Sau nửa canh giờ, tại một làng chài ngoài vùng duyên hải cách thành Kim Trúc sáu mươi dặm, thôn dân
nơi này tuy cũng nhận được tin tức giặc Oa lên bờ nhưng cũng không di
tản đến thành phụ cận trốn tránh. Giặc Oa và hải tặc mỗi năm ít nhất đổ
bộ năm sáu lần, các ngư dân đa số đều tập mãi thành thói quen, dù sao
cũng quá bần cùng không còn gì cho bọn chúng cướp đoạt, tặc tới thì trốn vào hầm, tặc đi rồi trở ra lại.
Đoạn Tiểu Giang từ Binh Bộ của Nam Kinh trở về, ven đường thế nhưng phát hiện tung tích của sư huynh Khương Hành.
Được Khấu Lẫm phái đi truyền tin, Đoạn Tiểu Giang cước trình mau nên đã đi
trước một chuyến đến Kim Trúc, đồng thời dựa theo Khấu Lẫm phân phó kêu
Khương Hành đi báo tin cho Bố Chính Sử Tư của Chiết Giang, giao lại Mạnh Quân Quân cho đám người Liễu Ngôn Bạch chiếu cố.
“Huynh đang làm gì thế?”
“Bà nương ơi!” Khương Hành đang núp sau tảng đá rình coi bến tàu trong vịnh hẻm núi, bị dọa suýt nữa nhảy dựng lên, vỗ ngực liên tục thở dốc.
Khương Hành vội vàng đứng dậy túm Đoạn Tiểu Giang từ trên tảng đá lôi
xuống cùng hắn ẩn mình.
“Đương nhiên truyền rồi, chẳng qua khi hồi Kim Trúc nhìn thấy bốn người.”
Khương Hành túm hắn nằm sấp xuống đất, chỉ vào bên hông, “Bốn người kia
cùng là người trong nghề với chúng ta, từ xe ngựa dỡ xuống một cái rương thật lớn, mua một chiếc thuyền chuẩn bị ra biển. Cái rương kia nặng
trĩu, bọn chúng rõ ràng là đám thô kệch mà lại nâng niu cái rương rất
cẩn thận sợ bị va chạm, bên trong khẳng định là bảo bối.”
Khương Hành giải thích: “Ba tên kia thì võ công tương tự như ta, nhưng có một
tiểu tử làn da ngăm đen thì thân thủ rất lợi hại, ta cảm giác ta đánh
không lại nên không dám xuống tay.” Ánh mắt sáng lên, “Trời cũng giúp
ta, ngươi ra dẫn dắt bọn chúng rời đi, ta sẽ...”
“Thiếu chọc vào
mấy chuyện này đi.” Đoạn Tiểu Giang túm hắn đứng dậy, “Hiện tại bên
người đại nhân không có một ai, ta không yên lòng, nhanh chóng về lại
thôi.”
“Đại nhân đại nhân đại nhân, ba câu cửa miệng không rời
khỏi đại nhân nhà ngươi. Ngươi thật đúng là chó săn đủ tư cách.” Khương
Hành bĩu môi, nhưng hắn tự mình cũng bắt không được đám gia hỏa kia, mắt thấy bọn chúng đã muốn ra biển ngay cũng không còn kế sách nào khác,
đành phải đi theo Đoạn Tiểu Giang rời khỏi.
Biên tập bởi Bà Còm ở Wattpad
Phía xa xa bốn tên tặc nâng cái rương lên thuyền, suốt đêm chèo về hướng Ma Phong Đảo.
Đường xá xa xôi, bọn chúng thấy Mạnh Quân Quân và Sở Dao có dấu hiệu tỉnh lại bèn đút cho chút nước trộn lẫn mê dược, bảo đảm các nàng không chết
khát mà đồng thời vẫn ở vào trạng thái hôn mê.
Sau mấy ngày đêm, bốn tên tặc rốt cuộc
nhìn thấy Tiêu Đảo.
“Tiêu Đảo” tên cũng như nghĩa, chính là hòn đảo nhỏ dùng làm trạm canh gác
cho Ma Phong Đảo. Ma Phong Đảo sở dĩ bưu hãn đến nỗi ngay cả hải quân
của Đại Lương đều khó có thể tới gần chính vì địa thế vô cùng nguy hiểm.
Quanh chu vi của đảo chủ trải rộng vô số những đảo nhỏ san sát nhau, gần như
không có chỗ len vào. Giữa các đảo nhỏ là những bãi đá ngầm rải rác,
chiến thuyền hơi lớn một chút là căn bản khó có thể thông hành.
Hiện giờ, trên những đảo nhỏ xung quanh đều do đội tư binh của Đại lão bản
chiếm cứ, nghe nói chỉ tính theo nhân số thì đã đủ để chống chọi với Ngu gia quân, vậy mà binh khí hỏa khí áo giáp trang bị cho chiến tranh lại
càng nhiều càng hoàn mỹ hơn so với Ngu gia quân. Hiện giờ Đông Doanh
quốc đang có nội loạn, hỏa khí của các phe đánh nhau cơ bản đều mua từ
trong tay của Đại lão bản. Thậm chí có chút tin tức còn nói, cuối cùng
phe nào của Đông Doanh quốc được thượng vị thì hơn phân nửa phải xem Đại lão bản lựa chọn duy trì ai.
Khoảng cách đến Tiêu Đảo hãy còn
rất xa, thuyền nhỏ của bốn tên tặc đã bị thuyền tuần hải bức dừng lại,
kiểm tra và soát người xong, bốn tên tặc bỏ thuyền nâng cái rương bước
lên thuyền tuần hải, đi đến trạm canh gác gần nhất, trải qua đợt kiểm
tra thứ hai để xác minh xong mới được đưa lên thuyền nhỏ chèo về hướng
đảo chủ.
Ít nhiều gì cũng nhờ tiếp được mối làm ăn này của Tào
Sơn nên mới được vô đảo, bằng không bọn chúng không cách gì bén mảng đến Ma Phong Đảo được, thậm chí đến gần thôi cũng không thể.
Tên Râu dê trong số bốn tên tặc thật sự hưng phấn, bởi vì nghe nói Ma Phong Đảo phồn hoa không thua gì kinh thành, khắp nơi là vàng bạc và mỹ nhân, có
thể thỏa mãn hết thảy dục vọng của nam nhân.
Được biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad
Sở Dao cuộn tròn trong rương, bị một ít thanh âm ồn ào đánh thức, đầu đau
như muốn nứt ra, tràn ngập cảm giác vô lực hít thở không thông.
Hình như nàng đã ngủ thật lâu.
Trước khi ngủ dường như nàng đang tức giận, vừa hờn dỗi Khấu Lẫm vừa bực bội chính bản thân mình.
Khấu Lẫm xác thật khiến nàng bực tức, nhưng nàng không nên nổi giận ngay lúc mấu chốt khi chàng đi kiềm chế Oa tặc.
Thử nghĩ một chút, sao nàng lại không còn nhẫn nại giống như trước, cứ tùy
hứng phát giận với chàng như vậy? Đây không phải đã chứng tỏ mối quan hệ của bọn họ đã thân cận hơn trước rất nhiều rồi hay sao?
Nàng
thấp thỏm bất an, sợ ảnh hưởng đến Khấu Lẫm, muốn đi thành lâu giải hòa
với chàng để chàng có thể an tâm. Thế nhưng nàng mới vừa từ ghế đứng lên liền cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, cũng không phải là cảm giác
khi ca ca phạm vào chứng vựng huyết.
Sở Dao liều mạng vận động
cân não, khiến cho ý thức của mình tỉnh táo lại, giãy giụa căng ra mí
mắt, trước mặt là một mảnh đen nhánh. Bả vai nàng có vật gì đè nặng, sờ
soạng một chút lại phát hiện hóa ra là gương mặt mịn màng của một nữ
nhân.
Nàng kinh hoảng mở to hai mắt, chịu đựng sợ hãi lại sờ
soạng xung quanh thêm một hồi, minh bạch chính mình đang bị nhốt trong
một cái rương, bên người còn có Mạnh Quân Quân. Nàng đang muốn đánh thức Mạnh Quân Quân thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện.
“Mang về hai người?”
“Chúng tiểu nhân vừa lúc ở Kim Trúc tình cờ phát hiện được Mạnh tiểu thư,
nhưng bởi vì chưa thấy qua bức họa, khách điếm lại có hai mỹ nhân nên
chúng tiểu nhân phân biệt không ra bèn bắt tới cả hai. Ngài xem người
nào là đúng, còn người kia chúng tiểu nhân sẽ mang đi...”
Hóa ra chính mình là bị Mạnh Quân Quân liên lụy, Sở Dao âm thầm nhíu mày, nhìn dáng vẻ thì người nói chuyện chính là “Tam gia”?
“Để ta xem.”
Nghe được tiếng bước chân tới gần, Sở Dao vội vàng nhắm mắt lại.
Thanh âm “Kẽo kẹt” vang lên.
Đột nhiên ánh sáng tràn vào khiến đôi mắt Sở Dao đau nhức.
“Người mặc xiêm y hồng nhạt chính là Mạnh mỹ nhân, còn kẻ đầu tóc bù xù mặc nam trang này...”
Sở Dao cảm giác được một cái que giống như cành liễu dừng lại trên mặt
nàng, đẩy ra mái tóc tán loạn bao phủ trên mặt. Chiếc que kia dừng lại
sau tai nàng một lát rồi buông ra, nghe người nọ sung sướng nói: “Người
này ta cũng muốn, cũng trả cho các ngươi một vạn lượng.”
“Sơn gia, nhưng nữ tử này không biết thân phận...”
“Không sao.”
“Khả năng còn là một phụ nữ có gia thất.”
“Cứ lĩnh thưởng đi, phê chuẩn cho các ngươi ở Ma Phong Đảo chơi mấy ngày.”
“Vâng vâng vâng!”
“Từ từ, các nàng còn phải bao lâu mới thanh tỉnh?”
“Còn phải mấy cái canh giờ...”
Dường như mấy tên tặc kia đã đi rồi, Sở Dao nghe được ba chữ “Ma Phong
Đảo”, bị khiếp sợ một hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Ban
đầu nàng cũng nghĩ tới người muốn bắt Mạnh Quân Quân là hải tặc, nhưng
quân hải tặc được nàng bài trừ đầu tiên chính là Ma Phong Đảo -- bởi vì
Kim Đại lão bản thích an hưởng thái bình, không chủ động khiêu khích.
Đang nghĩ ngợi thì Sở Dao cảm giác được một bàn tay có vết chai mỏng đang
nắm lấy cổ tay của nàng kéo lên, dường như muốn ôm nàng ra từ trong
rương. Nàng đang cố tính toán nên phản ứng thế nào, bỗng nghe một thanh
âm hoảng loạn: “Sơn gia, Kim gia tới!”
Nàng cảm giác tay Tào Sơn
đột nhiên buông lỏng, giống như thập phần kinh hoảng: “Mau mau, trước
tiên nâng cái rương đặt ở phòng khách phía sau.” Nói xong liền lạch cạch khép lại nắp rương.
Cái rương bị nâng lên, Sở Dao nghe văng vẳng một thanh âm: “A Sơn, ngươi mau xem một chút, vì sao con anh vũ ngươi
đưa ta lại không chịu nói chuyện...”
Bà Còm edit đăng tại wattpad
Chờ cái rương được đặt xuống đất, cả người Sở Dao đã mướt mồ hôi lạnh.
Nàng sờ soạng nhấn vào nhân trung và hổ khẩu của Mạnh Quân Quân, bấm một hồi lâu Mạnh Quân Quân mới tỉnh lại.
Trong nháy mắt khi Mạnh Quân Quân sắp kêu to ra tiếng, Sở Dao kịp thời bịt
kín miệng cô nàng ghé vào tai khẽ nói: “Là muội, Sở Dao.”
Mạnh Quân Quân hô hấp dồn dập.
Sở Dao không buông tay: “Tỷ nghe ta nói, hiện tại chúng ta đã bị bắt cóc ra khỏi khách điếm rồi, nơi này là Ma Phong Đảo...”
Trong bóng tối, hai mắt Mạnh Quân Quân trợn lên, hoảng sợ đến cực điểm.
Nhưng Sở Dao cảm giác cô nàng đã bình tĩnh lại, vì thế buông tay ra.
Mạnh Quân Quân hít thở mấy hơi thật sâu, nhỏ giọng bi thương nói: “Sở...
Khấu phu nhân, rơi vào trong tay Đại lão bản, chúng ta nhất định không
có khả năng đào tẩu, còn phải liên lụy người nhà.”
“Không phải
Kim lão bản bắt chúng ta, là vị Sơn gia, nghe hắn xưng hô Kim lão bản là nghĩa phụ, hắn còn rất sợ bị Kim lão bản phát hiện đã bắt chúng ta...”
Sở Dao trầm ngâm, cho rằng đây có lẽ là một sợi dây cứu mạng.
Mạnh Quân Quân lại càng kinh hoảng, càng thêm bi thương: “Chúng ta vẫn nên tự sát thôi.”
Sở Dao hơi giựt khóe miệng, Mạnh Quân Quân này đúng như lời Ngu Thanh nhận xét, chẳng có một chút nào giống nữ nhi nhà tướng, cả ngày tử thủ lễ
giáo, còn thích 'xuân sầu thu đau'.
Mạnh Quân Quân nói: “Thật sự
đấy, muội có điều không biết, Tào Sơn dùng dủ mọi cách tra tấn nữ nhân,
cho dù không để ý tới danh tiết, sống sót còn không bằng chết sạch sẽ,
nếu không sau đó hai người chúng ta nhất định sống không bằng chết...”
Sở Dao nghe Mạnh Quân Quân liệt kê mấy vụ nữ tử lọt vào tay Tào Sơn, thê thảm đến mức nàng cũng không khỏi sởn tóc gáy.
Nàng chộp lấy bàn tay Mạnh Quân Quân, ánh mắt trầm xuống: “Vậy chúng ta cược tính mạng một phen đi.”
Mạnh Quân Quân: “Hả?”
“Hướng Đại lão bản cầu cứu, dựa theo tỷ nói, rơi vào trong tay Tào Sơn còn
không bằng bị Đại lão bản bắt làm con tin, phu quân ta và biểu tỷ của tỷ nhất định sẽ cứu chúng ta.” Sở Dao ghé tai thì thầm mấy câu, “Làm được
không?”
Mạnh Quân Quân tuy có chút bi quan nhưng lại không phải
hạng người mềm yếu nhát gan, bèn gật đầu: “Được, chúng ta đánh cược một
lần.”
Sau khi quyết định, Sở Dao thật cẩn thận đẩy nắp rương. May mắn quá, vẫn chưa khóa lại! Sở Dao xuyên thấu qua kẽ hở quan sát xung
quanh, phòng khách phía sau tráng lệ huy hoàng dường như không có người
trông coi.
Nàng yên tâm nhấc lên toàn bộ nắp rương, Mạnh Quân
Quân nhảy ra trước, hôn mê quá lâu nên chân tê cứng bị ngã bổ chỏng trên mặt đất.
Mạnh Quân Quân cố gắng chống người đứng dậy, đỡ Sở Dao
chân cẳng không tiện ra tới, hơn nữa còn dặn dò: “Sau đó để ta nói
trước, muội không cần tự báo gia môn, bọn họ biết thân phận ta chứ không biết thân phận của muội. Hãy nói muội là bà con xa của ta là được, tóm
lại dưới tình huống có thể cố gắng giữ mạng, tốt nhất cũng cố giữ danh
thanh.”
Nghe những lời này, trong lòng Sở Dao dường như có dòng nước ấm chảy qua, gật gật đầu.
Mạnh Quân Quân đỡ nàng, thật cẩn thận vòng qua bình phong đi ra ngoài, nghe
đươc trong chính sảnh anh vũ đang học vẹt, chọc cho Kim lão bản cười ha
ha.
Hai người nắm chặt tay nhau đều đổ mồ hôi, liếc mắt nhìn nhau một cái, cho nhau đủ dũng khí bèn bước nhanh xuyên qua khoảng giữa của hai thị nữ đang canh cửa vọt vào đại sảnh.
Hai thị nữ lắp bắp kinh hãi, cuống quít ngăn cản, nhưng hai người vọt vào thực mau, thế nên té lăn cù trên đất.
“Làm càn!” Tào Sơn trong lòng chấn động, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho tôi
tớ trong phòng, ý bảo bọn họ bịt miệng hai người kéo xuống.
Mạnh Quân Quân vội vàng hô: “Kim Đại lão bản, tiểu nữ là Mạnh Chấn Bang... ưm...”
Lời chưa từng nói xong thì miệng đã bị bịt lại. Sở Dao cũng giống vậy, bị một bàn tay nam nhân gần như che hết cả khuôn mặt.
Hai gã cường tráng lôi các nàng về phía sau, bỗng dưng Kim Trấm nhàn nhạt nói: “Chờ một chút.”
Hơi hơi do dự, hai gã cường tráng mới dừng tay.
Tào Sơn vội vàng giải thích: “Mạnh gia không phải đã xảy ra chuyện rồi sao, hài nhi bắt mấy thị nữ đem về...”
Kim Trấm chậc lưỡi: “Mạnh gia này thật lợi hại, thị nữ mà cũng có bộ dáng như vậy.” Đột nhiên gằn giọng, “Buông tay!”
Hai gã cường tráng lại do dự, sau đó mới buông tay ra.