Tuy quá
trình chữa trị vô cùng "ba chấm" nhưng lại rất hiệu quả. Sáng hôm sau Dụ Trừng tỉnh lại, vô thức sờ sờ mông, không cảm thấy cái thứ bên trong
kia nữa... Tan hết rồi...
Dụ Trừng thoáng ngượng ngùng cảm nhận
công dụng thần kì của viên thuốc kia, trong lòng có chút ngậm ngùi, bác
sĩ Dương quả là tay lão luyện già đời...
"Chữa trị" xong, chỉ mấy ngày sau Dụ Trừng đã có thể nhảy nhót tưng bừng như lúc trước.
Hôm nay, sau khi rời giường rửa mặt, cậu bắt tay vào làm bữa sáng. Cháo yến mạch khoai tím ủ trong nồi đất từ tối qua, trứng rán, bánh mì lát nướng xốp giòn. Bánh mì cắt thành hai mảnh tam giác, xếp trứng rán, xà lách,
vài lát bơ vào làm thành sandwich.
Mười phút là xong.
Đặt phần sandwich cho bác sĩ Dương vào hộp bảo quản, Dụ Trừng ăn hết phần mình rồi đi học.
Cậu có giờ đọc bài sớm lúc tám giờ, bác sĩ Dương tuy cũng bắt đầu làm việc
lúc tám giờ nhưng vì bệnh viện rất gần nhà, đi bộ cũng chỉ có mười phút, trừ những ngày có lịch trực ban, khám bệnh hoặc có ca mổ sớm, bác sĩ
Dương đều ngủ thêm một chút rồi mới đến bệnh viện.
Vì vậy bình thường, lúc Dụ Trừng rời nhà đi học, bác sĩ Dương vẫn còn ngủ.
Để đến trường, Dụ Trừng phải ngồi xe buýt hơn nửa tiếng. Bác sĩ Dương vốn
muốn đưa cậu đi học, có điều lúc đó hai người lấy nhau chưa đến hai
ngày, Dụ Trừng vừa mới chuyển vào sống chung với bác sĩ Dương. Bây giờ
thì đỡ hơn nhiều chứ khi đó cậu sợ y chết khiếp, ở chung phòng còn khẩn
trương đến nỗi chân như nhũn ra, huống chi là ngồi xe để anh đưa đi học, đành kiên quyết lắp ba lắp bắp nói khéo mấy câu từ chối.
Hơn nữa sống chung với nhau một thời gian, cậu dần biết rõ tầm quan trọng của
giấc ngủ đối với bác sĩ Dương, càng không tiện nhờ anh lái xe hơn cả
tiếng đồng hồ đưa cậu đi học.
Sau khi xuống xe buýt, giữa đường
cậu nhận được điện thoại của tên ngồi cùng bàn nhờ ra cửa nam mua giúp
cái bánh rán trái cây bỏ thêm hai cái trứng gà.
Đang xếp hàng chờ mua bánh, điện thoại di động lại reo vang, Dụ Trừng vừa dặn dì bán bánh thêm hai cái trứng vừa bắt máy: "Được rồi được rồi, bánh của cậu sắp có rồi, bớt gào rú đi!"
"Anh đây."
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh lạnh lùng của một người đàn ông, Dụ Trừng bất giác run lên một cái: "Bác, bác sĩ Dương."
"Chưa đến trường sao?" Anh hỏi.
"Em đến cổng trường rồi," Dụ Trừng ngoan ngoãn báo cáo, "Bạn em nhờ mua đồ ăn sáng."
Đối phương ngừng một lát, nói: "Hôm nay học cả ngày?"
Dụ Trừng gật gật, chợt nhớ đối phương không cách nào nhìn thấy, liền nhanh chóng ừ một tiếng, hỏi lại: "Anh thì sao?"
"Chiều nay anh có ca phẫu thuật."
"Vậy tối anh có về ăn cơm không?"
"Phẫu thuật xong cũng trễ lắm."
"Ơ, dạ" Với bác sĩ Dương, chuyện này cũng không phải hiếm gặp. Tuy ăn cơm
một mình sẽ không khỏi cảm thấy cô đơn, nhưng biết làm sao bây giờ, Dụ
Trừng đành thông cảm nói, "Vậy anh cố gắng lên nhé."
Đối phương yên lặng một lúc rồi mới hờ hững ừ một tiếng.
Hai bên trong giây lát đều không còn lời nào để nói, đúng lúc này giọng dì bán bánh vang lên: "Bánh của cháu có rồi đây."
"Em phải vào lớp rồi, gặp anh sau vậy!" Dụ Trừng mừng như bắt được vàng, vội vàng cúp máy.
Một cái bánh bánh rán trái cây đổi lấy lời cảm tạ đầy nước mắt nước mũi của đứa bạn cùng bàn: "Ơn cứu đói của đại nhân, tiểu sinh suốt đời không
quên, xin được lấy tấm thân này đền đáp!"
Dụ Trừng chụp cuốn sách giáo khoa đập lên gáy y, quyết đoán từ chối: "Cảm ơn, nhưng mà khỏi
cần, tôi..." đã là hoa có chủ rồi nha.
Tên bạn cùng bàn vội nuốt ngược mấy câu sến súa bên cửa miệng vào bụng, tò mò nháy mắt hỏi cậu: "Cậu sao cơ?"
Dụ Trừng cúi đầu lật sách: "... chả sao cả."
Trong lòng cậu cảm thấy hơi kì quái, sao lại suýt lộ ra rồi, bình thường mình che giấu rất tốt mà.
Tiết cuối buổi chiều kết thúc, Dụ Trừng duỗi lưng mệt mỏi, đang gom sách vở
chuẩn bị ra về thì bị tên cùng bàn chọt chọt cánh tay.
Dụ Trừng vốn định từ chối, rồi lại chợt nhớ ra tối nay bác sĩ Dương không
về ăn cơm, nhà không có ai, bèn gật đầu: "Cũng được, ăn gì bây giờ?"
"Ăn lẩu nha? Thèm lẩu quá! Ngoài cổng trường có quán lẩu Trùng Khánh * mở cũng lâu rồi! Đi quán đó đi!"
*Lẩu Trùng Khánh: là một loại lẩu phổ biến ở vùng Tây Nam Trung Quốc, có
nước dùng được ninh từ xương gà, xương bò. Đặc điểm là nước dùng ở đây
rất cay, nhiều dầu và ớt và nước chấm gồm dầu mè, giấm, nước tương, bột
ngọt... được pha chế theo tỉ lệ thích hợp.
Dụ Trừng ăn cay không
giỏi, nhưng lâu lâu ăn một ít cũng không sao, gật đầu đồng ý: "...Được
thôi, nhưng mà hai người làm sao ăn?"
"Ăn hai người đúng là hơi
chán nha..." tên kia sờ cằm trầm tư, sau đó lôi kéo người này người kia, cuối cùng gom đủ năm người, phóng vèo ra quán lẩu.
Một đám quỷ
mới trốn trại vừa ăn lẩu vừa uống bia, quậy muốn bay nóc nhà. Dụ Trừng
cũng bất giác ăn nhiều hơn, bia cũng uống hơn nửa chai.
Bữa nhậu càng về sau càng biến chất thành hội bà tám của mấy thằng con trai, chủ đề
toàn là mấy cái thô bỉ như trong lớp ngực em nào to, A
với B chia tay rồi lại đi quen với đứa nằm tầng trên B... (Cáo: B ngủ giường tầng với 1 đứa khác, chắc B nằm tầng dưới, A chia tay B xong quen với đứa nằm tầng trên)
"Cái đứa A kia chỉ đổi giường ngủ thôi mà." Cả đám nói
xong cười ầm lên, khiến cho cái đứa không ở kí túc xá như Dụ Trừng kinh
ngạc đến độ trợn mắt há mồm, cảm thấy việc cậu kết hôn cùng đàn ông tính ra cũng không phải chuyện gì to tát cho lắm.
"Nói tới nói lui,
Dụ Trừng à, cậu nói cũng nhiều đấy chứ." Người ngồi bên cạnh bỗng nhiên
vỗ vai Dụ Trừng, "Chẳng bao giờ thấy cậu xuất hiện trong trường trừ
những khi có lớp, hoạt động ngoại khóa cũng ít tham gia, tôi lúc trước
còn tưởng cậu bị dở hơi, không thích giao tiếp nữa cơ."
Dụ Trừng không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể dùng tĩnh chế động, cười trừ liên tục.
"Đó là vì Dụ Trừng phải chăm sóc cho ông nội, cậu ấy hiếu thảo lắm." Tên cùng bàn ra sức giải vây.
"À, thật hả?" khuôn mặt của người kia hiện rõ vẻ phấn khích vì uống say, y nhìn chằm chằm Dụ Trừng.
"Cũng không phải..." Dụ Trừng hơi căng thẳng vì bị nhìn chằm chằm, tránh
không nhìn vào mắt y. Cậu cảm thấy đối phương khá quen mắt, dường như
tên y là Thích Hoành. Hai người học cùng ngành nhưng khác lớp, thỉnh
thoảng có tiết tập trung cả khoa mới gặp, y và bạn cùng bàn với Dụ Trừng khá thân nhau nên mấy tiết này cả đám thường ngồi chung.
Thế
nhưng chỉ cần nhìn Thích Hoành là biết y thuộc dạng cậu ấm cô chiêu, gia đình khá giả, ngoại hình ưa nhìn, tư chất thông minh, được
nuông
chiều thành thói nên hay khoe khoang, xem thường người khác, lúc nào
cũng xem mình là cái rốn của vũ trụ. Dụ Trừng không biết cách giao tiếp
với kiểu người này nên đến giờ cũng chỉ biết tên đối phương, có khi gặp
nhau cũng chưa chắc đã chào hỏi.
Thích Hoành quan sát cậu, nở nụ cười: "Còn là đứa con hiếu thảo nữa cơ đấy, không tệ, rất tốt."
Dụ Trừng cảm thấy hơi sợ hãi, nhìn y đầy vẻ cảnh giác.
"Ê, mày có bạn trai chưa?"
Trong nháy mắt, cả đám im bặt.
Mọi người nhìn Thích Hoành, rồi lại nhìn Dụ Trừng đang trợn mắt đỏ mặt bên cạnh.
"Làm bộ làm tịch cái gì, chẳng lẽ mày không phải là gay sao?" nụ cười trên
mặt Thích Hoành có chút dữ tợn, "Trên người mày đầy mùi gay, tao còn lạ
gì mấy đứa như mày."
"Này, Thích Hoành, cậu uống nhiều rồi." Tên
cùng bàn đứng lên giảng hòa, tới khi nhìn thấy đống chai lăn lóc dưới
chân Thích Hoành mới không nhịn được la lên, "Mẹ nó, mày định uống tới
chết luôn hả?"
Đến mức này rồi, cả đám cũng chỉ có thể giải tán.
Bạn cùng bàn với Dụ Trừng kéo thêm hai người nữa, tha Thích Hoành đang
say đến không biết trời trăng gì về trường học, Dụ Trừng thì tự đón xe
về nhà.
Lúc ở quán lẩu không có cảm giác gì, vừa xuống taxi Dụ
Trừng lại thấy hơi choáng đầu, tay chân bủn rủn. Tay cậu cầm chìa khóa
vụng về thử vài lần còn chưa tra vào ổ, cánh cửa trước mặt đã mở ra.
Người trước mặt vẫn còn mặc trang phục đi làm, hiển nhiên là vừa về đến chưa
kịp thay ra. Anh mang dép trong nhà, ánh mắt lạnh băng, cúi đầu nhìn
cậu: "Em đi đâu vậy?"
Dụ Trừng khẽ run rẩy dựa người vào khung cửa. Cậu loáng thoáng nghe thấy câu hỏi của anh liền mở miệng định trả lời: "Híc..."
Dương Tấn Hoài cau mày vẻ không vui, khuôn mặt anh trông lạnh đến mức như có vụn băng kết từng mảng.