Ngu Khang An từ chỗ ở của Sở Tu Ninh đi ra, bước chân vẫn vững vàng nhưng tốc độ lại chậm hơn so với khi tới rất nhiều.
Biết ông đang ngẫm nghĩ nên Ngu Thanh chỉ đi theo phía sau không nói một lời.
Hai người đi dọc theo con đường hẹp lát đá cuội, băng qua giáo trường và đài điểm binh, một đường thẳng đến bờ biển.
Nơi đóng quân của Ngu gia binh là pháo đài Nha Lý giáp biển, nằm giữa ranh
giới của Chiết Giang và Phúc Kiến. Bến cảng neo đậu rất nhiều tàu chiến
có kích thước khác nhau. Lúc này vừa mới vào đêm, đang trong quá trình
đổi gác, chỉ thấy mấy chiếc thuyền tuần tra chậm rãi đi vào cảng, hàng
chục binh sĩ xen kẽ lên xuống, trông rất trật tự chỉnh tề.
Gió
biển vào đêm dịu dàng như lông vũ nhẹ nhàng phất vào mặt. Mặt biển phản
chiếu những ngôi sao dầy dặc trên bầu trời lấp lánh tựa như được rắc vụn vàng.
Năm đó, Ngu Thanh lớn lên trong môi trường phú quý của
kinh thành, nhưng khi mới chuyển đến đây liền yêu ngay nơi này. Bầu trời trong xanh như được gội rửa, nước biển cũng như được nhuộm xanh, đứng
giữa trời đất bao la khiến nàng cảm nhận được thế giới vô cùng rộng lớn
mà con người thì quá nhỏ bé, có rất nhiều chấp niệm không đáng kể.
Ngu Khang An chợt hỏi: "Thanh nhi, có phải phụ thân lại làm con thất vọng hay không? ”
“Không có.” Ngu Thanh biết phụ thân hỏi điều gì, chỉ lắc đầu.
Nàng vẫn không cách nào hiểu được chuyện phụ thân lưu đày Đại ca, nhưng từ
miệng Sở Thượng Thư biết được phụ thân đã từng cố gắng cứu Đại ca, trong lòng nàng dễ chịu hơn nhiều so với lúc trước -- -- Cha nàng đã không sử dụng bọn họ như một công cụ để chiến đấu.
Đoạn Xung cáo buộc phụ thân bỏ lại huynh ấy trên hoang đảo, cho dù huynh ấy đau khổ van xin
thế nào thì phụ thân cũng không hề quay đầu. Hiện tại Ngu Thanh có thể
suy đoán được tâm tình của phụ thân lúc ấy, ông không phải máu lạnh mà
là không dám quay đầu lại, sợ một khi mình quay đầu thì sẽ mềm lòng.
Ngu Thanh bước nhanh về phía trước cùng ông sánh vai: "Cha, lúc trước ở Ma Phong Đảo, vì sao ngài không giải thích với Đại ca?”
"Chuyện đã đến nước này, phải giải thích như thế nào, tặng không cho hắn một cơ hội xử lý Ngu gia hay sao?" Ngu Khang An đứng thẳng tắp, đăm chiêu nhìn ra biển cả: "Thân là quân nhân của Đại Lương, gia chủ của Ngu gia, nắm
trong tay một thiên tài mà ta không thể khống chế nổi, rất có khả năng
phát triển thành tai họa, ta không hối hận đã giết hắn. Nhưng là một
người cha bỏ rơi nhi tử của mình, ta thật sự đáng chết, nên bị hắn ghi
hận.”
Ngu Thanh nghe được thanh âm của ông mơ hồ lộ ra một chút
nghẹn ngào, mũi nàng cũng cay cay. Nàng khống chế tâm tình của mình,
theo ánh mắt của ông nhìn ra phía xa.
Dọc theo tuyến đường biển
này, nơi sâu nhất chính là Ma Phong Đảo. Trên đảo ông có một người bạn
tri kỷ và nhi tử ruột thịt, một đời cũng không thể nào buông bỏ được.
Ngu Thanh yên lặng nói: “Ngài cũng sợ Kim gia biết năm đó ngài vứt bỏ Đại
ca cũng một phần vì cảm thấy hổ thẹn với ông ấy, sợ ông ấy sẽ tự trách?”
Ngu Khang An trầm mặc một lát rồi đổi đề tài: “Thanh nhi, con cho rằng ta nên tiếp nhận đề nghị của Sở Thượng Thư hay không?”
“Đề nghị phản bội Viên đảng, đổi thành đứng về phe Sở đảng?”
“Ừ.”
“Nói thật, năm đó ngài một hơi giết nhiều quan chức cấp cao như vậy, nhược
điểm này đủ để xét nhà diệt tộc, chúng ta có lựa chọn nào khác hay sao?”
“Thật ra Sở Thượng Thư không phải dùng nhược điểm này để áp chế ta phản
chiến, ông ấy muốn báo cho ta ông ấy chuẩn bị ra tay, muốn ta nhận rõ
tình thế.” Ánh mắt Ngu Khang An dõi theo ngọn hải đăng lập loè xa xa,
khẽ thở dài, “Hai đảng Viên Sở tranh đấu trong triều mười mấy năm rồi,
không ai có thể lay động được địa vị của đối phương. Lần này Sở Thượng
Thư ra tay tất nhiên là một nước cờ lớn, bất luận thắng hay thua thì thế lực văn võ của Đại Lương sẽ một lần nữa bị cải tổ.”
Ngu Thanh gật đầu: “Vâng.”
Ngu Khang An rất đau đầu: “Mấy năm nay Viên Thủ Phụ giúp đỡ nhà chúng ta
không ít, cũng đề bạt ta rất nhiều, phản chiến hại ông ấy, thật sự là... Sau khi phản chiến, nếu Sở Thượng Thư bại trận, chúng ta sẽ không còn
có chỗ đứng trên triều, sớm muộn gì cũng không thoát khỏi tai kiếp bị
xét nhà diệt tộc.”
Ngu Thanh thử nhìn một cách lạc quan hơn: “Cha, nhưng nếu Sở Thượng Thư thắng, Ngu gia đứng giữa sẽ thu lợi rất nhiều.”
“Lợi nhuận" này không phải là tiền bạc.
Ngu Khang An không phủ nhận, quay đầu nhìn nữ nhi: “Nhưng Thanh nhi à, đợi
đến khi ông ta giải khai lệnh cấm biển rồi trao quân quyền cho ta, nhất
định phải có điều kiện đi kèm, bằng không ông ta sẽ không yên tâm.”
“Liên hôn?”
“Phải, ông ta đã đề cập tới hôn sự này, đương nhiên có nắm chắc gạt bỏ được
những ảnh hưởng về vấn đề nữ giả nam lẫn vào quân doanh.”
Ngu
Thanh thản nhiên cười: “Cha, con lựa chọn tòng quân với mục đích là trấn thủ biên giới không cho quân xâm lược giẫm đạp, bảo vệ bá tánh không bị khi dễ. Nếu Sở Thượng Thư thật có bản lĩnh khiến cho thiên hạ thái
bình, vậy thì tướng quân sẽ được nhàn rỗi, con đi xuất giá thì có sao
đâu?” Nàng hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Huống chi con lại gả cho người
con thích, không ấm ức chút nào đâu ạ!”
Ngu Khang An khe khẽ thở
dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng. Hồi lâu mới lại nhíu mày hỏi: “Thật ra từ trước tới nay ta vẫn luôn thắc mắc, xung quanh con nhiều nhi lang ưu tú như vậy, vì sao Thanh nhi chỉ thích một mình thằng nhóc ngốc nhà họ Sở kia, ngoại trừ có một phụ thân lợi hại thì nó chẳng làm nên trò trống
gì.”
Ngu Thanh không vui: “Cha nói gì kỳ vậy, Sở Đại của con xuất thân cao quý, dung mạo tuấn tú, bản tính chính trực, tâm địa thuần
lương, chịu khó chịu nhọc... còn thành thạo khâu vá, xoa bóp gân cốt, ủ
rượu pha trà... Hiếm có nhất chính là, hắn coi lời Sở Thượng Thư như gió thoảng bên tai nhưng con nói gì thì hắn nghe nấy, tình nguyện đi theo
làm tùy tùng cho con. Ngài đi đâu tìm được cho con một nam nhân tốt như
vậy?”
Trong phòng sau khi Ngu Khang An đi rồi, Sở Tu Ninh vẫy tay: “A Diễm.”
Tạ Tòng Diễm đứng dậy đồng thời xách lên quân đao dựng ở góc tường, đeo đao lên người rồi đi đến bên cạnh án đài.
Sở Tu Ninh cầm bút nhanh chóng viết một hàng chữ trên giấy Tuyên Thành:
“Bí mật đi tìm thứ này, chớ để ai phát hiện, đặc biệt là Cẩm Y Vệ.”
Ánh mắt trầm xuống tựa men gốm đen, Tạ Tòng Diễm nhìn chằm chằm từng
chữ trên giấy, hiểu được ý nghĩa của mỗi một từ nên càng khiến hắn
choáng váng.
Tạ Tòng Diễm chỉ “Vâng” một tiếng, không dò hỏi dùng để làm gì.
Đang chuẩn bị xoay người ra cửa, Sở Tu Ninh hỏi: “A Diễm, bên người Khấu Lẫm từng có một thân tín, gọi là Lục Thiên Cơ, tinh thông thuật dịch dung
đúng không?”
Tạ Tòng Diễm gật đầu: “Người nọ là Thiên Ảnh phái
đến bên người Khấu Lẫm làm mật thám, tên thật là Vương Nhược Khiêm, tiểu công tử của phủ Vương Thị lang cách vách nhà chúng ta.”
Sở Tu Ninh lại hỏi: “Lần trước trong trận diệt phỉ ở Hồng Tụ Chiêu, hắn có chết hay không?”
Tạ Tòng Diễm nhíu mày: “Không rõ ràng lắm, đêm đó đã chết rất nhiều người ở Hồng Tụ Chiêu. Bởi vì đây là dùng hỏa lực để tấn công, thi thể hơn phân nửa đã hoàn toàn biến dạng, hơn nữa đám đồ đệ tà giáo này không có hộ
tịch, không cách gì nghiệm chứng xác minh thân phận. Nếu Vương Nhược
Khiêm giỏi về dịch dung, chúng ta không biết bộ dáng nguyên bản của hắn
nên càng khó phân rõ. Tuy nhiên hắn có bệnh về xương cốt, đêm đó trong
số thi thể không có một bộ hài cốt nào phù hợp.”
Thấy Sở Tu Ninh hơi hơi gật đầu, hắn khó hiểu, “Vì sao tỷ phu đột nhiên hỏi tới hắn?”
“Không có việc gì, đệ đi làm việc được rồi.”
Thấy Sở Tu Ninh đưa ánh mắt về hướng Sở Tiêu, Tạ Tòng Diễm không dò hỏi nữa, đi ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai cha con, Sở Tiêu có chút bất an khép nép đứng
lên: “Ngài lặn lội đường xa tất nhiên mệt mỏi, xin hãy nghỉ ngơi thật
tốt, con xin phép ra ngoài.”
Sở Tu Ninh treo bút lại trên giá
bút, đôi mắt nhìn Sở Tiêu không chớp: “Kỳ lạ thật, ta cho rằng khi ta áp chế Ngu Khang An, ngươi sẽ quở trách ta bày ra bộ mặt chính khách quá
khó coi.”
Sở Tiêu trong lòng trăm mối ngổn ngang: “Cha, ngài
không thể nói chuyện đàng hoàng với con được sao? Ngài đối với ai cũng
đều rất ôn hoà, chỉ một mình con là không bao giờ được thấy sắc mặt tốt
của ngài. Đã lâu không gặp, ngài không nhớ con một chút nào sao?”
Sở Tu Ninh hiếm khi thấy bộ dáng ấm ức đáng thương này của nhi tử, khẽ
cười cười: “Được rồi, con cũng mới vừa rời thuyền, về phòng nghỉ ngơi
trước đi.” Nói xong đứng dậy đi về hướng phòng ngủ.
“Cha.” Sở Tiêu đứng yên không nhúc nhích, hô một tiếng.
Sở Tu Ninh đang muốn vòng qua bình phong, dừng chân quay đầu lại.
Sở Tiêu do dự: “Cha... thật sự không có lòng nghi ngờ về thân thế của con và muội muội hay sao?”
“Con nghi ngờ à?” Sở Tu Ninh đứng yên hỏi hắn.
“Con không có, nhưng lúc ban đầu muội muội có nghi ngờ qua.” Sở Tiêu nhẹ
nhàng ho khan một tiếng, ăn ngay nói thật, “Muội muội cả ngày suy nghĩ
triền miên, khó chịu một thời gian dài, còn vì thế mà giận dỗi muội phu
mấy ngày...”
Sở Tu Ninh đứng nghe một cách yên tĩnh.
Sau
khi nói xong, Sở Tiêu thấp thỏm bất an liếc phụ thân một cái, hỏi lại
một lần: “Cha, ngài thành thật nói cho con biết, ngài đã từng nghi ngờ
chưa?”
“Sau khi ta biết được chuyện như thế này, có chút khủng hoảng, cũng có chút khổ sở.”
Lúc này gương mặt Sở Tu Ninh hoàn toàn khác hẳn với biểu hiện cơ trí và
thong dong như khi nói chuyện với Ngu Khang An, Sở Tu Ninh tháo xuống bộ mặt phòng bị và ngụy trang, hai mắt trong suốt, vẻ mặt lộ ra một chút
mỏi mệt, “Lúc nào ta cũng lo lắng hai huynh muội các con sẽ bị người
khác lừa dối tin vào những lời nói vô căn cứ này rồi khổ sở trong lòng,
vậy sẽ khiến các con bị khủng hoảng... Ta sợ mình là một phụ thân bất
tài không thể che chở cho các con, lúc nào cũng phải đoán già đoán non
xem các con có bị khủng hoảng hay không, có bị đau khổ hay không, thế
nên chính mình cũng lâm vào trạng thái khủng hoảng và khổ sở.”
Môi Sở Tiêu khẽ run, muốn lên tiếng nhưng lại không nói gì, đôi mắt từ từ đỏ ửng.
Hai ngày sau, trên Ma Phong Đảo vào lúc chạng vạng, Giang Thiên Dữ lấy máu
Khấu Lẫm dưỡng cổ xong rồi, cấy lại vào người Khấu Lẫm dưới tình huống
hắn không dùng nội lực để chống cự. Sau đó dựa theo ước định lấy cổ
trùng ra khỏi đầu Sở Dao.
Sợ Sở Dao sợ hãi, Khấu Lẫm vốn tính toán để nàng hôn mê lần nữa nhưng nàng kiên quyết không đồng ý nên đành phải thôi.
“Được rồi.” Giang Thiên Dữ cắt một vết trên cánh tay Sở Dao rồi nặn máu, dẫn
ra một con trùng thật nhỏ dùng mắt thường gần như nhìn không ra hình
dạng. Cổ trùng ra khỏi thân thể của người dưỡng cổ nên đã mất tác dụng,
bị hắn dùng hai ngón tay bóp chết.
“Ngươi xác định nàng không có
việc gì?” Khấu Lẫm quan sát kỹ lưỡng thần sắc của Sở Dao, chỉ tiếc hận
bản thân đã học được đủ loại bản lĩnh mà sao chưa từng học qua y thuật.
“Ta vốn không phải nhắm vào nàng.” Bởi vì sắp sửa ra biển nên Giang Thiên
Dữ mặc bộ đồ đen bó sát người, càng làm nổi bật mặt trắng môi đỏ như
thoa son phấn, “Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn gây
thương tổn cho nàng.”
Khấu Lẫm liếc hắn một cái: “Đủ thấy ngươi có bao nhiêu vô sỉ, nữ nhi của tình nhân trong mộng mà ngươi cũng đành lòng ra tay.”