặt thay đổi rất rõ rệt, ngay cả hạng người như Rệp cũng cảm thấy chuyện này không có tính người?
Rốt cuộc ông cụ Dương bảo Rệp làm chuyện gì?
“Cậu mau đi vào việc chính đi, đừng nói nhảm nữa.” Cố Ngũ cũng hơi mơ màng,
sao lại không có tính người, anh cảm thấy Rệp hơi nói quá, người này có
biết thế nào là không có tính người không?