"Dương Tầm Chiêu bắt cóc con? Dương Tầm Chiêu bắt cóc con trai của mẹ?
Được, được lắm." Hàn Nhã Thanh cười, nhưng nụ cười kia làm cho người
nghe rùng mình, hơn nữa lúc này giọng Hàn Nhã Thanh nói chuyện càng làm
cho người ta run sợ.
Cố Ngũ theo bản năng lùi lại phía sau vài
bước, tuy rằng lúc này bà chủ chỉ gọi điện thoại mà không có mặt ở đây
nhưng Cố Ngũ vẫn muốn nhanh chóng chạy trốn.
Hai mắt Cố Ngũ theo
bản năng nhìn phía lão đại nhà mình, sau đó Cố Ngũ nhìn thấy lão đại
luôn không thay đổi sắc mặt lại... Thật sự làm cho người ta khó miêu tả
được!
Đường Minh Hạo nghe giọng điệu của mẹ nhà mình thì tay cầm
điện thoại không nhịn được run lên, Đường Minh Hạo có chút đồng cảm nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, ánh mắt của Đường Minh Hạo hiện rõ suy nghĩ——
ông thảm rồi!!
"Bé cưng, con có sợ hay không? Con có bị thương
không? Bọn họ không làm gì con chứ?" Tuy rằng Hàn Nhã Thanh biết người
của Dương Tầm Chiêu bắt cóc con trai nhưng trong giọng nói vẫn có chút
lo lắng.
Hàn Nhã Thanh không cần nghĩ cũng biết được chắc chắn
Dương Tầm Chiêu không thể tự mình bắt cóc Đường Minh Hạo, nếu Dương Tầm
Chiêu tự mình ra mặt, lúc Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Đường Minh Hạo lần
đầu tiên thì sẽ biết được chuyện gì xảy ra, chuyện bắt cóc gì đó chắc
chắn không xảy ra.
Hàn Nhã Thanh cũng nghĩ đến chuyện không phải
Cố Ngũ làm, dù sao Cố Ngũ làm việc cẩn thận, nếu anh ta phát hiện Dương
Tầm Chiêu muốn tìm Đường Minh Hạo lại chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, Cố
Ngũ chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho Dương Tầm Chiêu, cũng không thể phát triển đến tình huống bắt cóc được.
Cho nên nhất định là Cố Ngũ
nói người khác làm, những người đó không biết thân phận của Đường Minh
Hạo, vì vậy mới thật sự bắt cóc Đường Minh Hạo.
Nếu những người
đó không biết thân phận của Đường Minh Hạo, nếu Đường Minh Hạo không
phối hợp hoặc là Đường Minh Hạo muốn chạy trốn thì có thể sẽ bị thương.
Lúc này Đường Minh Hạo mở loa ngoài, cho nên Cố Ngũ và Dương Tầm Chiêu ở trong phòng có thể nghe thấy Hàn Nhã Thanh nói.
Cố Ngũ đứng ở trước mặt Đường Minh Hạo, Cố Ngũ dùng sức lắc đầu với Đường
Minh Hạo, Cố Ngũ hận không thể trả lời thay cậu chủ nhỏ, nhưng Cố Ngũ
biết câu trả lời của mình không có giá trị, bà chủ chắc chắn không tin
tưởng anh ta, nói không chừng bà chủ càng thêm nghi ngờ.
Dương
Tầm Chiêu dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, ánh mắt kia mang theo sự uy
hiếp rõ ràng, ý của cậu ba Dương cũng rất rõ, cảnh cáo Đường Minh Hạo
đừng nói bậy.
Đường Minh Hạo đối diện với ánh mắt mang theo sự uy hiếp cảnh cáo rõ ràng của Dương Tầm Chiêu kia, Đường Minh Hạo nhếch
môi, từ nhỏ đến lớn cậu ghét nhất là người khác uy hiếp mình, Dương Tầm
Chiêu uy hiếp cậu sao? Hừ!!
Cậu chưa bao giờ chấp nhận bất cứ uy hiếp gì!
Đường Minh Hạo trừng mắt nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, ánh mắt kia không hề
nhường bước, Đường Minh Hạo nghĩ đến phản ứng lúc trước của Dương Tầm
Chiêu nhìn thấy mình, nghĩ đến thái độ lúc trước của Dương Tầm Chiêu đối với mình.
Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo còn nghĩ tới lúc trước Dương Tầm Chiêu nói cậu có thừa nhận hay không cũng không quan trọng.
Đường Minh Hạo tức giận, nếu lúc này Dương Tầm Chiêu nói mấy lời hay với cậu
thì nói không chừng coi như xong, nhưng Dương Tầm Chiêu lại uy hiếp cậu, vậy thì chuyện này không thể bỏ qua được.
"Mẹ, sau khi bọn họ
bắt cóc con thì bọn họ bịt miệng con lại, con suýt nữa nín thở đến chết, bọn họ còn đánh vào đầu con, suýt nữa đánh con đến choáng váng, bọn họ
còn muốn giết con diệt khẩu." Đường Minh Hạo trừng mắt nhìn cậu ba Dương một cái, sau đó lập tức tố cáo với mẹ ruột mình qua điện thoại.
Mỗi câu nói của Đường Minh Hạo làm cho Cố Ngũ run lên một chút, lúc Đường
Minh Hạo nói bọn họ muốn giết người diệt khẩu thì Cố Ngũ mềm nhũn hai
chân rồi quỳ xuống, anh ta thật sự quỳ xuống trước mặt với cậu chủ nhỏ
nhà mình.
Vì sao cậu chủ nhỏ nhà mình có thể nói như vậy chứ? Vì sao có thể tố cáo với bà chủ như thế?
Vừa rồi bà chủ rất tức giận, lúc này lại nghe thấy cậu chủ nhỏ nói, có lẽ nào?!
Cố Ngũ cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sát khí của bà chủ.
Cậu ba Dương nghe thấy Đường Minh Hạo nói thì sắc mặt cũng trầm xuống, hiện tại Đường Minh Hạo không sao cả ở trước mặt anh, mấy người Diêm Môn
nghe theo sự sắp xếp của Đường Minh Hạo phục kích anh.
Hơn nữa
Diêm Môn có quy tắc của Diêm Môn, cậu ba Dương biết người của Diêm Môi
tuyệt đối không thể nào nghe theo một đứa bé làm chuyện như vậy.
Cho nên cậu ba Dương vốn không tin lời Đường Minh Hạo nói.
Nhưng ở bên kia Hàn Nhã Thanh không biết, Hàn Nhã Thanh nghe thấy con trai
nói thì trái tim nhảy lên: "Bọn họ? Bọn họ? Bé cưng, Dương Tầm Chiêu
đâu?"
Hàn Nhã Thanh thở dài một hơi, cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng giọng nói của cô vẫn hơi cao.
Lúc trước tiểu đội trưởng nhận được điện thoại của Cố Ngũ thì đã rút lui,
hiện tại mấy người đi tới cửa đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại, cả đám
bị dọa đến chân mềm nhũn.
"Chúng ta, chúng ta đừng đi vào." Tiểu
đội trưởng nuốt nước miếng, giọng nói run run, đương nhiên lúc này anh
ta cố gắng đè thấp giọng xuống.
"Tôi cũng nghĩ vậy, chúng ta đã
hoàn thành nhiệm vụ của mình, tôi cảm thấy chúng ta có thể đi ngủ." Một
người có cùng suy nghĩ với tiểu đội trưởng.
"Vậy còn chờ gì nữa, mau rút lui đi."
Sau đó chỉ trong chớp mắt mấy người đã không nhìn thấy bóng dáng, chỉ có Đại Xuân tự kỷ còn đứng ở bên ngoài.
Đại Xuân nhìn cửa phòng đã đóng lại, sau đó nhìn sau lưng trống không, Đại
Xuân suy nghĩ rồi cũng xoay người rời đi, đầu óc anh ta không tốt lắm,
lúc không ngủ ngon giấc thì đầu óc càng chậm chạp, cho nên anh ta cũng
cảm thấy mình đi ngủ một giấc.
Còn tình huống trong phòng, không
phải anh ta có thể tham gia vào, đây là chuyện của lão đại và bà chủ, ai có thể tham gia vào chứ? Ai dám tham gia vào?
"Dương Tầm Chiêu ở đây." Lúc này ở trong phòng Đường Minh Hạo nghe Hàn Nhã Thanh nói thì
hai mắt lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu: "Ông ấy ở bên cạnh con."
"Bé cưng, con đưa điện thoại cho Dương Tầm Chiêu." Hàn Nhã Thanh thầm thở
dài, đối với con trai, cô cố gắng nói chuyện dịu dàng, con trai vừa bị
bắt cóc, cô không thể làm cho con trai sợ hãi.
Chuyện này không thể nói với con trai, chỉ có thể nói với Dương Tầm Chiêu.
"Vâng." Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo rất ngoan ngoãn đồng ý, dáng vẻ vô cùng nghe lời, Đường Minh Hạo nhìn về phía cậu ba Dương, trên mặt nở nụ cười: "Mẹ tôi nói ông nghe điện thoại."
Cố Ngũ hít một hơi, ác ma đúng là ác ma, chỉnh ba ruột mình cũng không chút lưu tình!!
Lão đại thật là đáng thương!!
Đúng là thê thảm!!
Dương Tầm Chiêu liếc Đường Minh Hạo một cái, sau đó cầm lấy điện thoại trong tay Đường Minh Hạo.
Ánh mắt của cậu ba Dương nhìn về phía Đường Minh Hạo không đơn giản, nhưng
Đường Minh Hạo lại ra vẻ hoàn toàn không thèm quan tâm.