Mặc dù Dương Tầm Chiêu đã biết thân phận của cậu nhưng cũng không thừa nhận cậu, thậm chí không hề gọi cậu.
Đương nhiên cậu cũng không gọi Dương Tầm Chiêu.
Tình huống như vậy thật sự không coi là nhận nhau, hơn nữa Dương Tầm Chiêu
không thích cậu, chỉ sợ Dương Tầm Chiêu vốn không muốn nhận đứa con trai này.
Nhưng Đường Minh pHạo nhìn ánh mắt mong chờ của Đường Vũ Kỳ thì thật sự không muốn em gái thất vọng, cậu vẫn chậm rãi gật đầu.
Ít nhất Dương Tầm Chiêu đã biết sự tồn tại của cậu, cậu và Dương Tầm Chiêu cũng đã gặp mặt, miễn cưỡng xem như đã nhận nhau.
"Thật là tốt quá, thật là tốt quá, nếu anh trai và ba cũng đã nhận nhau thì
cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau rồi." Đường Vũ Kỳ nhìn thấy anh trai
gật đầu thừa nhận thì reo lên, cô bé đã mong chờ điều này rất lâu, rất
lâu rồi.
Đường Minh Hạo nghe thấy Đường Vũ Kỳ nói câu cả nhà
chúng ta có thể ở bên nhau thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, khuôn mặt
nhỏ trầm xuống, cho dù Dương Tầm Chiêu đã biết sự tồn tại của cậu, nhưng Dương Tầm Chiêu không thích cậu, cho nên cả nhà chúng ta không bao gồm
cậu.
"Được rồi, không còn sớm nữa, em mau ngủ đi." Đường Minh Hạo không muốn nói chuyện này, bởi vì chuyện này làm cho tâm trạng của cậu
không tốt, cậu sợ mình không nhịn được để em gái phát hiện sự khác
thường.
"Vâng, vâng." Đường Vũ Kỳ liên tục gật đầu, vô cùng
ngoan ngoãn đồng ý, bây giờ đã khuya rồi, cô bé cũng chỉ muốn chờ anh
trai trở về, nếu không thì cô bé đã sớm ngủ rồi.
"Em muốn gọi
điện thoại cho ba trước." Đường Vũ Kỳ xoay người, sau đó dừng lại, cô
suýt nữa quên mất một chuyện quan trọng nhất, cô bé muốn gọi điện thoại
cho anh, lúc trước bởi vì cô bé muốn giấu chuyện anh trai nên không nói
chuyện với ba.
"Hiện tại ba đang trên đường về, còn đang lái xe,
không tiện nghe điện thoại." Con ngươi Đường Minh Hạo hơi lóe lên, cậu
nhớ đến chuyện Dương Tầm Chiêu vừa đưa mình về, nhất định cần một chút
thời gian mới về đến nhà, hiện tại chắc chắn anh đang lái xe.
"Đúng, đúng, anh trai nói rất đúng, lúc lái xe không thể nghe điện thoại, em
sẽ gửi tin nhắn thoại cho ba." Đường Vũ Kỳ lập tức gật đầu đồng ý.
"Ba, con là bé cưng Vũ Kỳ, ba và anh trai đã nhận nhau, Vũ Kỳ rất vui vẻ, ba nhất định cũng rất vui vẻ, Vũ Kỳ không cố ý giấu ba, chỉ là..." Đường
Vũ Kỳ hơi dừng lại, cô bé nghĩ không thể nói là anh trai không cho cô bé nói được, dù sao anh trai và ba mới nhận nhau, cô bé cũng không thể để
ba và anh trai xảy ra hiểu lầm.
"Vũ Kỳ và anh trai muốn tạo bất
ngờ cho ba, ba có bất ngờ không? Có vui vẻ không?" Bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ rất thông minh, cho nên ăn nói lưu loát.
Đường Minh Hạo ngước mắt nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, trong lòng khẽ nhúc nhích, em gái vẫn
luôn hiểu chuyện và quan tâm người khác như thế, hơn nữa chỉ cần có em
gái ở đâu thì bầu không khí rất hòa thuận, làm cho mọi người thỏa mái
vui sướng.
Cậu không bằng em gái về điểm này!
Đường Minh Hạo cũng rất muốn biết Dương Tầm Chiêu sẽ trả lời thế nào?
Dương Tầm Chiêu có bất ngờ không? Có vui vẻ không?
Nhưng Đường Minh Hạo nghĩ đến chuyện Dương Tầm Chiêu đang lái xe, có lẽ không thể trả lời nhanh như thế.
"Vũ Kỳ, đi trước ngủ đi." Đường Minh Hạo nhìn đồng hồ, thật sự đã rất muộn, lúc cậu về nhà không thấy ông cố và bà cố, có lẽ ông bà cố đã ngủ rồi.
"Em chờ ba trả lời." Đường Vũ Kỳ cầm điện thoại, hai mắt cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại.
"Ba đang lái xe, chắc chắn không thể trả lời được, em ngủ trước đi, đã
khuya lắm rồi." Đường Minh Hạo cũng nhìn điện thoại của Đường Vũ Kỳ một cái, cậu cũng muốn nghe Dương Tầm Chiêu sẽ trả lời thế nào, nhưng...
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Đường Vũ Kỳ đột nhiên vang lên, đó là âm thanh thông báo.
"Ba trả lời rồi." Đường Vũ Kỳ nở nụ cười, cô bé nhanh chóng mở điện thoại
nhìn thấy tin nhắn giọng nói của Dương Tầm Chiêu thì cười càng vui vẻ.
Hai mắt Đường Minh Hạo nhanh chóng lóe lên, tốc độ Dương Tầm Chiêu trả lời
tin nhắn đúng là rất nhanh, không phải Dương Tầm Chiêu đang lái xe sao?
Đường Vũ Kỳ mở tin tức giọng nói của Dương Tầm Chiêu.
"Ba rất bất ngờ, ba cũng rất vui vẻ, cảm ơn bé cưng, cảm ơn hai đứa đã tạo
bất ngờ cho ba." Giọng Dương Tầm Chiêu rất nhẹ nhàng, nhưng nếu nghe kỹ
thì không khó nghe ra được trong giọng nói có rất nhiều cảm xúc.
"Anh trai, ba nói ba rất bất ngờ, rất vui vẻ." Đường Vũ Kỳ nghe tin nhắn
xong thì nhìn về phía anh trai nhà mình: "Anh trai, ba nói ba và anh
nhận nhau rất vui, cho nên ba rất thích anh trai đó."
Đường Vũ
Kỳ cười rất vui vẻ, rất rạng rỡ, nụ cười của cô bé rất có sức hấp dẫn,
tâm trạng của Đường Minh Hạo vốn không vui cũng tốt hơn rất nhiều.
Hơn nữa vừa rồi Đường Minh Hạo cũng nghe thấy tin nhắn giọng nói của Dương
Tầm Chiêu, cậu cũng nghe thấy Dương Tầm Chiêu nói rất bất ngờ, rất vui
vẻ, tuy rằng cậu biết Dương Tầm Chiêu không phải nói với mình, nhưng
trong lòng cũng không còn khó chịu như thế.
Mà lúc này lời nói của Đường Vũ Kỳ an ủi cậu, em gái nhà cậu rất biết an ủi người khác.
Chỉ cần em gái nhà cậu muốn thì có thể lừa người khác bán đi, còn có thể làm cho người khác cảm động đến rơi nước mắt.
"Ừ, anh biết rồi." Đường Minh Hạo nhiễm sự vui vẻ của em gái, trên mặt cũng cười khẽ, cậu tạm thời trở thành xem Dương Tầm Chiêu vui vẻ bởi vì biết sự tồn tại của cậu.
Lúc này Dương Tầm Chiêu dừng xe ở ven đường, Hàn Nhã Thanh vẫn còn ở Cẩm Thành chưa trở về, vừa rồi anh đưa con trai về nhà họ Đường, hiện tại anh về nhà cũng ngủ không được, bởi vì anh
không thể bình tĩnh nổi, anh cần tìm một chút chuyện để làm mới giảm bớt sự kích động trong lòng.
Anh làm ba, hơn nữa anh có một đôi nam nữ.
Anh cảm thấy mình phải chia sẻ chuyện này với người khác, lúc trước anh và
Đường Vũ Kỳ nhận nhau nhưng phải giấu Hàn Nhã Thanh, cho nên không thể
công khai, thật ra trong lòng anh kìm nén rất khó chịu, hiện tại anh và
Đường Minh Hạo đã nhận nhau, Hàn Nhã Thanh cũng biết, chuyện này không
cần giấu giếm nữa.
Cho nên lúc này cậu ba Dương hận không thể cho toàn thế giới biết.
Anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm trong danh bạ, sau đó bắt đầu gọi điện thoại. Truyện Cung Đấu
"Ra ngoài uống rượu." Đầu tiên anh gọi cho Tịch Xuyên, điện thoại vừa được
kết nối thì anh lập tức nói một câu, thậm chí anh không cho cậu tư Tịch
có cơ hội từ chối: "Mau lên, nửa tiếng sau gặp ở chỗ cũ."
Sau đó cậu ba Dương cúp điện thoại.
Cậu tư Tịch nhìn đồng hồ, tuy rằng hiện tại anh ta chưa ngủ, nhưng vẻ mặt
lại mờ mịt, đã trễ thế này anh ba gọi bọn họ đi uống rượu?
Hơn nữa anh ba còn cố ý gọi điện thoại cho anh ta, cố ý gọi điện thoại gọi anh ta đi uống rượu?!
Vừa rồi anh ba thật sự gọi đến sao?
Đương nhiên cậu tư Tịch vẫn chưa biết chuyện anh ba nhà mình không chỉ gọi cho anh ta mà còn gọi cho rất nhiều.