Lúc chạng vạng, xe ngựa đã đến bên ngoài phủ Hạ Lan.
Từ đây cho
đến hôm diễn ra hội nghị thường kỳ của thương hội đồng minh Bắc Lục Tỉnh chỉ còn ba ngày, các đại lão gia của ngành thương nghiệp đã tới hơn
phân nửa, hiện giờ đều ở trong phủ Hạ Lan. Vì thế trong phủ ngoài phủ
canh chừng rất nghiêm ngặt, thấy Hạ Lan Nhân trở về, thủ vệ cuống quít
tiến lên dẫn ngựa: "Đại tiểu thư!"
Mặt trời chiều ngã về phía
Tây, Hạ Lan Nhân xoay người xuống ngựa, ghé tai thủ vệ thầm thì vài câu, thủ vệ gật đầu thưa vâng, vội vàng chạy vào trong phủ.
Hạ Lan Nhân đi đến bên cửa sổ xe ngựa hạ giọng nói: "Các vị tạm chờ một lát, dân nữ phân phó thủ vệ đi chuẩn bị xe lăn."
Khấu Lẫm gật đầu, cách cửa sổ xe trả lời: "Danh sách khách nhân của thương
hội đã đến Lạc Dương, bao gồm cả gia quyến hộ vệ gia phó và người hầu đi theo, bằng tốc độ nhanh nhất đưa cho bản quan một bản sao." Lại bổ
sung, "Tận lực ghi chép thật tỉ mỉ kỹ càng."
Hạ Lan Nhân gật đầu: "Dân nữ minh bạch."
Chỉ chốc lát sau, Hạ Lan gia phó đẩy xe lăn ra. Liễu Ngôn Bạch và Nguyễn Tễ xuống xe trước, Khấu Lẫm ôm Sở Dao xuống đặt nàng trên xe lăn.
Đang chuẩn bị đẩy Sở Dao đi vào thì sau lưng có người hô: "Hạ Lan Đại tiểu thư!"
Sở Dao quay đầu quan sát, là một vị công tử ăn mặc phú quý, phía sau đi
theo bốn hộ vệ vai u thịt bắp. Người này mặt mày đỏ bừng, hình như vừa
uống không ít rượu, coi bộ có chút hơi say.
Trong mắt Hạ Lan Nhân toát ra một tia chán ghét, chắp tay chào: "Ngụy công tử."
Họ Ngụy? Sở Dao ở trên đường hình như có nghe Khấu Lẫm đề cập qua, Huyện
lệnh Lạc Dương đúng là họ Ngụy, vị công tử trước mắt chắc hẳn là nhi tử
độc nhất của Ngụy Huyện lệnh tên Ngụy Hoằng.
Huyện lệnh chính ngũ phẩm cũng không phải chức cao gì, nhưng Ngụy Huyện lệnh xuất thân từ
Ngụy thị ở Giang Đông, đồng hương với Viên Thủ Phụ, trong tộc còn có một vị là Quý Phi đương triều, chính là thân mẫu của Duệ Vương. Vì thế
trong vùng Lạc Dương này, Ngụy Huyện lệnh cũng được vài phần thể diện.
Còn nghe nói Ngụy Hoằng lúc trước muốn hỏi cưới Hạ Lan Nhân nhưng bị Hạ
Lan lão gia cự tuyệt.
"Đại tiểu thư đi rong chơi chỗ nào mới về
à? Thương hội triệu tập sắp khai mạc mà còn có tâm tình ra cửa?" Ngụy
Hoằng bước chân có chút lảo đảo tiến lên phía trước, vốn dĩ chuẩn bị nói móc Hạ Lan Nhân vài câu, mắt quét qua một đường lại thấy được Sở Dao
ngồi trên xe lăn.
Hắn giật nảy mình, tửu lực làm thị giác của hắn có chút mơ hồ, dụi dụi mắt rồi ngơ ngẩn nói: "Đây là nam nhân sao? Thế
nhưng còn đẹp hơn so với nữ nhân..."
Sở Dao nhíu mày, lập tức quay đầu lại không nhìn hắn nữa.
Ngụy Hoằng không thấy rõ, một hai phải tiến lên nhìn cho cẩn thận, Hạ Lan
Nhân đi mau vài bước ngăn lại, lạnh lùng nói: "Ngụy công tử xin tự
trọng."
Ngụy Hoằng hình như có chút sợ nàng, nhưng vẫn căng da
đầu cà khịa: "Như thế nào, đã dám ra cửa mà lại còn không cho người ta
nhìn?"
Nguyễn Tễ nuốt nước miếng, liếc một cái về phía Khấu Lẫm, cảm thấy Ngụy Hoằng coi bộ muốn tiêu đời.
Khấu Lẫm làm bộ làm tịch bấm tay tính toán: "Vị công tử này, bần đạo nhìn ấn đường của ngươi đã biến thành màu đen, sợ là sẽ gặp tai ương đổ máu..."
Ngụy Hoằng sửng sốt, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất: "Ngươi mới gặp tai ương đổ máu!"
"Không tin cứ chờ xem." Khấu Lẫm cười khẩy một tiếng, đẩy Sở Dao nhập phủ.
Sở Dao có chút lo lắng: "Phu quân, rốt cuộc hắn cũng chưa nói gì quá khó nghe, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện."
Khấu Lẫm cười: "Yên tâm, loại ăn chơi trác táng này thiếu gì, ta lười so đo với hắn."
Nhưng ra lăn lộn chốn giang hồ, đã nói để hắn thấy máu thì nhất định cần phải cho hắn thấy máu, đợi lát nữa phân phó Tiểu Giang đi đập hắn một trận
là được.
*By Bà Còm in Wattpad*
Phủ Hạ Lan tuy lớn
nhưng cũng thắng không nổi lần này khách nhân tới quá nhiều, sương phòng đều đã đầy người, đoàn người Khấu Lẫm chỉ có thể ở một tiểu viện hẻo
lánh. Nhưng với tài lực của Hạ Lan thế gia, cho dù là tiểu viện bỏ trống cũng vẫn phú quý bức người.
Khấu Lẫm trước tiên đi tắm rửa sạch
sẽ cho thoải mái. Khi từ tịnh phòng ra tới, Hạ Lan Nhân đã đưa đến tư
liệu của khách khứa, Sở Dao và mấy người đang ngồi vây quanh bàn đá
trong sân viện lật xem.
Trên bàn đá tràn ngập giấy Tuyên Thành
viết tên chi chít, đây là danh sách người tham gia hội nghị thường kỳ
của thương hội đồng minh Bắc Lục Tỉnh lần này.
Tổng cộng mười lăm người, mặt sau còn có phụ đề về một ít lý lịch của từng người.
Sở Dao đọc kỹ thật lâu, nghi hoặc nói: "Không nghĩ ra, Thiên Ảnh gởi tới
bảy con rối gỗ, ám chỉ bốn nam ba nữ, nhưng trong danh sách chỉ có hai
nữ nhân, một nữ nhân còn thiếu là ai?"
Liễu Ngôn Bạch bàn luận:
"Đầu tiên không nhất định rối gỗ là do Thiên Ảnh gởi tới, có khả năng là trong nội bộ thương hội Bắc Lục Tỉnh chia chác không đều, cũng có thể
là thương hội Nam Thất Tỉnh cố ý quấy rối. Có lẽ là báo thù, có lẽ là
đụng chạm về vấn đề ích lợi, đều khó mà nói."
Khấu Lẫm chắp tay
sau lưng tiến lại: "Hơn nữa, hung thủ muốn giết bảy người không nhất
định là đầu mục, cũng có thể là gia quyến hay hộ vệ cùng đi theo bảo
vệ."
Nguyễn Tễ cảm thấy một màn sương mù trước mắt: "Hai vị có manh mối gì không?"
Liễu Ngôn Bạch lắc đầu: "Nếu không phải là đe dọa mà thực sự có người chuẩn
bị hành hung, phải chết vài người thì mới có thể suy ra một ít manh
mối."
Khấu Lẫm không lạc quan như vậy: "Chết vài người cũng sợ chưa nhìn ra cái gì."
Vừa dứt lời thì chợt nghe ngoài viện truyền vào một trận cãi cọ ầm ĩ.
Bằng vào tính cảnh giác của nhiều năm phá án, Nguyễn Tễ đứng bật dậy: "Hay là hung thủ đã bắt đầu ra tay?"
Liễu Ngôn Bạch nhíu mày: "Chắc hẳn sẽ không, người thương hội còn chưa tề tựu đông đủ."
Khi mọi người đang khó hiểu, Hạ Lan Nhân vội vàng đi vào, vẻ mặt kinh ngạc
nghi ngờ nhìn về phía Khấu Lẫm: "Khấu Chỉ Huy Sứ, ngài phái người giết
Ngụy Hoằng?"
Khấu Lẫm hơi sửng sốt: "Như thế nào, tiểu tử họ Ngụy đã chết?"
Liễu Ngôn Bạch trong lòng cũng rất kinh ngạc: "Là vị công tử say rượu lúc chạng vạng?"
"Đúng vậy, mới vừa phát hiện chết ở huyện nha, bị hung thủ chém đầu, đầu lại
không tìm thấy..." Hạ Lan Nhân vẫn cẩn thận đánh giá biểu tình của Khấu
Lẫm, dường như muốn biết người có phải bị hắn giết hay không, "Ngụy
Huyện lệnh nghe nói lúc chạng vạng ngài từng đe dọa Ngụy Hoằng sẽ gặp
tai ương đổ máu, đích thân tới cửa bắt ngài."
Bên ngoài viện âm
thanh la hét ầm ĩ càng ngày càng gần, trong viện sắc mặt mọi người đều
ngưng trọng, chỉ một mình Khấu Lẫm không biết nên khóc hay nên cười:
"Thật là không ngờ được, hóa ra bản quan lại có thiên phú làm đạo sĩ."
"Có người muốn giá họa cho chàng?" Sở Dao vốn cũng hoài nghi có phải Ngụy
Hoằng bị Khấu Lẫm phái Tiểu Giang đi giết hay không, nhưng nhìn thái độ
giở khóc giở cười của phu quân, chắc hẳn là không phải.
"Ai mà
biết." Khấu Lẫm hơi nhún vai, không tiếp tục đề tài này, "Tuy nhiên..."
Hắn chuyển mắt sang Hạ Lan Nhân, "Chỉ là một đạo sĩ thuận miệng phán
mệnh cho một người, bất hạnh lại thành sự thật, vậy là có thể coi như
hung phạm? Không có bằng chứng gì cả mà phủ Hạ Lan của ngươi cứ để cho
Huyện lệnh tới cửa bắt người?"
Tục ngữ có câu "Cường long không
đấu lại địa long", tộc Hạ Lan đã chiếm cứ địa bàn Lạc Dương cả trăm năm, còn Ngụy Huyện lệnh tới đây nhậm chức cùng lắm chỉ hai năm mà thôi.
(Địa long: giun đất. Câu tục ngữ trên đồng nghĩa với câu "Phép vua thua lệ làng" của Việt nam)
Hạ Lan Nhân cười khổ giải thích: "Khấu Chỉ Huy Sứ, Ngụy Huyện lệnh không
chỉ mang theo bộ khoái, hắn còn thỉnh Chu Trạch Chu Bách hộ của Lạc
Dương Cẩm Y Vệ Bách Hộ Sở cùng tới. Chúng ta cho dù ăn gan hùm tim báo
cũng không dám cản trở Cẩm Y Vệ..."
Biểu tình của Khấu Lẫm nháy mắt lạnh băng.
Sự tình không liên quan tới mình, Liễu Ngôn Bạch bỗng dưng bật cười: "Cẩm Y Vệ địa phương giúp đỡ huyện nha bắt người, còn bắt được đương triều Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, hay thật nhỉ!"
Khi nói chuyện thì Ngụy Huyện lệnh đã dẫn người vọt vào, tang tử đau thương khiến hai mắt hắn đỏ
bừng, cả người gần như điên cuồng.
Quả nhiên, phía sau ngoại trừ
bộ khoái nha môn còn có mấy nam tử oai hùng đầu đội mũ sáu cạnh, người
mặc Phi Ngư phục, đúng là Cẩm Y Vệ địa phương.
Ngụy Huyện lệnh nhìn thoáng qua mọi người để phân biệt rồi chỉ vào Khấu Lẫm búi tóc đạo sĩ: "Bắt tên hung đồ này cho ta!"
Hạ Lan Nhân khuyên nhủ: "Ngụy đại nhân, các vị này đều là đồng môn của dân nữ, chạng vạng mới tới Lạc Dương, chưa bao giờ rời khỏi phủ một bước,
sao có thể là hung thủ được?"
Nguyễn Tễ đứng dậy lấy vỏ kiếm ngăn bộ khoái lại, hàng năm hắn ở bên ngoài phá án nên cũng học chút võ
công, giận dữ nói: "Ngụy đại nhân, hung án còn chưa xét xử, ngài tùy ý
nói ra hai chữ "hung đồ" là đã vi phạm Luật Đại Lương!"
Gia chủ
Hạ Lan Triết biết được tin tức cũng từ yến phòng bước nhanh tới: "Ngụy
đại nhân, vụ án này không có bằng chứng, ngài tới cửa bắt người sao
được?"
Một phen mồm năm miệng mười, Ngụy Huyện lệnh không kịp
phản bác, một bộ khoái chạy như bay vào viện: "Đại nhân! Đại nhân! Đầu
Thiếu gia bị chém rớt đã tìm được rồi!"
Ngụy Huyện lệnh run rẩy: "Ở, ở nơi nào?"
Bộ khoái nói: "Lăn dưới gầm giường..."
"Nhi tử của ta!" Ngụy Huyện lệnh rốt cuộc không chịu nổi, cực kỳ bi thương rống lên một câu rồi hôn mê bất tỉnh.
"Đại nhân!" Các bộ khoái ba chân bốn cẳng nâng Huyện lệnh rời tiểu viện.
Chỉ còn lại Dương Bộ đầu của huyện nha Lạc Dương tiếp tục đại diện cho
Huyện lệnh, chỉ vào Khấu Lẫm trừng mắt chống đỡ: "Bắt tên hung... bắt
tên thần côn này lại mang về nha môn thẩm vấn!"
"Vâng!"
Hai bộ khoái tuân lệnh đang muốn tiến lên, Khấu Lẫm nói: "Từ từ."
Hắn chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà hai bộ khoái không hiểu sao lại cảm
giác được một cỗ áp lực rất lớn, thế nhưng thật sự dừng bước.
Khấu Lẫm nhìn về phía Chu Trạch: "Loại án mạng này từ khi nào lại thuộc về
phạm vi quản hạt của Cẩm Y Vệ địa phương? Chu Bách hộ làm xằng bậy như
vậy, không sợ vị tổng Chỉ Huy Sứ trong kinh thành hỏi tới?"
Chu
Trạch ôm quyền giải thích: "Ta không phải quản bậy, chỉ có chút quan hệ
cá nhân với Ngụy Huyện lệnh, tối nay đến huyện nha cùng hắn uống rượu,
vừa lúc phát hiện có một bóng đen phi thân qua đầu tường, ta liền đuổi
theo nhưng truy đến phía sau phủ nha thì mất dấu tích. Khi chuẩn bị quay về lại ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, lập tức nhảy vào phòng trong
nhìn thấy Ngụy công tử đã bị chém đầu."
Khấu Lẫm vuốt ve lòng bàn tay: "Vết thương trí mạng của Ngụy công tử là bị chém đầu?"
Dương Bộ đầu hỏi lại: "Đầu đã bị chém, còn không nguy hiểm đến tính mạng hay sao?"
Liễu Ngôn Bạch giải thích: "Ý của huynh ấy chính là, Ngụy công tử là sau khi chết mới bị chém đầu, hay là vì bị chém đầu mà chết."
Chu Trạch
trả lời: "Ngỗ tác và ta đều kiểm tra qua, trên người Ngụy công tử không
có vết thương nào khác, cũng không trúng độc. Mà khi ta phá cửa xông
vào, thân thể của hắn vẫn còn ấm áp, xem tình huống đổ máu ở cổ đúng là
mới vừa bị chém đứt không lâu."
Khấu Lẫm lại liên tục hỏi vài vấn đề, sau đó trầm ngâm gật đầu: "Được rồi, đã biết."
Dương Bộ đầu vốn không muốn đứng tại tiểu viện này nói rõ tình hình của vụ
án, nhưng Hạ Lan lão gia đều đã ở đây, tiểu viện trong ngoài đều bị vây
xem ba tầng, ngoại trừ gia phó phủ Hạ Lan còn có gã sai vặt của đại lão
gia Bắc Lục Tỉnh phái tới thám thính tình hình. Nếu không đem tình huống nói ra cho rõ ràng, huyện nha Lạc Dương sẽ mang tiếng chỉ dựa vào một
câu phán mệnh của thần côn liền tới bắt người, nếu truyền ra ngoài thì
thật sự quá mức mất mặt.
Chu Trạch nói: "Miệng vết thương trên cổ của Ngụy công tử bị chém rất phẳng, không phải vũ phu tầm thường có thể làm được. Ngoại trừ đao phủ hàng năm chém bao nhiêu đầu người ở pháp
trường, chỉ có hạng người võ công cao cường mới chém được như vậy. Nghe
nói các ngươi đều là đồng môn của Hạ Lan Đại tiểu thư?". Ngôn Tình Sủng
Dương bộ đầu nói: "Không sai! Mấy ngày gần đây trong vùng Lạc Dương có không
ít nhân sĩ giang hồ tiến tới, nhưng họ lại không thù không oán với Thiếu gia, chỉ có tên thần côn này chạng vạng đe dọa Thiếu gia, không phải
ngươi thì là ai?"
Chu Trạch ngược lại vẫn còn khách khí: "Có câu
"Không có lửa thì sao có khói", sự việc quá mức trùng hợp cũng đáng phải hoài nghi. Ngụy công tử nếu không phải ngươi giết, khi ra công đường dĩ nhiên sẽ trả lại trong sạch cho ngươi."
"Đúng vậy." Dương Bộ đầu nói, "Không phải ngươi giết thì ngươi sợ cái gì, theo chúng ta đi một
chuyến," Lại chỉ vào Nguyễn Tễ và Liễu Ngôn Bạch, "Hai kiếm khách các
ngươi cũng có hiềm nghi, cùng nhau đưa về nha môn." Liếc qua Sở Dao là
người tàn tật, không biết có muốn tiện thể mang theo tên này luôn hay
không?
Nói có sách mách có chứng như vậy thì không tiện chống cự. Nguyễn Tễ duỗi tay vào trong tay áo chuẩn bị móc ra lệnh bài của Đại Lý Tự. Khấu Lẫm không cần bại lộ thân phận, hắn là Đại Lý Tự Thiếu Khanh
cũng đủ lấy ra áp đảo.
Khấu Lẫm lại đưa mắt ra hiệu cho Nguyễn Tễ, không cho hắn xen vào chuyện người khác. Nguyễn Tễ khó hiểu chỉ có thể làm theo.