Chờ Ngu Thanh một lần nữa trở lại phòng Sở Tiêu, hắn vẫn còn chưa tỉnh lại.
Vốn dĩ hắn gục đầu trên án thư ngất đi, lúc nãy Ngu Thanh phát hiện ra bèn khiêng hắn lên giường.
Ngu Thanh đứng lặng ở mép giường cúi đầu nhìn Sở Tiêu, nhìn chăm chú thật
lâu thì phát hiện mày hắn liên tiếp nhíu lại, chắc là đã sắp sửa tỉnh
rồi, nàng bèn đi đến chỗ cái võng nằm xuống.
Kim Trấm cũng không
phải thực hoan nghênh nàng, không an bài cho nàng chỗ ở, mấy ngày nay
nàng đều ở cùng Sở Tiêu chung một căn phòng. Chẳng qua hắn ngủ trên
giường, nàng ngủ trên một chiếc võng đan như lưới đánh cá.
Hai
người lúc xưa khi làm huynh đệ thường xuyên đắp chăn ngủ chung, trước
nay cũng chưa từng có gì kiêng kỵ, hiện giờ không thể không e ngại chút
nam nữ cách biệt.
Sở Tiêu tỉnh lại, ngồi dậy, thấy Ngu Thanh nằm trên võng xoa eo: "Như thế nào, eo lại đau rồi à?"
Ngày ấy ở trường bắn, đầu gối Đoạn Xung đụng phải sau thắt lưng của nàng, vẫn luôn đau đến tận bây giờ.
Ngu Thanh ngửa mặt lên trời thở dài: "Ta hoài nghi ta đã bị thương tới thận rồi, vụ này sẽ làm cho không biết bao nhiêu cô nương ở vùng duyên hải
Phúc Kiến phải mất đi hạnh phúc đấy."
Sở Tiêu xuống giường mang giày phì cười: "Thận của ngươi thì có liên quan gì tới hạnh phúc cô nương nhà người ta?"
Từ hôm qua Ngu Thanh lại bắt đầu nói năng bạt mạng, Sở Tiêu tuy rằng hết ý kiến nhưng trong lòng lại vui vẻ, so với mấy ngày trước đây tâm tình
buồn bực lười nói chuyện tốt hơn nhiều.
"Lại đây nằm sấp xuống, ta xoa bóp cho ngươi."
"Được."
Ngu Thanh đỡ eo xuống võng, đá giày nhảy lên giường nằm sấp xuống.
Sở Tiêu ngồi ở mép giường, cách lớp y phục "ngựa quen đường cũ" giúp nàng xoa eo: "Đáng tiếc không mang rượu thuốc..."
Hắn vốn định đề nghị đi tìm Kim gia xin một ít, nhưng nàng bị thương trên
eo, khoảng cách đến mông không bao xa, còn có thể cởi y phục để hắn xoa
hay sao?
Sở Tiêu tỉnh lại, đương nhiên Sở Dao cũng tỉnh.
Hít sâu một cái bèn ngồi dậy, bên người không có ai, nàng nghiêng nghiêng
đầu, tràn ngập tự trách nhìn về phía Khấu Lẫm đang nằm trên ghế mây:
"Phu quân, thật sự xin lỗi."
Khấu Lẫm đang suy nghĩ sự tình, bị
thanh âm Sở Dao kéo về hiện thực mới biết được nàng đã tỉnh, vội vàng
đứng dậy đi đến bên người nàng: "Cảm thấy thế nào?" Sở Dao cũng không
đáp lại, ngồi dựa vào đầu giường, tinh thần không hề phấn chấn.
Khấu Lẫm suy nghĩ nửa ngày: "Dao Dao, ca ca là vì thấy nàng té lầu đổ máu
nên mới mẫn cảm với huyết, vì sao nàng lại vựng nam nhân?"
Sở Dao lắc đầu: "Thiếp không biết."
Khấu Lẫm đem thắc mắc đã nêu ra với Sở Tiêu lại dò hỏi một lần: "Nàng nảy
sinh sợ hãi như vậy, có phải lúc trước chịu qua thương tổn về phương
diện này?"
"Phương diện nào bị thương tổn?" Sở Dao nhất thời khó hiểu, sau khi hoàn hồn ngộ ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt, "Chưa từng."
"Ta không phải người cổ hủ, sẽ không để ý vấn đề này." Khấu Lẫm ngồi xuống, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, "Nàng cứ nói thật với ta, chúng ta
mới có thể nghĩ cách chữa khỏi bệnh này của nàng."
"Thật sự không có." Sở Dao thấy Khấu Lẫm nhíu mày bộ dáng thận trọng tự hỏi, cảm giác
đã chịu vũ nhục bèn rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, "Chàng không tin
thiếp?"
"Không có, ta chỉ suy nghĩ chút chuyện ngoài lề."
"Suy nghĩ mẫu thân thiếp là người bại hoại nề nếp gia đình nên rất có khả năng thiếp sẽ giống vậy?"
Ánh mắt Khấu Lẫm có chút né tránh: "Đâu thể nào như thế được chứ? Nàng đừng suy diễn lung tung."
Vốn dĩ Sở Dao đang khổ sở, thấy điệu bộ Khấu Lẫm như vậy chỉ cảm thấy trái
tim vừa băng giá lại vừa chua xót. Nàng cố nén xuống, giọng nói mang
theo một tia hiếu thắng quật cường: "Trước đừng vội hỏi thiếp vấn đề
này. Lúc nãy không phải chàng đã chỉ tay lên trời mà thề, nói đêm nay
nếu không khiến thiếp khóc thành tiếng, chàng sẽ từ trên núi nhảy xuống
biển hay sao?"
Khấu Lẫm ngượng ngùng: "Ta có nói nhưng với điều kiện, cảm ứng song sinh giữa nàng và Sở Tiêu không còn mới tính."
"Còn có điều kiện này à?" Sở Dao chậm rãi mặc áo cánh, lạnh lùng liếc chàng ta một cái.
"Đương nhiên." Khấu Lẫm cãi cọ, "Cho dù không có, nàng thật đúng là muốn buộc
ta nhảy xuống biển hay sao? Ta sợ nước, từ trên núi nhảy xuống biển hẳn
là phải chết không thể nghi ngờ, nàng không đau lòng à?"
"Không
đau lòng." Lúc này trái tim Sở Dao thật sự băng giá. Cho tới hôm nay,
lần đầu tiên nàng sinh ra cảm giác sợ rằng bản thân đã yêu sai người.
"Được, nếu nàng không đau lòng, ta liền đi nhảy ngay." Khấu Lẫm đột nhiên đứng dậy cầm áo khoác phủ thêm cho nàng, giống như giận dỗi bế nàng ra khỏi
viện một đường chạy thẳng đến bờ vực sau núi. Tiếng sóng biển đánh vào
vách đá tạo thành âm thanh ầm ầm lọt vào tai.
Cách vách núi một
đoạn, Khấu Lẫm buông nàng xuống, giọng điệu giận dỗi: "Ta nói nhảy liền
nhảy, nàng cũng đừng hối hận." Chưa cho Sở Dao cơ hội nói chuyện, hắn
bước nhanh đến bờ vực, không chút do dự nhảy xuống.
Sở Dao thờ ơ
nhìn Khấu Lẫm nhảy vực. Mặt trời đã lặn hồi lâu, tuy trời đã bắt đầu sầm xuống, mọi thứ đều mơ hồ không thấy rõ, nhưng nàng biết trên vách đá
khẳng định có mấy sợi xích sắt, là Đoạn Xung dùng để leo núi rèn luyện
thân thể.
Lúc này khẳng định Khấu Lẫm đang treo người trên dây xích, muốn chờ nàng khóc lóc chạy tới rồi cười nhạo nàng.
Vậy thì nàng cứ đứng yên, chờ xem chàng ta có thể chống được bao lâu?!
Đợi thật lâu, không hề có động tĩnh!
Sở Dao có chút luống cuống, dịch bước chân rón rén tới gần bờ vực, nằm sấp trên mặt đất nhìn xuống, trong lòng tức khắc nhảy dựng -- -- hóa ra
không hề có một sợi xích sắt nào, chỉ có mấy cọng dây leo rũ xuống.
Vách núi dựng đứng không có một chướng ngại vật, nhìn không sót thứ gì, không có một bóng người.
Chàng thật sự nhảy xuống??
Sở Dao nghe tiếng sóng biển ầm ầm dưới đáy vực, tim đột nhiên đập loạn nhịp, nhảy xuống đây còn có thể sống hay sao?
"Phu quân?" Nàng ghé vào bờ vực hô to, "Phu quân? Khấu Lẫm! Khấu Lẫm?!"
Đầu óc chàng có phải bệnh rồi hay không?
Trong lúc Sở Dao vô cùng hoang mang lo sợ, muốn trở về tìm Kim gia cứu người, cách bờ vực một trượng trên vách núi, phía cuối của một dây mây có một
cái động vừa đủ có thể cho một người nép thân. Khấu Lẫm túm dây mây thò
đầu ra hướng lên trên nhìn xem, khóe môi treo lên nụ cười đắc ý dào dạt: "Nàng xem, ta đã nói nàng sẽ đau lòng đấy thôi?"
Sở Dao nghe thấy thanh âm Khấu Lẫm, một lần nữa nằm sấp trở lại thò đầu nhìn xuống: "Chàng..."
Khấu Lẫm cười giải thích: "Vách đá này cũng là nơi Đoạn Xung rèn luyện leo
núi, không có dây xích nhưng lại được hắn đào ra không ít động nhỏ, hắn
dùng để mượn lực và nghỉ tạm, mấy ngày qua ta đã sớm phát hiện."
Sở Dao trong chớp mắt đã hiểu được, vừa rồi Khấu Lẫm chất vấn nàng đã cố ý lộ ra biểu tình hoài nghi nàng không trong sạch, chính là muốn cho nàng buộc chàng ta nhảy vực, mượn chuyện này trêu đùa nàng.
Vừa trải qua sự hoảng hốt tột độ, tay chân Sở Dao tê dại, nhịn không được mắng: "Chàng là đồ lưu manh!"
Khấu Lẫm ngửa đầu cười: "Nhưng nàng cố tình lại thích lưu manh, không phải sao?"
Bên vách núi gió lớn, tóc dài của Sở Dao bị thổi tung đầy mặt, nàng dùng
tay túm lại, tức đến nỗi hai má đỏ bừng, cúi đầu trừng người nào đó:
"Chuyện này cũng có thể lấy tới đùa cợt được sao? Chàng không sợ thiếp
cũng nhảy xuống theo chàng à?"
"Ta sẽ tiếp được nàng." Khấu Lẫm trả lời một cách thản nhiên, kéo kéo dây mây, ngửa đầu nhìn nàng chớp chớp đôi mắt.
"Mau lên đây!" Nơi này quá mức nguy hiểm, Sở Dao ghé người vào bờ vực mà vẫn nơm nớp lo sợ, còn lo lắng Khấu Lẫm từ động trên vách đá trợt chân rớt
ra ngoài.
Khấu Lẫm lại không có ý đi lên, chàng ta ngồi phía
dưới, nàng nằm bò phía trên, hai ngươi cách nhau một trượng: "Hôm nay ta bị Kim gia chọc tức không nhẹ, ta thề ta nhất định phải trả thù."
Gió núi và sóng biển gào thét bên tai, Sở Dao thật sự không có tâm tình
nghe chàng ta nói mấy vụ này: "Phương thức trả thù của chàng chính là
nhảy vực trên đảo của ông ta? Chết ở nơi này để xách động triều đình
phái đại quân tới tiêu diệt Ma Phong Đảo?"
"Ý tưởng cũng tạm
được, tuy nhiên ta đâu có ngốc như vậy." Khấu Lẫm rụt đầu lại, ngồi xếp
bằng trong động nhỏ trên vách đá, "Ta chỉ là tự hỏi, hiện giờ ta có thể
đấu thắng ông ta ở chỗ nào? Làm kinh doanh thì không lợi hại bằng ông
ta, võ công có khả năng cũng bị ông ta nghiền áp, thậm chí giở trò tàn
nhẫn cũng chơi không lại, càng so sánh càng cảm thấy chính mình thua ông ta xa lắc, cũng càng bội phục ông ta hơn. Khi đáy lòng của ta suýt nữa
chịu nhận thua, bỗng nhiên ta phát hiện Kim Trấm xa xa không đuổi kịp
ta."
Sở Dao nhìn không thấy vẻ mặt của Khấu Lẫm, nghe giọng nói
chàng ta coi bộ khá nghiêm túc, tâm tình cũng dần dần trầm tĩnh lại: "Vì sao?"
Nghe Khấu Lẫm nói: "Từ nhỏ đến lớn, ta lăn lộn trong đám
bùn đất, vẫn luôn biết thế đạo này có bao nhiêu vấn đề khiến người buồn
nôn, nhưng ta vẫn trước sau kiên trì giữ vững đạo nghĩa, năm lần bảy
lượt bất khuất kiên cường. Mãi đến khi ta bị Bùi Tụng Chi đánh cho nhận
tội, ở nhà giam Đại Lý Tự chờ bị xử trảm, khi đó ta đã hoàn toàn không
còn lối thoát, vì thế ta đã thề -- nếu ta có thể tìm được đường sống
trong cõi chết, sau này chỉ có ta phụ người trong thiên hạ, chứ không
bao giờ lại hành động như một tên ngu xuẩn chỉ biết nói đạo nghĩa. Kết
quả đêm đó nhà giam liền phát ra một trận lửa lớn, ta thật sự chạy thoát ra ngoài..."
"Ta tin tưởng đây là vận mệnh cho ta cơ hội, muốn
ta đổi một cách sống khác. Mười năm lăn lộn trong quan trường, ta càng
thêm tin tưởng giao tình giữa người với người chỉ xem ai có thể mang tới ích lợi cho nhau nhiều hơn, ta sẽ không thèm nói chuyện cảm tình, cũng
không chấp nhận được ai tới nói chuyện cảm tình với ta."
"Đến tột cùng chàng muốn nói gì đây?" Sở Dao không biết vì sao đột nhiên Khấu
Lẫm lại nghiêm túc như vậy, nghiêm túc đến mức làm nàng có chút hoảng
hốt, "Đi lên trước cái đã."
Khấu Lẫm nghe lời túm chặt dây mây từ trong động bay lên trên bờ vực, ngồi bệt xuống bên cạnh Sở Dao, nghe
tiếng sóng biển, đôi tay nắm lấy tay nàng: "Ý ta muốn nói, cuộc đời Kim
gia cũng có tiếc nuối, chính là nỗi đau mất đi tình cảm chân thành, đối
với Kim gia mà nói, chắc hẳn đây là một lỗ thủng vĩnh viễn không thể nào lấp được. So sánh với Kim gia thì ta mới biết được, ông trời cả ngày bị ta chửi rủa đã chiếu cố ta biết bao nhiêu -- lúc ta chỉ nghĩ tìm một
người làm bạn, vẫn chưa thể biết được trên thế gian này ái tình là cái
chi chi, thế mà ông trời lại khiến cho ta mơ hồ có được nàng, đây là chỗ ta đã thắng Kim gia một ván rất đậm."
Đôi tay Sở Dao tay khẽ run: "Chàng..."
Khấu Lẫm buông tay Sở Dao, gỡ xuống chiếc chìa khóa vàng luôn đeo trên cổ
nàng, nắm ở trong lòng bàn tay của mình: “Lúc ta mời nàng làm bạn cùng
ta đã đem vật này tặng nàng, muốn cho nàng biết nhược điểm của ta đã
được nàng nắm gọn trong tay, do đó có thể khiến nàng an tâm. Bởi vì khi
ta đối phó với những đảng phái trong triều, ta chỉ cần túm được bím tóc
bọn họ thì sẽ không sợ gì nữa.”
“Phải.”
“Ta còn nói khi ta sống sẽ bảo hộ nàng an ổn, ta chết đi cũng sẽ cho nàng một đời không lo âu, sẽ để lại cho nàng vàng bạc xài không hết.”
Sở Dao lại gật đầu: “Phải.”
“Khi đó, ta cho rằng đấy là thành ý lớn nhất ta có khả năng trao cho nàng.”
Khấu Lẫm không trả lại chìa khóa cho nàng mà đeo vào cổ của chính mình,
“Hiện tại ta thu hồi lời hứa hẹn ngày đó nhìn như rất có trách nhiệm
nhưng lại cực kỳ thiếu hiểu biết. Ta căn bản không thể bảo đảm được bất
cứ điều gì, cuộc đời luôn xảy ra những chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc
nào. Ngay cả Kim gia kiêu hùng như vậy mà cũng phải còn sót lại một sự
tiếc nuối cả đời, vậy thì ta có thể bảo đảm cái gì? Ta chỉ nguyện đem
quãng đời còn lại giao phó hết cho nàng, nàng có nguyện ý làm phu thê
một đời cùng ta sinh tử không rời hay không?”
Sở Dao chậm rãi đỏ hốc mắt.
Lúc trước Khấu Lẫm hạ quyết tâm cầu bạn, nàng cũng hạ quyết tâm làm bạn,
chỉ dựa vào động tâm và quyết tâm, hai người cứ thế mà hợp lại thành một đôi.
Nhưng hóa ra hai người yêu nhau không cần bất luận quyết
tâm gì, đơn giản cần mỗi một câu: Ta chỉ muốn cùng nàng ở bên nhau,
không cần gì hơn.
Nàng nở một nụ cười rạng rỡ động lòng người:
“Cho nên, chàng cũng giống Kim gia năm đó khi gặp được mẫu thân, cho
rằng chính mình nên hồi đầu lên bờ?”
Khấu Lẫm cũng cười cười thú
nhận: “Biển khổ vô biên, ta vẫn luôn tìm vui trong biển khổ, hiện giờ
lạc đường biết quay lại, đích xác cảm thấy chính mình đã đến lúc lên
bờ.”
Không đợi nàng trả lời, chàng ta lại thở dài, “Nhưng 'bến tàu' của nàng phòng thủ quá chặt chẽ, ta 'vào bờ' thật khó...”
Sở Dao nghe ra câu ẩn ý này, dùng sức nhéo hông chàng ta một phen: “Sao thiếp lại gả cho một tên lưu manh như chàng?”
Trong phòng Sở Tiêu đang giúp Ngu Thanh xoa bóp thắt lưng, bỗng nhiên lại bị một trận choáng váng: “Hỏng rồi, hỏng rồi!”
Ngu Thanh giật thót mình ngồi dậy: “Không phải chứ?”
Thấy bộ dáng Sở Tiêu đầu đau như đang nứt ra, nhớ tới lời Khấu Lẫm dặn dò,
Ngu Thanh vung tay lên. Khổ nỗi nhìn gương mặt trắng nõn tuấn tú của
hắn, làm cách nào đành lòng hạ thủ cho được.
Vì thế bèn chộp lấy vai Sở Tiêu, vật hắn nằm bổ ngửa trên giường, cúi người hôn lên môi hắn.
Hai con mắt Sở Tiêu tức khắc trợn lên.
Khi cả hai suýt nữa nghẹt thở, Ngu Thanh buông hắn ra: “Còn ngất đi hay không?”
Nhìn bộ dáng ngây dại của Sở Tiêu, Ngu Thanh cảm thấy mình phải dùng đến đòn sát thủ bèn giựt ra đai lưng của hắn: “Người ta đang muốn làm
chuyện phu thê, ngươi nói xem ngươi cứ xen vào làm cái khỉ gì? Tới đây,
ta chơi với ngươi!”
Sau khi cởi sạch y phục của hắn, Ngu Thanh
cũng giật mạnh đai lưng, áo cánh tức khắc mở rộng. Nàng không mặc áo
lót, trước ngực toàn bộ liền lộ ra.
Sở Tiêu chậm rãi hoàn hồn, nhìn chằm chằm không chớp mắt bộ ngực trần trụi của Ngu Thanh.
Sở Tiêu duỗi duỗi tay, rất muốn sờ một chút: “Nói thật, ta chỉ phân không rõ đây là ngực của ngươi hay cơ ngực.”
Tầm mắt đi xuống chút nữa, vòng eo tuy thon thả nhưng lại không phải mảnh mai như muội muội một tay có thể ôm hết.
Bắp thịt cơ bụng săn chắc, vừa nhìn đã thấy căng tràn sức sống, trách không được khi xoa bóp thắt lưng cho nàng cảm giác giống như đang xoa nắn một tảng đá.
“Nói xem tỷ luyện được thế nào?” Ngu Thanh đắc ý, “Toàn thân không có một miếng thịt thừa đấy nhé.”
“Lợi hại!” Sở Tiêu thật sự bội phục. Dáng người Ngu Thanh cao gầy, nhìn vô
cùng mảnh khảnh, nhưng khi cởi y phục thì một thân toàn cơ bắp... Hơn
nữa thân hình của nàng cũng không giống kiểu vai u thịt bắp như nam
nhân, ngược lại vai hẹp eo nhỏ mông vểnh, nhìn thật sự mê người.
Sở Tiêu không khỏi nhớ tới Ngu Thanh lúc xưa, tuy lớn lên ở kinh thành
nhưng nguyên quán Chiết Giang, cũng coi như thuộc loại nữ tử Giang Nam,
không cần cố tình bảo dưỡng mà làn da vẫn trắng nõn căng mịn khiến Sở
Dao phải ghen tỵ. Mà nay nàng thường xuyên sống trên biển nên nước da
trở thành bánh mật, bàn tay có vết chai dày không nói nhưng trên người
để lại không ít sẹo.
Hai thân hình kề sát nhau thấy rõ sự trái ngược, trong lòng Sở Tiêu không khỏi đau xót.
Lúc trước hắn ép buộc bản thân phải coi nàng như huynh đệ, hiện giờ sau khi nghĩ thông suốt, hắn vẫn chưa thật sự minh bạch, hắn thích nàng đến tột cùng là thích kiểu nào? Hai người là thanh mai trúc mã, Ngu Thanh đối
với hắn mà nói, ngoại trừ muội muội và phụ thân thì nàng là người hắn để ý nhất, loại cảm tình này thật sự thực dễ dàng lẫn lộn với tình yêu nam nữ.
Trong lúc hoảng hốt, đầu của hắn lại bắt đầu choáng váng.
“Nhìn ta nè.” Ngu Thanh thấy tình thế không ổn, vặn mặt hắn lại cưỡng bách
hắn nhìn về phía mình, lại một lần nữa cúi người xuống gặm lấy đôi môi
hắn.