Mạc Vũ Vi trợn mắt, vô cùng tức giận nói: “Nếu ngươi không muốn cưới ta thì việc gì phải cứu ta chứ?”
Tô Vinh cũng nhịn không được phẫn nộ nói: “Ta đã cứu rất nhiều người, nếu
ai cũng đòi gả cho ta như ngươi thì ta đã sớm có thê thiếp thành đàn
rồi, nếu biết ngươi càn quấy như vậy ta đã không cứu ngươi.”
Mạc
Vũ Vi cắn môi, ánh mắt đỏ ửng, khí thế có chút suy giảm hỏi: “Ngươi chê
ta hủy dung không còn đẹp nữa nên mới không muốn cưới ta đúng không?”
Không đợi Tô Vinh trả lời, Thiên Diệp đã từ trên giường ló đầu ra nói: “Đúng
vậy! Đúng vậy! Vinh Vinh chính là chê ngươi không đủ xinh đẹp, cho dù
ngươi không hủy dung cũng không đẹp bằng ta, Vinh Vinh đã có người phong hoa tuyệt đại như ta đây, làm sao còn để mắt tới ngươi được chứ?”
Mạc Vũ Vi nhìn Thiên Diệp, sửng sốt trợn trừng mắt: “Các ngươi, các ngươi… là một đôi?”
Thiên Diệp gật đầu: “Chúng ta là một đôi, Mạc tiểu thư, ngươi thấy ta cùng Vinh Vinh có tướng phu thê không?”
“Tô Vinh, ngươi là kẻ trông mặt mà bắt hình dong vậy sao?” Mạc Vũ Vi hét lớn.
Thiên Diệp liếc mắt xem thường, nha đầu Mạc Vũ Vi này đúng là tự tin a! Bị
huy dung rồi mà vẫn còn tự tin như vậy đúng là hiếm có.
“Mạc tiểu thư, cho dù Vinh Vinh không phải người trông mặt mà bắt hình dong thì
hắn dựa vào cái gì phải thích ngươi, chẳng lẽ vì ngươi không biết xấu hổ à? Mạc tiểu thư, ngay cả chuyện bỏ xuân dược tam hoàng tử mà ngươi cũng dám làm, Vinh Vinh nhát gan như vậy sao dám cưới ngươi chứ!”
Mặt Mạc Vũ Vi lúc xanh lúc trắng, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Nhìn thấy Mạc Vũ Vi rời đi, Tô Vinh nhịn không được thở phào một hơi, có chút sợ hãi nói: “Rốt cuộc cũng đi rồi, thực đáng sợ.”
Thiên Diệp uể oải lắc lắc chân: “Nha đầu kia tuy toàn thân đều là khuyết điểm nhưng vẫn có một ưu điểm, Vinh Vinh, ngươi phải học tập a.”
Tô Vinh sửng sốt, cười nhạo: “Nha đầu kia cũng có ưu điểm à? Là cái gì?”
“Người ta biết lấy thân báo đáp ân nhân cứu mạng a! Vinh Vinh, ta đã cứu ngươi nhiều lần như vậy, sao không thấy ngươi chủ động yêu thương nhung nhớ
a!” Thiên Diệp ai oái nói.
Tô Vinh bất đắc dĩ cười cười: “Không phải vì ta sợ người chủ động yêu thương nhung nhớ ngươi nhiều quá, ngươi ôm không nổi sao?”
Thiên Diệp thực chân thành nói: “Nếu Vinh Vinh chủ động nhào vào lòng ta, ta làm sao để mắt tới người khác được chứ!”
“Ngươi cố gắng tu luyện đi thì hơn, ta nghe nói ngươi cá cược với tam hoàn tgử xem ai thăng lên cấp tám sớm hơn, người thua phải bưng trà rót nước
trải giường gấp chăn cho người thắng ba ngày, nếu đối phương cần thì còn phải phụ trách làm ấm giường, ngươi ngàn vạn lần đứng để thua a.”
Thiên Diệp lăn một vòng trên giường, đắc ý nói: “Vinh Vinh, ngươi yên tâm đi, ta không thua được đâu. Tên Lâu Vũ chết tiệt kia sao có thể là đối thủ
của ta được chứ, cho dù thua, với lá gan xíu xiu của tam hoàng tử, hắn
không có gan đòi ta làm ấm giườn dđâu, Vinh Vinh, ta nhất định sẽ giữ
lại lần đầu tiên cho ngươi a.”
“…” Tô Vinh thở hắt một hơi: “Không biết nha đầu Mạc Vũ Vi kia đến khi nào mới đi.”
Thiên Diệp cười cười: “Hẳn là sắp rồi.” Nếu Mạc Vũ Vi không đi, hắn sẽ làm
nha đầu kia không còn cơ hội rời đi nữa, thật sự đáng ghét.
Mạc
Kệ Mạc Vũ Vi không tình nguyện thế nào, Lâm Tịch vội vã muốn quay về
đuổi đám trắc phu nhân mới vào cửa đi cùng Mạc Quỳnh nôn nóng muốn thăng cấp vẫn kéo nàng về, Mạc Vũ Vi cũng không ngờ hiện giờ mình đã bị từ
bỏ.
Ở trong tinh xe, Mạc Vũ Vi vô cùng tức giận nói: “Ca, sao
ngươi lại bắt ta về nhà, về rồi ta làm sao tìm được người tốt để gả
chứ.”
Mạc Quỳnh nhìn Mạc Vũ Vi: “Tới bây giờ mà ngươi còn muốn tìm người tốt để gả à, hiện giờ ngươi gả đi được đã là không sai rồi.”
Mạc Vũ Vi nhìn Mạc Quỳnh, tức giận nói: “Ca, ngươi nói vậy là có ý gì?”
Mạc Quỳnh mất kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn trèo cao tới phát điên rồi đúng
không, cũng không nghĩ lại coi điều kiện của mình tới đâu, hiện giờ
chuyện ngươi nên nghĩ tới không phải có gả vào chỗ tốt hay không mà là
có gả đi được không. Tô Vinh là ai chứ, gia gia hắn là trợ thủ đắc lực
của Kỷ nguyên soái, phụ thân là thượng tướng, người ta có thể vừa mắt
ngươi sao? Ngươi lưu lại đây làm gì, định giở trò cũ bỏ thuốc Tô Vinh à? Đừng có mơ mộng nữa, cho dù người ta ngủ với ngươi rồi cũng không cưới
ngươi đâu, khi đó người chịu thiệt chính là ngươi, nói không chừng người ta còn nghĩ là bị ngươi chiếm tiện nghi nữa kìa.”
Mạc Vũ Vi trừng to mắt, thở hổn hển nhìn Mạc Quỳnh: “Ca, ngươi…ngươi thực quá đáng.”
Lâm Tịch có chút bất mãn: “Mạc Quỳnh, sao ngươi có thể nói muội muội mình như vậy.”
Mạc Quỳnh thản nhiên nhìn Lâm Tịch: “Ta có nói gì sai không? Ta nói vậy
cũng vì tốt cho nàng ta thôi, thức tỉnh nàng ta nhìn rõ tình thế một
chút, làm xằng làm bậy như vậy, cũng may tam hoàng tử tốt tính, bằng
không chỉ riêng chuyện bỏ thuốc vào điểm tâm đã đủ để chúng ta bị tử
hình rồi.”
Mạc Vũ Vi nhìn Mạc Quỳnh, ánh mắt ngơ ngác.
Nhìn gương mặt bị hủy dung của Mạc Vũ Vi, biết mình sau này không thể trông
cậy vào nhi nữ, chỉ còn mỗi nhi tử mà thôi, vì thế cũng không nói thêm
gì.
Thấy thái độ Lâm Tịch, Mạc Vũ Vi ủy khuất bật khóc.
Mạc Quỳnh mặc kệ Mạc Vũ Vi, mãi lo nghĩ chuyện hai tân phu nhân, Lâm Tịch
cũng không màng để ý, Mạc Vũ Vi liền bị hai người bỏ mặt.
Sau khi đám Mạc Vũ Vi rời đi hai ngày, rừng Lạc Nhật gặp phải một trận thú
triều cỡ trung, Âu Dương Kỳ bất hạnh chết đi trong trận chiến này.
Binh sĩ rừng Lạc Nhật đã sớm quen với sinh tử, cái chết của Âu Dương Kỳ cũng giống như một viên sỏi rơi xuống hồ nước, nháy mắt mặt hồ đã tĩnh lặng
lại như thường.
Tô Vinh cùng Thiên Diệp sóng vai đi trong quân doanh, thỉnh thoảng Tô Vinh lại quay qua nghiêm túc nhìn Thiên Diệp.
Thiên Diệp cười tủm tỉm nhìn Tô Vinh: “Vinh Vinh, ngươi nhìn ta như vậy làm
gì? Chẳng lẽ ngươi đột nhiên phát hiện ta rất suất à?”
Tô Vinh
không thèm để ý tới lời trêu chọc của Thiên Diệp, nhíu mày hỏi: “Hôm qua lúc thú triều, là ngươi âm thầm ra tay hại Âu Dương Kỳ chết dưới móng
vuốt tinh thú đúng không?”
Thiên Diệp thực vô tội chớp mắt: “Vinh Vinh, ngươi đang nói gì vậy?”
Tô Vinh cau mày, cười nhạt: “Ta đang nói gì, ngươi thực sự không hiểu à?”
Thiên Diệp bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt lóe lên tia hài lòng: “Vinh Vinh,
ngươi không hổ là ngườita nhìn trúng, ánh mắt sáng như đuốc a!”
Tô Vinh sửng sốt, bất quá vẫn nhịn không được có chút sửng sốt, cũng không phải hắn thương hại Âu Dương Kỳ chết hay gì cả, chỉ là Thiên Diệp trong ánh mắt của hắn Thiên Diệp là một kẻ bất cần đời, miệng lưỡi ba hoa,
mặc dù có chút đáng ghét nhưng không có bao nhiêu lực uy hiếp, một người như vậy đột nhiên vô thanh vô tức giết chết Âu Dương Kỳ làm Tô Vinh có
chút rợn người.
Thiên Diệp thong dong nhìn Tô Vinh, đôi mắt xẹt
lên một tia sắc bén: “Tuy Âu Dương Kỳ không động thủ với Phi Phi nhưng
chung quy vẫn có tâm tư, sao ta có thể bỏ qua hắn được.”
Trong lòng Tô Vinh có chút khác thường: “Ngươi đối với tam hoàng tử phi tốt thật!”
Thiên Diệp đẩy Tô Vinh vào tường, cười tủm tỉm nói: “Ta đối tốt với Phi Phi
nhưng cũng đối tốt với ngươi a! Vinh Vinh, ngươi có cảm nhận được chân
tâm của ta không?”
Nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt Thiên Diệp, Tô
Vinh có chút giật mình, không giãy ra khỏi sự khống chế của Thiên Diệp.
Nhìn ánh mắt sáng ngời của đối phương, Tô Vinh nhún vai: “Không cảm thấy gì cả!”
Thiên Diệp đau khổ nhìn Tô Vinh, phẫn uất nói: “Không
cảm thấy, sao ngươi lại không cảm nhận được cơ chứ? Hay vầy đi, chúng ta làm chút chuyện có cảm giác.”
Thiên Diệp cúi đầu, hung hăng hôn
Tô Vinh, Tô Vinh chưa từng bị ai cưỡng hơn như vậy, suy nghĩ lập tức mờ
mịt hệt như lọt vào màn sương mù.
Chung quanh truyền tới tiếng
trầm trồ khen ngợi của binh sĩ, nghe thấy âm thanh xung quanh, Thiên
Diệp lại càng hôn nhiệt tình hơn.
Tô Vinh đẩy Thiên Diệp, hung hăng lau miệng rồi đen mặt bỏ đi.
Tô Vinh mím môi, trong lòng căm phẫn mắng chửi: cái tên Thiên Diệp này dám hôn mình trước mặt nhiều người như vậy, đúng là quá đáng mà.
Thấy Tô Vinh bỏ đi, đám binh sĩ vây xem cũng giải tán.
Lâu Vũ ung dung đi tới: “Thiên Diệp, hương vị thế nào?”
Thiên Diệp vuốt môi, có chút đắc ý nói: “Tuyệt lắm, thực ngọt ngào.”
Lâu Vũ thực tiếc nuối lắc đầu: “Ngươi cảm thấy tuyệt nhưng Vinh Vinh không
nghĩ vậy, vừa nãy lúc đẩy ngươi ra bộ dáng Tô Vinh có vẻ rất ghét bỏ,
chậc chậc, có phải kĩ thuật hôn của ngươi quá kém nên Tô Vinh chướng mắt không a?”
Thiên Diệp trừng mắt: “Ngươi thì biết cái gì chứ! Vinh Vinh chỉ ngượng ngùng thôi, tuyệt đối không phải do kĩ thuật ta không
tốt.”
Lâu Vũ bĩu môi: “Nếu thích Tô Vinh thì ngươi phải nắm chặt
một chút, bằng không người xuất sắc như Tô Vinh về hoàng đô sẽ có một
đống người chờ mai mối cho hắn, chờ hắn gặp được người tốt rồi thì không thèm để mắt tới ngươi nữa đâu!”
Thiên Diệp nhìn Lâu Vũ, không
phục nói: “Cái đám dong chi tục phấn mà mấy bà mụ kia giới thiệu chỉ cần ta tát một cái là bay một đống rồi, làm sao có thể là đối thủ của ta
được! Tam hoàng tử, ngươi nói xem có đúng không?”
Lâu Vũ: “…”
Thiên Diệp nhìn Lâu Vũ: “Đúng rồi, ngươi phải quay về hoàng đô à?”
Lâu Vũ gật gật đầu: “Đúng vậy! Bên hoàng đô vừa gửi lệnh tới, bảo ta nhanh chóng quay về.”
Thiên Diệp liếc mắt xem thường: “Cha ngươi đúng là phiền thật ấy, lúc thì bảo ngươi qua đây, lúc lại gọi về.”
Lâu Vũ thực đồng ý: “Đúng vậy! Lớn tuổi rồi là vậy ấy, thông cảm chút đi, dù sao cũng là người già cả mà.”
Mặt thẹo cúi đầu thầm nghĩ: mình tới thực không đúng lúc! Cái người phiền
phức mà Lâu Vũ nói với Thiên Diệp không phải là quân thượng đại nhân đi, tuổi của quân thượng hình như cũng đâu có lớn lắm a!