Trong trường bắn, Ngu Khang An vẫn đang tức giận vạch mặt Kim Trấm:
"Ngươi đừng hòng bày ra bộ dáng hiên ngang lẫm liệt với ta, nếu ta bất
tài thì ngươi càng bất tài hơn! Ngươi không chỉ bất tài, ngươi còn vô
sỉ! Nhi tử của ta không nhận cha, Sở Tiêu chẳng phải cũng giống nhau
không nhận ngươi à? Nếu không ngươi nhốt Sở Tiêu trong lồng sắt làm gì?"
Xem người nói rõ chỗ yếu của nhau mà không cần tự mình điều tra thật có ý tứ cực kỳ, Khấu Lẫm phải cố gắng lôi hết năng lực tự khống
chế để không cho chính mình bật cười -- Không thể cười, bằng không sau
đó có khả năng sẽ bị tức phụ đánh chết.
Sở Dao nghe lời này của
Ngu Khang An suýt nữa ngất xỉu, nàng giãy giụa muốn đứng xuống đất nhưng mới vừa tỉnh lại không lâu nên chân tay đều mềm nhũn vô lực, chỉ có thể ở trong lòng Khấu Lẫm quay đầu nhìn về phía Kim Trấm, trên mặt mang
theo buồn giận, dùng ánh mắt chất vấn ông ta.
Ngu Khang An thu đao vào bao, cười lạnh: "Năm đó Sở phu nhân qua đời, ngươi và ta chạy về kinh thành, suốt ngày ngươi chạy tới nhìn lén huynh muội
hắn, còn muốn quan tâm hơn so với Sở Thượng Thư. Ngươi dám nói hai đứa
bé không phải chung dòng máu với ngươi?"
Kim Trấm tức quá bật cười: "Ta cũng quan tâm nhi tử ngươi hơn nhiều so với ngươi, chẳng lẽ ta cũng ngủ với phu nhân nhà ngươi?"
"Ngươi dám nhục mạ vong thê của ta?!"
"Không cho phép ta nhục mạ vong thê của ngươi, vậy vong thê của Sở Thượng Thư để tùy ngươi tới nhục nhã?!"
"Vậy ngươi dám thề giữa ngươi và Tạ Tĩnh Xu đều thanh thanh bạch bạch?!"
"Ta và nàng có thanh bạch hay không mắc mớ gì đến ngươi?!"
"Trong lòng ngươi có quỷ! Hiện tại tuy ta và ngươi không nhìn mặt, nhưng từ
trước ta và ngươi hiểu biết nhau nhiều hơn ai hết. Con người của ngươi
làm chuyện gì đều thẳng thắn lỗi lạc, duy nhất mỗi khi nói đến Tạ Tĩnh
Xu đều che che dấu dấu, bộ dáng vô cùng chột dạ, nhất định bởi vì cô
nàng mà ngươi làm chuyện vi phạm đạo nghĩa khiến lương tâm bất an!"
Ngu Khang An nói xong một hồi mà Kim Trấm vẫn chưa lên tiếng phản bác, chỉ
mím chặt môi, ẩn nhẫn hồi lâu rồi phun ra một chữ: "Cút!"
Ngu
Khang An mặt lạnh nói: "Đoạn Xung là người Ngu gia, ta không chấp nhận
hắn ở bên ngoài làm nhiều việc ác, cần phải mang về trong tộc trị tội!"
"Ngươi khỏi cần nằm mơ!" Kim Trấm nói, "Tốt nhất ngươi nhanh chóng cút khỏi đây cho ta, bằng không ngươi sẽ hối hận!"
"Ta giết không được các ngươi, nhưng ngươi cho rằng Ma Phong Đảo có thể vây khốn ta?" Ngu Khang An không chút nào yếu thế.
Kim Trấm lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Đoạn Xung!"
Đoạn Xung lập tức tiến lên ôm quyền: "Hài nhi có mặt!"
Kim Trấm ra lệnh: "Lập tức truyền lời ra ngoài, nói Ngu Tổng binh và Ngu
Thiếu soái hiện giờ đều ở trên đảo chúng ta làm khách. Bảo đám Oa nhân,
hải tặc cùng với thế lực hắc đạo ở vùng phụ cận Phúc Kiến đi đánh úp
doanh trại của Ngu gia quân, cứ một đầu người thì Kim gia thưởng một
trăm lượng!"
Ngu Khang An biến sắc: "Ngươi dám!"
Kim Trấm cười kiêu ngạo: "Ngươi cho rằng hiện giờ Kim Trấm ta đây có chuyện gì mà không dám làm?"
"Ngươi đừng cho là ta thật không có biện pháp tiêu diệt Ma Phong Đảo! Ta có
thể dẹp yên nơi này một lần thì có thể dẹp yên lần thứ hai!" Ngu Khang
An trầm giọng cảnh cáo, "Kim Trấm, ta cho ngươi hai tháng thời gian suy
xét, áp giải Đoạn Xung đến cho ta xử trí, bằng không chúng ta gặp nhau
trên chiến trường!"
"Cút!" Kim Trấm vẫn dùng một chữ này.
Ngu Khang An liếc mắt một cái về phía Đoạn Xung, phất tay áo rời đi.
Sau khi Ngu Khang An đi rồi, Kim Trấm đứng lặng ngay tại chỗ một lát, cảm
giác được Sở Dao vẫn đang trừng mắt với mình, xoay người đi đến trước
mặt Sở Dao: "Cô nương không cần nghe hắn nói bậy, ta mắng hắn mất hết
mặt mũi, hắn tức quá nên cố tình bịa chuyện mà thôi."
Khấu Lẫm
cười lạnh: "Tức tối với ngài là một lý do, về phương diện khác chính vì
chúng ta đã biết Đoạn Xung là nhi tử của ông ta, vì thế muốn nhắc nhở
chúng ta không nên nói lung tung, bằng không ông ta sẽ khiến mặt mũi
nhạc phụ mất hết."
Kim Trấm hơi gật đầu: "Đúng là như vậy."
Sở Dao vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Kim Trấm, cắn răng chặt đến mức quai hàm đều đau: "Kim gia, không chỉ Ngu Tổng binh, ngay cả tiểu nữ cũng cảm
thấy mỗi lần ngài nhắc tới mẫu thân, luôn nói lấp liếm cho qua."
Kim Trấm cười khổ duỗi tay muốn xoa đầu nàng, nhưng Sở Dao lại nghiêng đầu
tránh đi: "Chuyện này ta không muốn đề cập tới, cũng không muốn nói dối
lừa gạt cô nương. Tóm lại, cô nương đừng suy nghĩ bậy bạ, ta cũng hy
vọng ta có một đôi nhi nữ như vậy, nhưng ta không có phúc phận này."
Sở Dao lại muốn nói chuyện thì Kim Trấm nhìn về phía Khấu Lẫm: "Trên núi gió lớn, đưa thê tử trở về đi."
Khấu Lẫm gật đầu.
Khi trở lại trên đỉnh núi, Kim Trấm thay đổi chỗ ở cho Sở Dao. Lúc trước Sở Dao ở tại noãn các tương thông với phòng ngủ ông ta, Khấu Lẫm tiến vào
dĩ nhiên không tiện.
Đặt Sở Dao trên giường, Khấu Lẫm đi rót
chén nước đưa cho nàng: "Khi nàng hôn mê ra nhiều mồ hôi như vậy, lúc
nãy tỉnh lại ta quên cho nàng uống nước trước đã."
Sở Dao ngồi ở trên giường không tiếp nhận chén nước, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm hình
thêu Tô Châu trên chăn gấm: "Thiếp không khát."
"Đây không phải
là vấn đề có khát hay không, lúc nãy nàng phát sốt, cần phải uống nước." Khấu Lẫm cầm chén nước ngồi xuống mép giường, "Không phải Kim lão bản
đã nói rồi sao, ông ấy không có duyên quan hệ máu mủ với hai huynh muội, vì sao nàng không tin?"
"Khi ông ta nhắc tới mẫu thân, thật sự
thích nói kiểu lấp liếm hiểu sao cũng được." Sở Dao thở dài thật sâu,
"Nếu thật sự thanh thanh bạch bạch, vì sao lại không dám nói thẳng?"
"Có lẽ giữa ông ta và nhạc mẫu thật không trong sạch đâu, ta chỉ muốn nói
đến thời điểm trước khi mẫu thân xuất giá." Khấu Lẫm phân tích, "Kim lão bản là người giang hồ không tuân thủ quy củ, nhạc mẫu lại vừa mới cập
kê, tình đầu chớm nở, hai người làm chuyện du củ cũng thực bình thường.
Nhưng Kim lão bản là người biết đạo nghĩa, sau khi nhạc mẫu xuất giá mà
vẫn phát sinh loại chuyện này thì khả năng vô cùng nhỏ."
Khấu Lẫm căn cứ theo biểu hiện của Kim Trấm, cân nhắc hồi lâu, cho rằng đây là một giải thích hợp lý nhất. . Đam Mỹ Sắc
Sở Dao sững sờ ngẩng đầu: "Như vậy sao?"
"Ừ." Khấu Lẫm giơ tay kề chén nước tới bên miệng nàng, ý bảo nàng mau uống,
"Vừa rồi Ngu Khang An đã nói trắng ra như thế mà Kim lão bản vẫn không
thừa nhận. Nếu hai huynh muội thật là hài tử của ông ấy, vì sao lại
không thừa nhận? Giả sử như ông ấy chỉ là tên cướp biển tầm thường lênh
đênh trên biển liều mạng ăn bữa hôm lo bữa mai, hy vọng nhi nữ ruột thịt có một phụ thân tốt hơn, không thừa nhận chuyện này cũng có thể hiểu
được. Nhưng với bản lĩnh hiện tại của ông ấy, Hoàng đế lão tử còn không
để trong mắt, căn bản không có lý do nào không nhận thân sinh ruột thịt, nàng nói có phải hay không?"
Có đạo lý! Sở Dao bị dời đi lực
chú ý, liền giống như mèo con nhấp nhấp vài ngụm nước từ cái chén trên
tay Khấu Lẫm, nuốt xuống thông nhuận yết hầu.
Khấu Lẫm nhìn đầu
lưỡi ướt nước của nàng, đột nhiên có chút miệng khô lưỡi khô. Cũng không biết cảm ứng giữa nàng và Sở Tiêu có bị chặt đứt hay chưa, hắn ngo ngoe rục rịch muốn thử một lần.
Sở Dao bỗng nhiên ngẩng đầu: "Tuy
nhiên, con người một khi động đến vấn đề cảm tình, lý trí thực dễ dàng
bị cảm tình chi phối, tất cả đạo nghĩa và giáo dưỡng đều gạt sang một
bên. Cho dù Kim lão bản cầm lòng được, nhưng có lẽ mẫu thân không muốn
cuộc đời của mình lưu lại tiếc nuối..."
Khấu Lẫm thắc mắc: "Sao nàng có thể nghĩ về mẫu thân chính mình như vậy?"
"Thiếp cũng không muốn nghĩ thế," Biểu tình Sở Dao lộ ra sự giãy giụa, "Thiếp
chỉ dùng phương thức suy đoán vụ án, đặt bản thân mình vào vị trí của
mẫu thân. Thiếp là nữ nhi của bà, tư duy của thiếp và bà có lẽ rất giống nhau. Thiếp đặt giả thiết Ngu Thanh không phải là nữ giả nam, thiếp và
Ngu Thanh là một đôi thanh mai trúc mã, tư định chung thân, nhưng Ngu
Thanh lại chết trận sa trường, thiếp bất đắc dĩ phải gả cho chàng, hai
năm sau Ngu Thanh sống sót trở về, vậy thì trong lòng thiếp sẽ phản ứng
thế nào? Chàng cả ngày vội vàng tra án bỏ mặc thiếp, Ngu Thanh thì luôn ở bên cạnh làm bạn với thiếp. Thiếp đối với chàng cũng không có cảm giác
áy náy, cũng không muốn cuộc đời của thiếp có điều gì phải tiếc nuối,
muốn sinh nhi dục nữ cho người thiếp yêu..."
Khấu Lẫm theo lời
nói nàng nói mà tưởng tượng, tư tưởng của huynh muội Sở gia đều tương
đối kỳ lạ. Nếu Sở Dao giống nhạc mẫu, vậy không chừng thực sự có khả
năng này. Chẳng lẽ Kim Trấm thật sự có khả năng là nhạc phụ của mình?
Khóe miệng Khấu Lẫm lại muốn ngoạc ra.
Khoan đã.
Nụ cười của hắn thu hồi trong chớp mắt, mặt mày đột nhiên xanh mét, chợt đứng lên cắt ngang lời Sở Dao: "Nàng dám!"
Sở Dao ngửa đầu nhìn Khấu Lẫm: "Thiếp chỉ là nói giả dụ mà thôi. Nếu thiếp thật làm như vậy, chàng sẽ xử trí thế nào?"
Ánh mắt Khấu Lẫm hiện lên vẻ hung ác nham hiểm: "Đây còn phải hỏi hay sao?
Nhân sinh có hai nỗi hận lớn, mối thù giết cha và mối hận đoạt thê! Cho
dù ta đánh cược sinh mệnh cũng sẽ nhất định khiến Sở gia và Ngu gia mãn
môn xét nhà diệt tộc!"
Sở Dao không chút nào sợ hãi, rũ mắt rồi
lại ngẩng đầu nhìn Khấu Lẫm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh: "Cho nên, nếu Kim lão bản thật là thân phụ của thiếp, chàng có cảm nhận được tâm tình của phụ thân hay không?"
Sở Dao hung tợn trừng mắt lườm Khấu Lẫm một cái, bực bội nói: "Chàng xem
thường phụ thân chỉ có hai bàn tay trắng, xem thường Sở gia không có
tiền, thực hy vọng đổi một nhạc phụ giàu có chứ gì?"
Khấu Lẫm lui một bước, lúng túng nói: "Đâu phải như thế."
Thật sự không phải, hắn chỉ muốn xem náo nhiệt mà thôi.
Sở Dao giận đến nỗi muốn đập chàng ta, khổ nỗi cánh tay không đủ dài với
không tới: "Sao lại không, lúc ấy Ngu Tổng binh nói đến câu 'Thê ly tử
tán', chàng cười thích thú đến như vậy mà!"
Khấu Lẫm:...
Vừa rồi hắn cười rõ ràng lắm sao?
Thế mà bị phát hiện.
Nhớ tới lúc nãy trong trường bắn bộ dáng hơi vểnh lên khóe miệng của chàng
ta, Sở Dao thật sự giận sôi máu. Nàng nằm vật xuống giường gạt qua đề
tài này: "Kế tiếp chúng ta đi nơi nào?"
Khấu Lẫm biết chính mình đuối lý, nói chuyện mang theo ba phần lấy lòng: "Trước tiên ở trên đảo
trụ một thời gian, chờ Kim lão bản tìm thần y tới."
Sở Dao hoài
nghi Khấu Lẫm muốn học cách kinh doanh với Kim lão bản, bỗng ngồi dậy:
"Phu quân, khoảng cách đến quốc yến còn không quá bốn tháng, bức họa Núi Sông Vạn Dặm vẫn chưa có một chút manh mối nào, chàng lại ở xa tận Phúc Kiến, vụ án này giải quyết thế nào bây giờ?"
"Khi rời Lạc
Dương, không phải ta đều giao cho cha hết rồi sao?" Khấu Lẫm thật cẩn
thận một lần nữa ngồi lại mép giường, "Vốn dĩ phụ thân mặc kệ chuyện
này, nhưng thân phận Tạ Tòng Diễm bị thọc ra, Thiên Ảnh lại có thể là
vây cánh của Hoài Vương và Trấn Quốc Công, chuyện này có quan hệ đến phụ thân nên ông không thể không tra. Ta còn nhờ phụ thân tra xem vì sao
Bắc Nguyên sẽ đột nhiên trả về bức họa Núi Sông Vạn Dặm."
"Vậy chàng yên tâm để phụ thân đi tra?" Sở Dao có chút lo lắng, "Cha đâu có kinh nghiệm gì về tra án."
"Nàng không khỏi quá xem thường cha rồi." Khấu Lẫm thấy nàng không tính toán
truy cứu vụ cười trộm, âm thầm nhẹ nhàng thở phào, "Thiên Ảnh nhìn chằm
chằm vào Cẩm Y Vệ, đối với tác phong hành sự của ta nhất định hiểu biết. Mà nơi phát ra tin tức của cha hoàn toàn khác hẳn so với ta, nhân mạch
càng là nhiều hơn ta tưởng tượng. Chỉ cần cha chịu tra thì so với ta
càng mau càng toàn diện hơn, chẳng qua..."
"Chẳng qua cái gì?"
"Thiên Ảnh sẽ ngáng chân, trở ngại cha tra rõ."
Sở Dao khẩn trương: "Phụ thân có thể bị nguy hiểm đến tánh mạng hay không?"
Khấu Lẫm cởi giày ôm Sở Dao nằm xuống: "Yên tâm, năm trước cha bị ám sát nên đã gõ hồi chuông cảnh báo, cha nhất định sẽ có chừng mực."
"Vậy bọn chúng sẽ gây trở ngại cho cha thế nào? Tựa như mười năm trước, Bùi
Tụng Chi điều tra án thiếu nữ khuê các bị mất tích trong kinh thành,
Tống Yên Hàn vì muốn làm hắn chia trí nên cố ý kéo chàng xuống nước?"
"Không sai biệt lắm, tuy nhiên Bùi Tụng Chi sao có thể so với cha. Nói thật
nhé, ngay cả ta cũng nghĩ không ra điều gì có thể làm cha nổi danh là
lão Hồ li bị chia trí?"
Trong khi nói chuyện, Khấu Lẫm không khỏi nghĩ đến giả thiết vừa rồi của Sở Dao.
Từ trước đến nay hắn cũng không nghĩ tới đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà đặt ra giả thiết dựa trên bản thân mình, cảm thấy chính mình thật
rất hỗn xược. Hắn và nhạc phụ lão Hồ li đã đấu với nhau rất nhiều năm,
cực kỳ chán ghét ông ấy, nhưng nếu nếu về tư cách làm một phụ thân, thật ra ông ấy không hề tệ chút nào.
Mà này hình như cũng không phải vấn đề ai tốt hơn hay ai tệ hơn.
Khấu Lẫm bắt đầu nghiêm túc xét lại bản thân mình.
Cách đó ngàn dặm, ở Lại Bộ trong kinh thành, Sở Tu Ninh ngồi ở sau án thư lật xem mật tin.
Đứng trước đài án là mấy thân tín đang bẩm báo.
"Đại nhân, ngài đoán không sai, thật sự là Trịnh Quốc công bí mật tặng không ít tiền tài cho mấy trọng thần của Bắc Nguyên, mấy trọng thần kia cuối
cùng mới thuyết phục quân chủ Bắc Nguyên trao trả cho chúng ta bức họa
Núi Sông Vạn Dặm..."
"Còn nữa, Trịnh Quốc công thường xuyên tiếp xúc với Thục Vương và Vân Nam vương. Vân Nam vương còn bắt đầu đóng quân..."
Sở Tu Ninh nghe một hồi, nhịn không được nhéo nhéo giữa mày: "Bắc Nguyên,
Đông Doanh, đất Thục, Vân Nam vương... phải chi nhiều tiền như vậy, đến
tột cùng là từ đâu chảy vào? Cho dù được thương hội Bắc Lục Tỉnh và Nam
Thất Tỉnh duy trì, Thiên Ảnh cũng đâu thể dự trù nhiều tiền như vậy, đại kim chủ sau lưng đến tột cùng là ai?"
Sự tình khó giải quyết
hơn nhiều so với trong tưởng tượng của ông, Sở Tu Ninh đau đầu tổng kết
hết tất cả tin tức được nộp lên, đề bút viết một phong thư chuẩn bị đưa
cho Cẩm Y Vệ, dùng tin ưng truền đến cho Khấu Lẫm.
Thư mới viết
được một nửa thì một thân tín thần sắc hoảng loạn tới báo: "Thượng Thư
đại nhân, Thần Cơ Doanh bên kia đã xảy ra chuyện."
Sở Tu Ninh ngẩn ra: "Tạ Tòng Diễm bị sao vậy?"
"Không phải là Tạ Tướng quân, là địa điểm sau núi của Thần Cơ Doanh, mộ thất của phu nhân bị người phá hỏng."
Sở Tu Ninh nửa ngày không phục hồi tinh thần: "Cái gì?"
"Tạ Tướng quân đã chạy đến đó trước, lại phái người tới thỉnh đại nhân qua, nói, nói quan tài phu nhân dường như bị người động qua, hung đồ phá mộ
còn lưu lại một lá cờ nhũ vàng..."