Hà Nguyệt Tâm có chút do dự, nhưng vẫn nhận lấy cái hộp trêи tay Lý
Nham. Cái hộp rất tinh tế nhỏ xinh, bên trêи còn được cột thành hình nơ
bằng một sợi lụa mỏng nữa.
Hà Nguyệt Tâm trầm ngâm, biệt thự kế bên, chẳng lẽ chính là cái người mà anh cả nói là không thân thiện đó à?
Nhưng từ những sự việc đã diễn ra hôm nay mà xem thì, trừ việc người đó có
nuôi hai con thú cưng hầm hố như chó Ngao Tây Tạng ra, trừ việc người
chăm chó người đó thuê có chút đáng ghét ra thì bản thân chủ nhân biệt
thự đó cũng đâu có chỗ nào quá đáng ghét lắm đâu.
Nhưng cô đâu có gặp qua người đó bao giờ đâu ta, người đó tặng quà cho cô để làm gì chứ.
Lý Nham cúi người nói: “Là một người đàn ông đưa qua đây, nói là truyền
lời cho Mục tiên sinh, bởi vì Nguyệt Tâm tiểu thư chạy nhầm vào trong
biệt thự, mà bị súc sinh nhà cậu ấy dọa sợ, đây là quà đền tội cho
Nguyệt Tâm tiểu thư.”
Hà Nguyệt Tâm: “… …”
Súc sinh? Là đang nói hai con chó Ngao Tây Tạng à?
Hà Thúy Chi cũng có chút cạn lời: “Người đến truyền lời họ gì?”
“Cậu ấy nói cậu ấy họ Bồi.”
Người ở bên cạnh Mục Xuyên, lại họ Bồi, vậy chính là Bồi Nghị không sai rồi.
Hà Nguyệt Tâm mở hộp ra xem, bên trong hộp có lót tấm vải lụa màu vàng,
đặt bên trêи tấm vải là 4 chú mèo làm bằng ngọc được điêu khắc tỉ mỉ.
Chất ngọc trong suốt, công phu điêu khắc cũng rất tinh xảo.
Hà Thúy Chi cầm 1 chú mèo trong đó lên quan sát tỉ mỉ, dùng ngón tay ma sát nhẹ trêи bề mặt ngọc. Ngọc này… …
Nghe đồn rằng đầu năm nay Mục Xuyên có mua lại một viên đá đã được cắt ra
trong *chỗ đấu giá đá 赌石场, đó là tảng đá Ngọc Đế Vương. Còn viên ngọc
trong tay anh bây giờ, thành sắc, chất ngọc đều là hạng 1 cả. Chẳng lẽ
đây chính là thành phẩm đã gia công từ tảng Ngọc Đế Vương đó sao?
(*赌石场: thật ra mình không biết VN có chỗ như thế này không, nên mình cũng
không rõ nên dịch như thế nào, đó là chỗ dùng để bán đấu giá những viên
đá khai quật được, khi cắt ra bên trong sẽ có những viên ngọc quý như
ngọc lục bảo, đá quý, hoặc không có gì cả)
Anh nhíu chặt mày lại, có chút nghi ngờ lại có chút không xác định.
Mục Xuyên thích nhất chính là hai con chó Ngao Tây Tạng đó, đặc biệt nuôi
bọn nó ở trong biệt thự Hồ Sơn này. Bây giờ Hà Nguyệt Tâm dùng đá chọi
hai con chó đó, không những được xé nháp dễ dàng như vậy, còn bởi vì Hà
Nguyệt Tâm bị chó Ngao dọa sợ mà Mục Xuyên còn đặc biệt mang quà qua đây đền tội nữa ư?
Còn là món quà quý giá đến vậy nữa chứ.
Hình thái của mấy con mèo này có nằm bò có ngồi xổm, mập mập, đáng yêu đến
không được. Hà Nguyệt Tâm cực thích loại động vật moe như mèo vậy, hồi
nãy nhìn thấy mèo mẹ tha mèo con cũng nhìn mê mẩn cả người.
Cô có chút nghi hoặc, người đó tại sao lại tặng cái này qua đây nhỉ? Chẳng lẽ là bởi vì hai con mèo đó sao? Hay là người đó biết cô thích mèo?
Xoay đầu nghĩ lại thì cô bác bỏ suy nghĩ đó ngay, hai người căn bản là không liên quan gì tới nhau cả, Mục Xuyên làm sao có khả năng nghĩ đến chi
tiết như vậy chứ.
Cô nghiêm túc nói: “Trả lại thứ này cho bên đó đi, con không có bị dọa sợ, không cần phải tặng quà đền tội gì cả.”
Nếu như anh cả đã nói người không thân thiện, kêu cô đừng đến gần rồi thì
tốt nhất là cô đừng nên có qua lại gì với người đó thì tốt hơn.
Lý Nham nói: “Bồi Nghị đã đoán trước được là tiểu thư sẽ từ chối, cậu ta
có nói là mời tiểu thư yên tâm giữ lấy, món quà nho nhỏ, không đáng bao
nhiêu tiền cả.”
Hà Thúy Chi trầm ngâm xong, đặt chú mèo trong tay về lại trong hộp, dịu dàng nói với Hà Nguyệt Tâm: “Không sao, em cứ
nhận đi. Đền tội cũng là chuyện đương nhiên thôi.”
Anh đoán không thấu được cách nghĩ của Mục Xuyên, cũng không muốn có dính líu gì với
nhà họ Mục cả, có lẽ nhà họ Mục thật sự chỉ là muốn đền tội thôi, đền
tội xong rồi thì coi như không còn liên quan gì tới nhau nữa.
Lại nói viên ngọc này với Mục Xuyên mà nói thì cũng không đáng bao nhiêu
cả. Nếu như không nhận món quà này mà còn gửi về nữa thì đó mới chính là vả mặt Mục Xuyên.
Thấy anh cả nói vậy rồi thì Hà Nguyệt Tâm chỉ còn cách nhận thôi.
—
Hồ Sơn là nơi tránh nóng rất lý tưởng vào mùa hè, nhiệt độ thấp hơn trong thành phố mấy độ.
Đến lúc ăn cơm tối, Triệu Nghệ và Phương Viên đề nghị làm tiệc nướng bên ngoài vườn trong cảnh đêm.
Hà Nguyệt Tâm không cầu kỳ trong việc ăn uống, thấy hai người họ đều muốn ăn đồ nướng thì liền đồng ý ngay.
Thấy Hà Nguyệt Tâm đồng ý rồi, thì Hà Thúy Chi dặn nhà bếp dọn hết những món chuẩn bị muốn làm đi, đổi thành đồ nướng.
Nhà bếp lập tức bắt đầu chuẩn bị ngay, người làm khiêng bếp nướng cao cấp
ra ngoài vườn, chuẩn bị chén dĩa tinh tế và nguyên liệu nấu nướng, các
đầu bếp thì đứng bên cạnh bếp nướng bận rộn ngay. Đợi nướng xong thì
bưng lên bàn.
Hà Nguyệt Tâm: “… …”
Đồ nướng mà bọn họ nói là tự tay nướng, nhưng hình như suy nghĩ của bọn họ và anh cả không có chung tần số?
Hà Nguyệt Tâm thấy đầu bếp bắt đầu bắt tay vào làm thì vội nói: “Anh cả,
chúng ta tự mình nướng đi. Nướng đồ ăn phải tự nướng thì mới vui chứ.”
Hà Thúy Chi nhướng mày, trong mắt anh ánh lên một chút nghi hoặc, rõ ràng
là có thể để cho đầu bếp làm mà, thủ pháp và liều lượng đầu bếp dùng
cũng chính xác hơn, sẽ ngon hơn mà, tại sao cứ phải tự mình làm chứ?
Chẳng lẽ em gái muốn ăn đồ anh nướng sao?
Anh nghiêng đầu qua, phất phất tay kêu đầu bếp lui xuống, đầu bếp hiểu ý, cúi người lui xuống.
Anh đứng dậy đứng vào chỗ của đầu bếp hồi nãy, nhớ lại động tác ban nãy của đầu bếp, anh xắn tay áo mình lên, cầm một xiên thịt đặt vào trong bếp
nướng.
Bếp nướng rất lớn, đứng hai ba người cũng vẫn còn dư chỗ,
Triệu Nghệ và Phương Viên cũng lập tức vây lên liền, túm tụm lại bắt tay vào nướng.
Đợi hai người bưng hai dĩa đồ đã nướng xong ngồi
xuống bên cạnh Hà Nguyệt Tâm. Triệu Nghệ ‘Í’ lên một tiếng, nhìn mấy
người ngồi ở bàn bên cạnh một cái.
Hà Lộ Từ và Hà Tinh Hoài ngồi
chung với nhau, Hà Diễn Lạc thì ngồi một mình ở chỗ xa, từ lúc xuống máy bay tới giờ thì anh gần như không nói chuyện gì với mấy người còn lại
cả, cứ như bị cô lập vậy.
Triệu Nghệ nói: “Có phải là tao nghĩ
sai không, chứ sao tao cảm thấy Fin và mấy anh trai còn lại của mày hình như quan hệ không được tốt lắm nhỉ?”
Hà Nguyệt Tâm cầm một xiên
thịt lên, thở dài trong lòng một hơi: “Bà nghĩ không có sai đây, là thật đấy. Giữa bọn họ có chút hiểu lầm, nhưng mà nói ra thì dài dòng lắm.”
Cô cũng đang đau đầu vì việc này đây.
Hồi nãy anh cả, anh hai, anh tư đều ngồi chung với nhau, chỉ có anh ba là
ngồi xa ʍút̼ chỉ, giữa bọn họ như có một vách ngăn vô hình vậy, khiến
cho hai bên đều nước sông không phạm nước giếng.
Cô kêu 4 anh
trai ra du lịch chung là muốn thừa cơ giải trừ hiểu lầm của bọn họ,
nhưng bây giờ xem ra là không có chút tiến triển gì cả.
Cô phải làm chút gì đó mới được.
Hà Thúy Chi chưa từng xuống bếp qua, việc nấu nướng này còn khó hơn cả làm việc trong công ty nữa, tư thái bây giờ của anh có chút vụng về, hồi
nãy cũng thường liếc mắt qua nhìn lén Triệu Nghệ và Phương Viên nướng
như thế nào nên mới thành thục được hơn chút xíu. Cuối cùng cũng nướng
xong một dĩa thịt rồi, chỉ là bên viền vẫn có chút khét.
Anh đặt dĩa thịt đó xuống trước mặt Hà Nguyệt Tâm. Em gái muốn anh nướng thịt cho, anh làm cũng khá tốt đấy chứ.
Hà Nguyệt Tâm đương nhiên là khen lấy khen để rồi, tuy rằng tương sốt trêи bề mặt thịt nướng có chút không đều, mùi vị cũng không ngon bằng của
Triệu Nghệ và Phương Viên, nhưng vẫn rất tốt.
Hà Nguyệt Tâm nhìn về phía Hà Diễn Lạc nói: “Anh cả, anh không ngại em chia sẻ với bọn họ chứ?”
Lúc này tâm tình của Hà Thúy Chi rất tốt, anh gật nhẹ đầu: “Ừm.”
Nghe Hà Thúy Chi đồng ý rồi thì Hà Nguyệt Tâm lập tức đứng dậy ngay, chạy tới bên người Hà Diễn Lạc.
Hà Diễn Lạc đang ngắm phong cảnh ngoài xa, trong đầu thì đang nghĩ về
chuyện gì đó, cũng không để ý mấy đến chuyện xung quanh, thấy Hà Nguyệt
Tâm đến gần thì mới ngước mắt lên: “Sao vậy?”
Hà Nguyệt Tâm đặt dĩa thịt Hà Thúy Chi nướng xuống trước mặt anh ba: “Anh cả nướng đó, anh ba nếm thử đi.”
Hà Diễn Lạc có chút kinh ngạc nhướng mày, Hà Thúy Chi còn biết nướng thịt
nữa à, anh cả không phải là robot làm việc sao? Thật sự là hiếm thấy mà.
Hà Thúy Chi đứng cách đó không xa, nghe thấy hết lời Hà Nguyệt Tâm nói,
còn thấy Hà Diễn Lạc xoay đầu lại nhìn anh nữa thì có chút không được tự tại mà xoay đầu ra chỗ khác. Anh biết mục đích của Hà Nguyệt Tâm, anh
cũng từng hứa với Hà Nguyệt Tâm là sẽ tiếp nạp Hà Diễn Lạc, nên đương
nhiên là sẽ không phản đối việc Hà Diễn Lạc ăn đồ anh nướng rồi.
Hà Nguyệt Tâm thấy Hà Diễn Lạc nhìn Hà Thúy Chi thì lại tiếp tục nói:
“Đúng đó. Anh cả kêu em bưng qua đây cho anh nếm thử coi mùi vị ra sao.”
Hà Thúy Chi kêu anh nếm thử thịt anh ấy nướng sao?
Thấy ánh mắt mang chút chờ mong của Hà Nguyệt Tâm, Hà Diễn Lạc ước chừng độ thật giả trong lời nói này của em gái.
Lại nhìn gương mặt nghiêng không chút biểu cảm của Hà Thúy Chi, cũng không
đợi được chút phản bác nào của Hà Thúy Chi cả. Xem ra là Hà Thúy Chi
cũng ngầm chấp nhận cho anh ăn rồi.
Hà Diễn Lạc đánh giá dĩa thịt trêи bàn nửa ngày, từ lúc sinh thời tới giờ, anh vẫn chưa thấy Hà Thúy
Chi xuống bếp qua lần nào cả, xem ra thì lần du lịch này cũng không quá
là nhàm chán.
Anh dùng đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, đợi ăn xong, thì nhàn nhạt bình phẩm: “Cũng được đấy.”
Mặt Hà Thúy Chi vẫn không chút biểu cảm, chỉ là cánh môi mím chặt của anh
có thả lỏng hơn chút, coi như Hà Diễn Lạc cũng có phẩm vị.
Hà
Nguyệt Tâm rất là nhạy cảm với bầu không khí xung quanh, hình như thông
qua việc này, bầu không khí giữa anh cả và anh ba đã không còn cương
cứng như trước nữa rồi.
Phát hiện này khiến cô thở phào một hơi, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.
Hà Lộ Từ và Hà Tinh Hoài tuy rằng ngồi ở bên cạnh ai làm việc nấy, nhưng
vẫn nắm rõ động tĩnh chỗ Hà Nguyệt Tâm như lòng bàn tay, thấy Hà Nguyệt
Tâm lại chạy qua nói chuyện với Hà Diễn Lạc thì cảnh tượng trêи máy bay
hồi nãy lên ập vào đầu.
Tại sao em gái lại ân cần với thằng đến sau như Hà Diễn Lạc hơn cả hai người anh trai đến trước này chứ?
Hà Diễn Lạc đây là giữa đường giật đồ mà!
Em gái thế nhưng còn khen anh ba nức nở trêи máy bay nữa chứ.
Hà Tinh Hoài rơm rớm nước mắt, anh khen em gái, nhưng em gái lại đi khen
Hà Diễn Lạc, điều này cũng quá tổn thương lòng người mà.
Thấy Hà Nguyệt Tâm lại chủ động đến nói chuyện với Hà Diễn Lạc thì tim Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ đều dâng tới tận cổ.
Hà Nguyệt Tâm quay đầu nói với Hà Tinh Hoài: “Đúng rồi, anh hai, single mới của anh em nghe rồi, rất hay.”
Hà Tinh Hoài lập tức ngồi thẳng người dậy, anh có chút kinh ngạc, anh đang định kêu em gái nghe thử đi nữa, em gái thế nhưng đã nghe rồi à?
Single mới của anh vẫn chưa phát hành trêи quy mô lớn, chỉ phát hành bản nghe
thử thôi, bản nghe thử này có bản quyền phải mua trêи mạng mới nghe
được.
Anh kinh ngạc nói: “Em đã nghe rồi ư? Nghe ở đâu vậy?”
Hà Nguyệt Tâm giả bộ ngần ngại, hồi tưởng lại rồi nói: “Để em nhớ coi,
đúng rồi, lần trước lúc anh ba chở em về nhà, em nghe ở trêи xe anh ba
đấy!”
Nói xong thì Hà Nguyệt Tâm cười hì hì xoay đầu nhìn Hà Diễn Lạc.
Hà Diễn Lạc: “… …”
Từ lúc Hà Nguyệt Tâm mở miệng thì anh đã biết có gì đó không đúng, thì ra là em gái đang đánh chủ ý quỷ này ư.
Anh đích thực là đã mua bản điện tử single của Hà Tinh Hoài, nhưng đó chỉ
là hiếu kỳ mà thôi, anh chỉ muốn biết là thằng nhóc đó chơi âm nhạc bao
nhiêu năm rồi rốt cuộc có tiến bộ nào không thôi.
Lúc đó cũng chỉ là tiện tay mở đại âm nhạc nào đó trêи xe thôi, nhưng vừa tới bài đó là anh đã chuyển qua bài khác rồi, ai biết được vẫn bị Hà Nguyệt Tâm nghe
thấy.
Anh có chút lúng túng, ánh mắt anh đụng phải ánh mắt của Hà Tinh Hoài, anh mới phát hiện, người lúng túng không chỉ có mình anh mà
thôi, Hà Tinh Hoài cũng rất lúng túng, không tự tại mà dời tầm mắt ra
chỗ khác. Cái quỷ gì vậy, thằng nhóc đó mua single của anh rồi ư? Còn là dạng lén lút mua nữa chứ, bình thường trong WeChat thì tên của 2 người
đều chỉ nằm yên trong danh bạ của đối phương mà thôi, ai biết được rằng
Hà Diễn Lạc thế nhưng lại lén quan tâm tới anh chứ?
Trong không khí tĩnh lặng mất mấy giây.
Khóe miệng cong lên rồi không thèm hạ xuống lại luôn, cô nhìn Hà Diễn Lạc không chớp mắt, ánh mắt mang chút thúc giục.
Hà Diễn Lạc hít sâu một hơi, nhịn xuống xung động muốn vò loạn đầu tóc của cô xuống, do dự một chút rồi mới nói với giọng nhỏ đến không thể nhỏ
hơn: “… …Single mới cũng được đấy.”
Hà Tinh Hoài ho nhẹ một tiếng: “… …Coi như em biết thưởng thức.”
Hà Nguyệt Tâm cười như một con mèo ăn được cá. Đàn ông mà, thường hay cứng họng nhưng hay mền lòng. Chỉ cần cho nhau một bậc thang, chỉ cần cô kê
bậc thang đó dưới chân họ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hết thôi.
Hà
Lộ Từ cúi đầu chơi game trêи điện thoại, trong điện thoại không ngừng
vang lên tiếng hiệu ứng âm thanh, hoàn toàn không quan tâm đến những
việc xung quanh.
Hà Nguyệt Tâm nhếch môi lên kêu một tiếng: “Anh tư, anh có quen một người tên là Đàm Nhất Nhiên không?”
Nghe thấy Hà Nguyệt Tâm kêu mình thì Hà Lộ Từ mới thoát hồn khỏi game, nhíu
mày nói: “Biết chứ. Nhưng cũng không thân lắm, có gặp qua mấy lần, thằng đó lại gây phiền phức cho em à?”
Lần trước Đàm Nhất Nhiên quấy
rồi Hà Nguyệt Tâm anh có nghe qua, Đàm Nhất Nhiên bị một người đàn ông
thần bí đập cho một trận, anh còn đang tính đợi chừng nào Đàm Nhất Nhiên khỏi rồi thì anh lại đập nó thêm một trận nữa đây.
Dám quấy rồi em gái anh ư, không yêu đời nữa rồi à?
Hà Nguyệt Tâm nói: “Không có. Lần trước cậu ta có quấy rồi em, nhưng đã bị anh ba đánh đuổi đi rồi.”
Động tác chơi game của Hà Lộ Từ khựng lại, có chút chấn động ngẩng đầu lên:
“Là anh ba làm à?” Người đàn ông thần bí đó là Hà Diễn Lạc ư?
“Đúng đó, người đó cứ chặn đường không cho em đi, anh ba liền đập một trận,
đập tới nổi cậu ta không thể bò dậy nổi luôn.” Giọng điệu của cô đặc
biệt hả giận, còn mang chút đắc ý nữa.
Hà Lộ Từ nắm được trọng
tâm trong lời nói của Hà Nguyệt Tâm: “Em nói anh ba đánh Đàm Nhất Nhiên
tới nổi không bò dậy nổi luôn ư?”
Đàm Nhất Nhiên quanh năm luyện
tập chơi bóng rổ, cho dù là anh đi đánh Đàm Nhất Nhiên đi chăng nữa thì
cũng khó tránh khỏi việc cũng bị đập mấy cú, nhưng nghe lời thuật lại
của quần chúng ăn dưa xung quanh thì người đàn ông thần bí đó ngoại trừ
việc khớp ngón tay có chút trầy ra thì gần như không bị thương chỗ nào
cả.
Hà Diễn Lạc đánh nhau giỏi như vậy à?
Anh được xưng là tiểu bá vương quảng trường đấy, đánh khắp quảng trường không địch thủ.
Kỹ năng đánh nhau của Hà Diễn Lạc thế nhưng còn cao hơn anh ư?
Hà Lộ Từ trừng lớn mắt: “Anh đánh làm sao vậy? Đánh với cái thân hình nhỏ bé đó của anh à?”
Hà Thúy Chi và Hà Tinh Hoài cũng có chút kinh ngạc. Bọn họ hiểu rất rõ
thời gian nghỉ ngơi làm việc của Hà Diễn Lạc, thiếu niên nghiện mạng
thường hay thức đêm tới 3, 4 giờ mới đi ngủ, tới trưa mới chịu dậy, với
kiểu thời gian nghỉ ngơi làm việc như vậy thế nhưng lại đánh nhau giỏi
vậy à?
Hà Diễn Lạc thấy vẻ mặt chấn động không chút che dấu của
Hà Lộ Từ thì cười một tiếng: “Chuyện nhỏ. Cho dù sức đánh không đủ mạnh
cũng không sao, nắm bắt được chỗ sơ hở và chỗ đau của đối thủ thì một
đấm thôi cũng đủ quật được nó rồi.”
Mắt Hà Lộ Từ sáng rực lên, ai có thể giỏi đánh nhau được như anh chứ. Anh trực tiếp đứng lên, đi đến
trước mặt Hà Diễn Lạc: “Đi, chúng ta đi đánh hữu nghị đi?”
“Hôm khác đi.”
“Được.”
Hà Lộ Từ là người nhìn thì hung hãn nhất trong 4 anh trai, nhưng cũng là
người đơn thuần nhất. Lúc Hà Diễn Lạc bỏ nhà ra đi thì tuổi anh vẫn còn
nhỏ, cho nên thành kiến với Hà Diễn Lạc cũng là ít nhất.
Hà
Nguyệt Tâm hai ba câu thôi là có thể kéo gần quan hệ của hai anh em họ
rồi. Cô cười hì hì bưng ly nước lên uống, vô cùng hài lòng với tình
trạng trước mắt bây giờ. Tuy rằng hiểu lầm không có cách nào hoàn toàn
tiêu biến, nhưng cảnh tượng hòa hợp khó có được trước mặt này vẫn khiến
cô vui vẻ, quả nhiên là không uổng công tới đây mà.
Hà Diễn Lạc
xoay đầu nhìn em gái một cái, lắc đầu một cách hết cách, thôi, cứ phối
hợp với em gái đi vậy, dù sao thì cũng không phải là chuyện nhượng bộ
lớn lao gì.
Hà Thúy Chi phụ trách nướng thịt, nướng xong rồi thì
đặt ở trêи bàn, mọi người đều có thể lấy ăn, Hà Diễn Lạc cũng không hề
khách sáo, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Cả đám người còn trò chuyện mấy câu nữa, Hà Lộ Từ ngồi bên cạnh Hà Diễn Lạc, ánh mắt tràn
đầy ɖu͙ƈ vọng muốn biết, anh muốn biết Hà Diễn Lạc còn có bảo điển đánh
nhau khác không.
Triệu Nghệ và Phương Viên ngồi bên cạnh nhìn mà
thán phục vô cùng, Hà Nguyệt Tâm thật sự quá lợi hại mà, chỉ 2, 3 câu
thôi đã khiến bầu không khí xung quanh mấy anh trai đều thay đổi hết
rồi.
Hà Thúy Chi nướng thịt càng ngày càng thành thục, ôm hết việc nướng đồ luôn, ngay cả rau củ cũng không tha.
Nướng xong một dĩa nấm để lên bàn, Hà Nguyệt Tâm nhìn thấy nấm thì hai mắt
sáng rực lên, cầm lấy một xiên đặt vào dĩa của Hà Diễn Lạc: “Nè, món anh thích nhất.”
Hà Diễn Lạc nhướng mày: “Làm sao em biết được anh thích món này?”
Hà Nguyệt Tâm nhét thịt nướng vào trong miệng: “Lần trước đi ăn chung với anh có chú ý đến.”
Hà Diễn Lạc gật đầu, thì ra là vậy, ánh mắt anh dời đến xiên thịt trêи dĩa ở quanh bàn, còn 3 xiên, anh đưa tay ra lấy, tay vừa đưa ra thì liền
xuất hiện 3 bàn tay đến thì 3 hướng khác nhau, mỗi tay lấy một xiên
thịt, dĩa thịt lập tức trống không.
Tay anh dừng lại trong không trung, đầu dần xuất hiện một dấu ‘?’.
Ngẩng đầu lên xem, sắc mặt của Hà Thúy Chi, Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ đều đen
đến đáng sợ, ánh mắt nhìn anh cũng tràn ngập ý lạnh và sát ý.
Hà Thúy Chi da cười thịt không cười: “Muốn ăn thì tự mình nướng.”
Hà Tinh Hoài nụ cười dấu dao: “Chú mày không phải thích ăn nấm sao, vậy thì ăn nhiều nấm đi, ăn ít thịt lại.”
Hà Lộ Từ hừ lạnh một tiếng: “Xin lỗi, em đây thích ăn thịt. Nhưng lại
không có người phát hiện, nên chỉ có thể tự mình đi giành thôi.”
Hà Diễn Lạc: “… …”
Không phải nói thái độ của mấy người này với anh đã thay đổi rồi sao?
Mới có mấy giây thôi mà bầu không khí tràn ngập địch ý này đã xuất hiện rồi là sao đây?
Thịt trong miệng Hà Nguyệt Tâm còn chưa kịp nuốt xuống bụng, cô ngây người
nhìn cảnh tượng trước mặt, có chút quẹo cua không kịp. Cô không phải đã
khiến cho mấy anh trai chung sống hòa thuận với nhau rồi sao, tại sao
giờ lại đột nhiên bay biến hết rồi vậy?
Còn nữa, ánh mắt hận không thể lăng trì anh ba tại chỗ của 3 anh trai là chuyện gì đây?
Triệu Nghệ và Phương Viên tránh xa chiến trường, hai người ôm dĩa thịt vừa ăn thịt nướng vừa ăn dưa, trong lòng đều nhịn không được mà cảm thán, Hà
Nguyệt Tâm à, tại sao bầu không khí lại đột nhiên thay đổi, trong lòng
bà/mày không biết sao? ?