Hàn Nhã Thanh luôn luôn quan sát tinh tế, tuy rằng ngay bây giờ đây
khoảng cách hơi xa, tuy rằng Bùi Doanh không dám quá kiêu ngạo trong
những dịp như vậy, cố hết sức che đậy, nhưng cô vẫn có thể nhìn ra được.
“Không phải chứ?” Sở Bách Hà rõ ràng đang kinh ngạc đờ ra: “Tại sao chứ? Đường đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành sao lại phải nghe lời cô ta? Cho dù địa vị của cô ta ở Quỷ Vực Chi Thành có cao tới đâu cũng
không nên như vậy chứ?”
Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi mím lại, nhất thời không biết nói gì, cô cũng cảm thấy không nên, nhưng cô biết phán đoán của mình không thể sai
được.
“Thanh Thanh, vậy em nghĩ tối nay cô ta sẽ làm gì em?” Sở Bách Hà lúc
này đã hoàn toàn không còn tâm thái của người đi hóng náo nhiệt nữa, mà
nghiêm túc và trang trọng như thường ngày khi thực hiện nhiệm vụ.
Quỷ Vực Chi Thành khiến cô không dám sơ suất.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh khẽ lóe lên, sau đó đột nhiên xoay người lại nhìn về phía Bùi Doanh.
Bùi Doanh lúc này đang nói chuyện phiếm với một quý phu nhân, không biết đang nói cái gì, Bùi Doanh vẫn đang nở nụ cười, cũng không thấy có gì
khác thường.
Nhưng mà, vừa rồi giọng của Bùi Doanh hơi lớn, Hàn Nhã Thanh vừa nghe thấy.
Hàn Nhã Thanh hơi híp đôi mắt lại.
“Có chuyện gì vậy?” Sở Bách Hà thấy Hàn Nhã Thanh khác lạ, vô thức hỏi một câu.
“Em đã nghe thấy giọng nói của cô ta.” Giọng của Hàn Nhã Thanh hơi trầm xuống, cô đã nghe thấy giọng nói của người phụ nữ đó.
"Năm năm trước chắc cô ta từng nói chuyện ở khách sạn? Em từng nghe thấy giọng nói của cô ta không phải là lạ." Sở Bách Hà chưa kịp phản ứng
lại, chưa hiểu ý của Hàn Nhã Thanh.
"Không, không phải năm năm trước. Lúc đó cô ta cố tình đổi giọng nói khi ở trong khách sạn, không dùng giọng thật." Hàn Nhã Thanh nói một cách
vô cùng chắc chắn. Mặc dù từ năm năm trước cô đã bị chuốc thuốc, nhưng
có thể chắc chắn rằng người phụ nữ kia đã cố tình thay đổi giọng nói của mình.
"Cô ta cố ý đổi giọng nói, có nghĩa là sợ em thông qua giọng nói nhận ra cô ta là ai? Vậy chắc hẳn em đã từng nghe qua giọng nói của cô ta rồi." Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một hồi lại nói thêm một câu.
"Ý em là mình chưa nhìn thấy cô ta, nhưng đã từng nghe thấy giọng nói?
Tình huống gì đây?" Sở Bách Hà có chút mông lung: "Thanh Thanh, em làm
chị bối rối chẳng biết đâu mà lần."
“Em nghĩ, em biết cô ấy là ai.” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, giọng điệu nhàn nhạt có phần phức tạp.
"Ai?" Sở Bách Hà hai mắt sáng lên: "Cô ta là ai? Có thù hận gì với em?"
Khóe mắt Hàn Nhã Thanh hơi rủ xuống, không biết đang suy nghĩ gì, nhất thời không lên tiếng.
Đây là lần đầu tiên Sở Bách Hà thấy bộ dạng cô như vậy, cho nên cũng không hỏi thêm câu nào.
“Thanh Thanh, em có muốn chị kiểm tra xem người phụ nữ đó định làm gì
không?” Sở Bách Hà thích xem náo nhiệt, nhưng việc trọng đại chắc chắn
không sơ sài bất cẩn.
“Không cần, chị có đi kiểm tra chưa chắc đã phát hiện được gì.” Hàn Nhã
Thanh ngẩng đầu nhìn Sở Bách Hà: “Hôm nay nhiều khách khứa như vậy,
trong thời gian ngắn như vậy không thể tìm được, mà người phụ nữ này đã
quen lợi dụng người ta, không ai biết kế hoạch tiếp theo cô ta sẽ lợi
dụng ai.”
“Vậy chúng ta cứ không làm gì cả, ngồi đợi cô ta tới hãm hại em sao?”
Ánh mắt Sở Bách Hà chợt sáng lên : “Đây không phải là phong cách của em, cũng không phải là phong cách của chị.”
"Hôm nay là yến tiệc của Ngụy Khang, lúc nãy vì em đã làm náo loạn một
trận..." Hàn Nhã Thanh còn chưa nói hết lời, nhưng ý tứ đã rõ ràng, hôm
nay là yến tiệc của Ngụy Khang, cô thật sự không muốn gây thêm sự cố gì
nữa.
Cô lại hy vọng rằng phán đoán của mình là sai, cô hy vọng rằng người phụ nữ kia sẽ không làm gì tiếp theo.
Và cô ấy không thể gây ra phiền phức không cần thiết trước khi người phụ nữ đó ra tay.
“Chị hiểu ý của em.” Sở Bách Hà âm thầm thở phào một hơi: “Đừng lo lắng, chị sẽ không hành động hấp tấp đâu.”
Lời nói của Sở Bách Hà hơi ngập ngừng, rồi lại nói một cách hùng hồn:
"Người phụ nữ đó tốt hơn hết hãy an phận một chút, đừng gây thêm phiền
phức nữa, nếu không chị sẽ cho cô ta nhớ đời."
Khi Hàn Nhã Thanh nghe Sở Bách Hà nói, khóe môi hơi cong lên, cô đương
nhiên hiểu rõ tính tình của đàn chị, đương nhiên càng hiểu rõ Sở Bách Hà đang lo lắng cho cô.
Nhìn thấy Bùi Doanh dẫn theo Trình Nhu Nhu đang đi về phía bà Ngụy, Hàn
Nhã Thanh hơi nhướng mày: "Chúng ta đi qua chào hỏi một chút đi."
“Đi chào hỏi công chúa thanh cao và ả trà xanh nham hiểm độc ác kia?” Sở Bách Hà sửng sốt, trợn to hai mắt nhìn Hàn Nhã Thanh.
Cô không đi đánh cho ả trà xanh một trận nhừ tử là may rồi, còn bảo cô chào hỏi họ?
"Đe dọa! Đây không phải là điều chị giỏi nhất sao?" Hàn Nhã Thanh đương
nhiên hiểu được tâm tư của Sở Bách Hà, nhìn đàn chị mỉm cười dịu dàng.
“Được rồi, được rồi, chuyện này chị rất giỏi, hơn nữa cũng rất thích
thú.” Sở Bách Hà lập tức xốc lại tinh thần, uy hiếp mấy em trà xanh là
chuyện cô thích thú nhất.
“Nếu cô ta có thể nghe lời, đêm nay không gây ra chuyện thì tốt.” Môi Hàn Nhã Thanh hơi mím lại, sau đó thấp giọng nói thêm.
Hôm nay là yến tiệc của Ngụy Khang, cô thật sự không muốn phá hỏng.
“Vậy thì còn chờ gì nữa? Đứng dậy đi.” Sở Bách Hà bỗng nhiên hiểu được ý tứ của Hàn Nhã Thanh, chẳng qua đi uy hiếp một cô em trà xanh thôi sao? Đối với cô ấy là chuyện nhỏ như con thỏ.
Hàn Nhã Thanh đi thẳng về phía bà Ngụy, khi Bùi Doanh dẫn Trình Nhu Nhu
đến trứơc mặt bà Ngụy, cô cũng vừa hay đi đến bên cạnh bà ta.
Bùi Doanh sững sờ khi thấy Hàn Nhã Thanh đột nhiên đi tới, rõ ràng có
chút bất ngờ, hơn nữa cô ta cũng không hiểu mục đích Hàn Nhã Thanh đột
nhiên đi tới là gì.
Nhưng cô ta nghĩ tới Hàn Nhã Thanh trước đây chưa từng nhìn thấy bộ dạng thật sự của mình, nên thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười nói: "Bà
Ngụy, đây là công chúa Quỷ Vực Chi Thành chúng tôi.”
"Mấy ngày nay ta cũng nghe nói Quỷ Vực Chi Thành gần đây mới đón về
một vị công chúa. Công chúa có thể đến dự yến tiệc thật là vinh hạnh của Ngụy Khang." Người tới là khách, mà còn là công chúa của Quỷ Vực Chi
Thành, bà Ngụy không thể thất lễ được.
Bà Ngụy vưa nói vừa nhìn Trình Nhu Nhu, trên khuôn mặt không có gì bất
thường, nhưng trong lòng lại có vài mối hoài nghi, bà ta đã nghe con
trai mình nói rất nhiều về thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, rằng
thành chủ rất lợi hại, vị công chúa này trông lại chẳng ra làm sao.
Đương nhiên, lần đầu tiên gặp mặt Bà Ngụy, vẫn chưa rõ nhân phẩm của vị
công chúa này như thế nào, nhưng ánh mắt của cô ta luôn liếc ngang liếc
dọc, cho thấy tâm thái không ổn định, cũng vô cùng thiếu tự tin.
Tất nhiên, Bà Ngụy chắc chắn sẽ không nói gì nhiều ở những nơi như vậy.
“Bà Ngụy khách sáo quá rồi.” Trình Nhu Nhu lịch sự gật đầu với bà ta,
rồi ánh mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: “Tôi vừa thấy Bà Ngụy trút giận
cho vị Hàn Nhã Thanh này. Không biết quan hệ của hai người là gì?”
Trình Nhu Nhu nghĩ đến việc vừa rồi Bà Ngụy bảo vệ Hàn Nhã Thanh như
vậy, trong lòng vẫn luôn lo lắng, rốt cuộc vẫn không nhịn được, bắt đầu
thăm dò! !