"Thương tiên Tư Không Trường Phong! Tuyết Nguyệt Thành Tam Tôn Chủ! Ta... cái này... thật..."
Lôi Vô Kiệt nhìn người áo choàng đen bay phất phới trước mặt, thần sắc lãnh đạm, mang theo mấy phần tức giận mà nho nhã. Lòng ái mộ của hắn trong
nháy mắt, lộ ra lồng lộng, không thể che dấu, ánh mắt sáng rực như mặt
trời. Không khác gì mấy fan hâm mộ cuồng nhiệt khi trông thấy thần tượng của mình.
Tiêu Sắt thở dài, "Lau nước miếng đi! Bộ dạng của
ngươi bây giờ chẳng khác gì những tên thiếu gia ăn chơi trác táng trong
Thiên Khải Thành, khi nhìn hoa khôi kỹ nữ trong Yêu Nguyệt Lâu đâu."
"Tam Sư Tôn!" Đường Liên lại kêu thêm một tiếng.
Tư Không Trường Phong liếc mắt nhìn Đường Liên ở phía sau, đột nhiên nổi
giận, quát. "Tam Sư Tôn cái rắm! Còn không mau đỡ sư muội ngươi lên!"
Đường Liên nghe xong, sực nhớ ra Tư Không Thiên Lạc bị phi kiếm của Vô Song
đánh bất tỉnh, còn nằm trên nền đất lạnh, xa xa bên kia. Hắn vội vàng
chạy tới đỡ cô ta lên, tựa đầu sư muội vào ngực mình, dìu đi tới. Dẫu
sao cũng là lỗi của hắn. Do người đại sư huynh như hắn không tốt, không
thể bảo vệ được sư muội của mình, nên bị Tam Sư Tôn trách mắng là đáng
tội.
Lôi Vô Kiệt lại càng thêm bạo loạn, hắn cảm thấy vị Thương
Tiên này, dù là đang nói tục, nhưng cũng làm mất thiện cảm, trái ngược
hắn còn thấy thật ngầu ah!
Tư Không Trường Phong thu lại nộ khí,
lạnh lùng nghiêng đầu đưa mắt nhìn Lư Ngọc Địch một cái, nhẹ nhàng hỏi,
"Vừa rồi ngươi hỏi ta là ai?"
"Ngươi không nhận ra ta? Nhưng có thể nhận ra cây thương này của ta?" Tư Không Trường Phong giọng lãnh đạm, hỏi tiếp.
Lư Ngọc Địch nhìn xuống chuôi thương dưới chân Tư Không Trường Phong,
trong lòng kinh hãi tột cùng, vội vàng chắp tay hành lễ. "Tham kiến
Thương tiên!"
Trên giang hồ, dẫu có rất nhiều danh hiệu, xưng
hùng xưng bá, song, có một chữ là không ai dám tùy tiện xưng. Đó chính
là chữ 'Tiên', có thể lấy chữ 'Tiên' mà xưng, người này đều đã gần như
là một nhân vật truyền thuyết trong Võ lâm.
Mặc dù vậy, Đao Tiên
vẫn có ba vị, Kiếm Tiên cũng có ước chừng năm vị, duy chỉ có thương này. Cận một vị, Thương Tiên Tư Không Trường Phong, Tuyết Nguyệt Thành Tam
Tôn chủ!
Chuôi thương này của hắn nghe nói, có thể chém chết liệt quỷ vong hồn, đã từng một thương phá vỡ Kỳ Liên Sơn Hạ của sáu vị
trưởng lão Ma giáo, hợp lực bày ra Cô Hư Quỷ Trận. Binh nhì khí phổ
người từng nói, thiên hạ thương kính, hắn độc chiếm tám phân.
"Vô Song Thành phái tới nhiều tinh nhuệ như vậy, một tên hòa thượng, thật
sự trọng yếu như vậy sao?" Tư Không Trường Phong tiếp tục hỏi.
"Trở về Vô Song Thành nói cho những lão gia tử kia, nếu dựa vào, bắt một đứa bé, có thể lật đổ giang hồ. Vậy thì còn cái gì Thiên Hạ Vô Song, cả tên Vô Song Thành cũng đừng nên gọi nữa." Tư Không Trường Phong dửng dưng
đứng trên trường thương, thong thả nói ra những lời kinh người.
Lư Ngọc Địch một mực cung kính cúi đầu, không dám nói gì, hắn chỉ có thể giận để trong bụng mà thôi.
"Còn nữa!" Tư Không Trường Phong đưa mắt nhìn sang kiếm hộp một cái, "Vô
Song Thành hiếm khi tìm được một khối mỹ ngọc, đừng cầm đao giết heo đi
rêu rao nữa! Những lời này, phiền ngươi trở về chuyển cho Tống Yến Hồi."
Vô Song không vì vậy mà tức giận, ngược lại, khảng khí gật đầu, "Tiền bối, những lời này vãn bối nhất định chuyển lời... Nếu như đến lúc đó ta vẫn còn nhớ những lời của tiền bối vừa nói."
"Ban nãy khi ra tay,
ngươi vẫn còn lưu tình. Bằng không với võ công của ngươi, bọn họ không
chết cũng bị thương nặng." Tư Không Trường Phong nhẹ giọng phát ra, "Đa
tạ rồi!"
"Không cần tạ, chỉ hy vọng các vị hết thương thế. Còn có cơ hội tái chiến!" Vô Song khí phách lẫm liệt, cất lời.
Tiêu Sắt không thèm nghe những đoạn hội thoại xả giao trong giang hồ như thế này. Quan trọng hơn là, để một mình Quả Quả ngồi bên kia hắn không yên
tâm chút nào. Nên Tiêu Sắt liền đi đến chỗ nàng, dịu dàng khụy xuống bế
nàng lên tựa vào lòng hắn. Sau đó quay người đi ra hội tụ với bọn họ.
"Kiếm ta không thể so với Nhị sư huynh, nhưng cũng luyện qua mấy năm." Tư
Không Trường Phong bỗng nhiên đưa tay vung lên, chợt kiếm hạp bên người
Vô Song đột ngột bị hút về cách một khoảng theo hướng tay Tư Không
Trường Phong.
Tư Không Trường Phong vận lên chân khí, đem hai cửa của Vô Song kiếm hạp từ từ mở rộng từng nấc sang hai bên, tựa như một
cái quạt thật lớn đang xòe ra.
Trong đó mười hai chuôi phi kiếm
dần lộ diện trong sự cả kinh của hết thảy mọi người. Tư Không Trường
Phong kích thêm một đạo chân khí, lần lượt từng chuôi kiếm trong chớp
mắt bay ra, uốn lượn trên bầu trời một vòng.
Vô Song trợn to hai
mắt, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết, khi thấy mười hai phi
kiếm theo chỉ đạo của Tư Không Trường Phong cuồng vũ trên không. Thật
không thể ngờ, vị Thương tiên này không chỉ là đệ nhất cao thủ dùng
Thương mà còn tinh hiểu Ngự Kiếm Thuật. Có thể đồng thời điều khiển mười hai chuôi phi kiếm.
Chuôi kiếm thứ mười ba cũng chịu nghe theo sự điều khiển của Tư Không Trường Phong mà xuất ra khỏi vỏ.
"Sao có thể?" Lư Ngọc Địch kinh hãi, thốt lên.
"Cái gì mà không thể! Thương Tiên, chữ 'Tiên' này, cũng không phải hư danh!" Vô Song phấn khích tột cùng, hai mắt chăm chú đảo theo từng chuôi kiếm
bay lượn, "Vô Song kiếm hạp chuôi thứ mười ba kiếm. Quả nhiên tu luyện
đến Kiếm Tiên là hoàn toàn khống chế được nó ah!"
"Vẫn còn một thanh!" Chuôi kiếm cuối cùng mà Lư Ngọc Địch nhắc tới, là chuôi kiếm thứ mười bốn.
Tư Không Trường Phong lập tức vận chân khí thêm lần nữa, cực lực lôi thanh kiếm cứng đầu kia, mãi vẫn không chịu chui ra khỏi vỏ. Gia tăng thêm
một chút công lực, mở ra từng tầng khóa bảo vệ. Rốt cuộc chuôi kiếm cuối cùng cũng bay ra khỏi vỏ.
"Đó là kiếm gì?" Lôi Vô Kiệt thích thú lại không ngăn được sự hiếu kỳ, liền nhanh miệng hỏi.
"Thiên hạ đệ nhị kiếm phổ, Đại Minh Chu Tước Kiếm!" Tiêu Sắt vừa bế Quả Quả đi tới, ngước mắt nhìn mười bốn chuôi phi kiếm trên trờ. Đặc biệt là thanh phi kiếm cuối cùng, Tiêu Sắt thản nhiên chợt đáp.
Tư Không
Trường Phong thu lực về, mười bốn chuôi kiếm cũng lần lượt quay trở về
với vỏ kiếm. Vô Song kiếm hạp đóng lại. Tư Không Trường Phong phất tay
một cái, trả lại kiếm hạp về chủ cũ.
"Đại Minh Chu Tước, Thương
Tiên!" Lôi Vô Kiệt ánh mắt say đắm nhìn Tư Không Trường Phong, không cần phải nói cũng đủ biết có bao nhiêu ái mộ.
Tiêu Sắt thật không thể nhìn nổi, liền đá vào cẳng chân Lôi Vô Kiệt một cái, mắng. "Bớt cuồng đi!"
Tư Không Trường Phong hơi nghiêng mặt sang Vô Song, chỉ dạy cho hắn một
chút, "Ngự kiếm, ngự thương, đạo lý cũng giống nhau. Ta chỉ là dùng nội
lực khống chế Vô Song kiếm hộp, nếu muốn lĩnh ngộ chân ý, phải tự dựa
vào chính ngươi thôi."
Vô Song hai tay ôm quyền, "Đa tạ thương tiên chỉ giáo."
Tư Không Trường Phong xoay người, không nhìn đến bọn người của Vô Song Thành nữa, "Đi đi!"
Vô Song cùng Lư Ngọc Địch cúi đầu chắp tay lui về phía sau, sau đó quay
đầu cùng mấy chục binh kỵ Vô Song Thành, lên ngựa rời đi.
Đường Liên ngước mắt nhìn Tư Không Trường Phong, gọi một tiếng. "Tam Sư Tôn..."
"Đường Liên, ngươi chịu khổ rồi." Tư Không Trường Phong thở dài. "Đường Liên, lần này nhiệm vụ hoàn thành không tệ."
Đường Liên cười khổ, "Cũng sắp chết, làm sao hoàn thành không tệ."
"Không có chết liền tốt, không có chết liền tốt, nhiệm vụ này không có chết
coi như hoàn thành không tệ." Tư Không Trường Phong cười gật đầu. Hắn
nhìn đến Tư Không Thiên Lạc đang được Đường Liên đỡ trong ngực, lo lắng
gấp gáp hỏi han, "Thiên Lạc sao rồi? Không bị xây xát gì đó chứ? Con gái bảo bối của ta!"
Mọi người nghe được những lời này đều ngạc
nhiên vô độ. Duy chỉ có Đường Liên và Lôi Vô Kiệt là không giống. Một
người tựa hồ đã quen với giọng điệu kia từ lâu. Còn một người thì....
quá u mê cuồng dại loại thần thái kia.
"Tại hạ Giang Nam Phích
Lịch đường, Lôi gia bảo, Lôi Vô Kiệt, đang muốn đến Tuyết Nguyệt Thành
bái sư!" Lôi Vô Kiệt vội vàng bước về phía trước vài bước, dùng lực ôm
quyền, cất cao giọng nói.
"Ồh!" Tư Không Trường Phong nhàn nhạt đáp một tiếng, "Tiểu huynh đệ, vết thương của ngươi lại bị vỡ ra rồi."
Lôi Vô Kiệt mặt phồng đến đỏ bừng, vội vàng cúi đầu nhìn hướng bả vai, hắn vẫn còn gắng gượng, hùng hồn đáp. "Không hề gì!"
Vô Thiền tiến lên hành lễ, "Tại hạ Hàn Thủy Tự, Vong Ưu thiền sư môn hạ, Vô Thiền. Vị này là sư đệ, Vô Tâm."
Tư Không Trường Phong gật đầu một cái, "Mọi người cực khổ rồi!"
Tư Không Trường Phong nhìn tới sắc mặt nhợt nhạt của Vô Tâm, thở dài nói,
"Tự phế cả người công lực, đây không phải là việc người thường có thể
làm được, khó trách Vong Ưu lại coi trọng ngươi."
Vô Tâm cười khẩy, "Ông cũng tới mang ta đi?"
"Không." Tư Không Trường Phong cúi đầu nhìn Vô Tâm, cất cao giọng nói, "Tuyết
Nguyệt Thành đặc phái tới, cung tiễn Diệp An Thế quy tông!"
"Cái gì?" Tất cả mọi người đều sững sờ há hốc.
"Tuyết Nguyệt Thành đặc phái, cung tiễn Diệp An Thế quy tông!" Tư Không Trường Phong lặp lại lần nữa cho mọi người nghe thật kỹ.
Một lời nói rõ, Tuyết Nguyệt Thành không có ý định bắt giữ Vô Tâm, cản trở
Ma giáo. Cũng không có ý để mặc cho Vô Tâm trở về Hàn Thủy Tự. Tuyết
Nguyệt Thành làm như vậy chính là tuân theo ước định mười hai năm trước, đưa Thiếu chủ Ma giáo trở về Thiên Ngoại Thiên! Là tuân thủ ước định,
cũng là một loại uy hiếp. Vô Tâm không còn lựa chọn nào khác.
"Vô Tâm!" Quả Quả nằm trong lòng Tiêu Sắt chợt giật mình thét lên một
tiếng, vội vàng mở mắt ra. Dường như nàng vừa mơ thấy cơn ác mộng nào
đó.
Bên kia Tư Không Thiên Lạc cũng vì tiếng thét của Quả Quả mà dần tỉnh lại.
"Cô tỉnh rồi?" Tiêu Sắt nhìn qua nữ nhân mình bế đến mỏi cả tay rã cả
người, mà câu đầu tiên khi tỉnh lại, lại gọi tên của tên hòa thượng kia?
Quả Quả không để ý Tiêu Sắt cũng như mọi người xung quanh, khi đưa mắt bắt gặp Vô Tâm. Nàng liền vỗ vỗ vào tay Tiêu Sắt đang giữ ở eo nàng, ý bảo
hắn thả nàng nàng xuống.
Tiêu Sắt vừa thả hai chân nàng chạm đất. Quả Quả đã vội chạy đến chỗ Vô Tâm, nắm lấy cánh tay hắn cũng là đỡ
hắn, ánh mắt hướng đến gương mặt nhợt nhạt của hắn, đầy lo lắng.
"Ta không sao!" Vô Tâm nhẹ nhàng lắc đầu để Quả Quả yên lòng. Nhưng khi
nhìn thẳng vào mắt nàng, Vô Tâm không khỏi kinh ngạc. "Quả Quả mắt phải
của cô???"
"Nó làm sao?" Quả Quả đương nhiên không thể biết mắt nàng lúc này trông như thế nào, nàng ngây ngô lên tiếng hỏi lại Vô Tâm.
"Có thể nói là... nó mang một đạo..." Vô Tâm đột nhiên nâng cằm Quả Quả,
chăm chú nhìn sâu vào mắt nàng thêm lần nữa, ánh mắt hắn chợt lộ ra một
chút nhu tình đường mật, cánh môi mọng mị lay động, hai câu thơ có cánh
từ môi hắn bay ra.
"Ngân quang lấp lánh, tựa kim cương.
Mị hoặc trầm mê, vô cùng tận!"
"Đây... tức là... đang khen ta rồi!" Quả Quả ngẩn người một chút, rồi cười tít cả hai mắt.
"Vị tiểu cô nương này là...?" Tư Không Trường Phong nhìn tới Quả Quả, vội vàng chỉ tay vào nàng, hỏi.
"Cô ấy là Bạch Quả!" Tiêu Sắt bỗng lên tiếng, tựa như muốn nhắc Vô Tâm với
Quả Quả hãy nhớ đến sự tồn tại của hắn cùng mọi người xung quanh.
Giờ đây, Quả Quả mới kịp để ý đến nhân vật trọng đại vừa mới xuất hiện kia.
"Trường thương???" Quả Quả nheo mắt nhìn chăm chăm vào người trung niên trước
mắt, rồi lại đảo mắt xung quanh nghĩ ngợi. "Không lẽ là..."
"Tư Không Trường Phong!"
Nàng tuy ngạc nhiên khi thấy ông ta xuất hiện ở đây, mà vẫn cư nhiên không
kiêng nể, trực tiếp gọi thẳng tên của vị Thương tiên đỉnh danh trên
giang hồ ra. Đã thế nàng còn trề môi nhún mỏ, thất vọng chê bai thẳng
thừng.
"Tạo hình max xấu!"
Chương này phần lớn được trích từ chương 27: Cung Tiễn Diệp An Thế Quy Tông trong tiểu thuyết Thiếu
Niên Ca Hành của tác giả Châu Mộc Nam.