Dụ Trừng mỗi cuối tuần về nhà theo thông lệ hiếu kính với ông nội. Hôm
nay,bác sĩ Dương mua tôm về ằn để bổ sung chất đạm cho ông. Đến khi lột
tôm ra ăn đột nhiên cậu buồn nôn, nôn mửa rất nhiều.
Bác sĩ Dương tưởng cậu thức ăn lúc sáng chưa tiêu hóa được nên giờ ói, anh liền lấy
thuốc tiêu cho cậu uống, ai ngờ vừa uống vào lại lập tức nôn ra, cuối
cùng còn càng nghiêm trọng thêm ói đến nước vàng. Bác sĩ Dương vội ôm
cậu bỏ vào xe đi bệnh viện kiểm tra.
Lúc ở nhà ông nội bác sĩ
Dương đã xem mạch tay của cậu, liền có chút nghi ngờ nhưng không dám
khẳng định. Trên đường đến bệnh viện anh nhớ lại những triệu chứng gần
đây của Dụ Trừng.
Dụ Trừng thường ngày đều ngủ rất ít, cũng rất
châm vận động, ăn uống cũng rất dễ. Mà dạo gần đây cậu lại ngủ rất
nhiều, đi thực tập về liền ngủ một mạch tới lúc anh về. Anh về rồi cậu
mới thức nấu cơm, bữa cơm cũng không đang dạng như mọi khi. Cá lại không có trong bữa ăn, đa số là món ăn đạm bạc rau củ nhiều.
Ăn xong
cũng không cùng anh đi tản bộ, liền tắm gội đi ngủ. Anh cứ nghĩ cậu mới
đi làm, công việc nhiều, cậu sinh mệt anh liền không để ý mấy.
Trên đường đi anh cũng gọi điện thoại trước cho tên Tống nhiều chuyện trước.
"Anh! Sao ta lại đến khoa sản của bác sĩ Tống vậy? ".Dụ Trừng thắc mắc khi thấy anh nắm tay cậu đến khoa sản của bác sĩ Tống.
"Không gì! Để khám xong anh sẽ trả lời ". Anh không dám chắc suy đoán của mình nên phải nhờ đến tên Tống kia.
"Um! " Dụ Trừng thấy anh không nói nên cũng không hỏi thêm.
Vừa vào cửa liền gặp ánh mắt quái gở của bác sĩ Tống nhìn hai người. Nhưng
vẽ mặt đó rất nhanh liền biến mất với một cái lườm của bác sĩ Dương.
"Ngươi xem! Dụ Trừng dạo này ngủ nhiều, ăn đồ ăn thanh đạm, gặp đồ tanh liền
nôn mửa. Mạch đập có dấu hiệu của người.... Nhưng ta không dám tin
tưởng. Liền nhờ ngươi". Anh liền một mạch nói tình trạng cậu.
"Um! Ta đã rõ" Bác sĩ Tống sau đó ghi một loạt kiểm tra cần thiết bảo y tá dẫn Dụ Trừng đi kiểm tra.
Một lúc sau y tá đem kết quả kiểm tra cùng với Dụ Trừng trở lại phòng. Y tá đưa kết quả cho bác sĩ Dương xong liền rời khỏi phòng.
Trong
phòng còn lại ba người. Bác sĩ Tống nhìn kết quả kiểm tra rồi nhìn bác
sĩ Dương gật đầu như đồng ý với suy đoán của anh lúc ban đầu.
"Anh! Em bị gì? " Dụ Trừng không biết mình bị gì mà hai người nhìn nhau gật đầu.
"Em dâu! Em có thai". Bác sĩ Tống trả lời câu hỏi của Dụ Trừng.
"...???" Dụ Trừng trợn mắt không tiếp thu nổi lời vừa được nghe.
"Em mang thai, em bé được mười ba tuần, em bé rất khỏe mạnh".
"Em... Em có thai! Nhưng... Em là con trai??? "
Cậu lắp bắp nói
"Cơ thể của em so với nam nhân bình thường đều giống nhau, chỉ khác ở chỗ
em có khả năng mang thai. Thay vì phụ nữ đậu thai trong buồng trứng, em
lại mang thai ngoài buồng trứng."Bác sĩ Tống lại bổ sung thêm "Mang thai ngoài như vậy khả năng sẩy thai rất cao, em còn lại là nam nên.... Khả
năng sẩy thai sẽ là 90%. Cho nên em cần phải thật cẩn thận trong mọi
sinh hoạt, việc ăn uống để cung cấp dinh dưỡng cho bé cũng vậy. Thức ăn
em ăn sẽ chỉ cung cấp một phần dinh dưỡng cho thai nhi mà thôi. "
Ngay đến đây Dụ Trừng mới bắt đầu hiểu được vấn đề mình mang thai là hiếm
gặp, cũng sẽ rất khó khăn để giữ được thai nhi vì khả năng sinh tồn của
thai nhi là 10%.
"Vậy em cần làm những gì để giữ được thai nhi" Dụ Trừng nhìn thẳng bác sĩ Tống hỏi.
Nếu như ông trời đã cho cậu nằm trong dạng hiếp gặp này, cậu sẽ có gắng để sự hiếm gặp này trở thành trường hợp hiếm có.
"Này lão già! Sao ngươi ngồi im đó, không biểu hiện cảm xúc vỡ òa gì hết
vậy? " bác sĩ Tống lợi dụng cơ hội bêu xấu bác sĩ Dương.
Bác sĩ
Dương từ đầu đến giờ vẫn im lặng không phải vì anh không quan tâm hay
vui mừng khi biết sự hiện diện của bé con. Mà anh muốn để cho Dụ Trừng
tự hiểu được vấn đề, cũng như cậu sẽ nói gì về sự hiếm gặp của cơ thể
mình.
Anh sợ cậu không chấp nhận được việc mang thai, anh lại
càng sợ đứa bé sẽ không đến được thế giới của hai người vì cậu không thể nào chấp nhận mang thai.
Lúc này Dụ Trừng cũng nhìn sang anh:"Anh! Em mang thai! Hai ta có bé con! "
"Bà xã! " bác sĩ Dương nói xong liền hôn lên môi Dụ Trừng.
Nụ hôn thật nhẹ nhàng nhưng lại hàm chứa rất nhiều cảm xúc. Nụ hôn càng
ngày càng sâu, khiến người nào đó nhìn trân trân chán ghét.
"Này! Hai người vừa vừa phải phải thôi, đừng nghĩ ở đâu cũng phát dục được"
lời nói bác sĩ Tống cắt ngang nụ hôn sâu của hai người.
"Em... Em xin lỗi ".Dụ Trừng đỏ mặt cúi đầu nói nhỏ.
"Mau nói cách dưỡng thai, cách ăn uống, kê thuốc uống, ngày khám định kỳ"
bác sĩ Dương bực mình vì bị cắt ngang, liền thúc giục bổn phận bác sĩ
của kẻ nhiều chuyện.
Sau khi nghe những lời dặn dò của bác sĩ Tống hai người cùng nhau nắm tay rời khỏi.