Đoạn Tiểu Giang vừa ra bên
ngoài, còn chưa đợi Khấu Lẫm và Sở Dao ra cửa bỗng hấp tấp chạy vào, bộ
dạng trêu đùa lúc nãy biến mất hoàn toàn, sắc mặt lạnh lùng ghé sát vào
người Khấu Lẫm hạ giọng nói: "Đại nhân, chim ưng truyền tin đã tới."
Khấu Lẫm hơi nhíu mày, đỡ Sở Dao ra khỏi cửa khách điếm.
Sở Dao bắt chước Khấu Lẫm ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trời chính Ngọ tỏa
ánh sáng rực rỡ, vạn dặm không một đám mây, dần dần, một con chim ưng
xuất hiện trong tầm nhìn của nàng. Chim ưng kia vẫn tiếp tục bay lượn
vòng vòng trên trời cao không đáp xuống mà cũng không rời đi.
Sở
Dao nhìn về phía lá cờ nhỏ cắm trên nóc xe ngựa, biết lá cờ này chính là dấu hiệu cho chim ưng tìm đến. Nàng còn biết, sau khi Khấu Lẫm quyết
định tới Phúc Kiến liền từ ám vệ doanh trong kinh điều động một ưng đội
đến Phúc Kiến trước để dò đường.
Ưng đội ở Cẩm Y Vệ tương đương
với đội thám báo. Chim ưng không dễ huấn luyện, ám vệ doanh chỉ có hai
con chim ưng, một con ở kinh thành, một con đi theo ưng đội đến Phúc
Kiến. Mà hai con chim ưng này chỉ dùng để truyền tin cho Khấu Lẫm. Chim
ưng truyền tin rất mau nhưng thực dễ dàng bị chặn lại, vì thế tin tức
trọng đại thông thường đều do ám vệ dùng khinh công truyền tin. Một khi
sử dụng chim ưng, thuyết minh tin tức đó không những trọng đại mà còn
cực kỳ khẩn cấp.
Không biết tin tức này là từ trong kinh đưa tới hay từ Phúc Kiến đưa tới, con tim Sở Dao thắt lại.
Khấu Lẫm vươn cánh tay hơi nhấc lên cao, một tay kia làm dấu hiệu triệu hồi
chim ưng. Con chim ưng kia liền phóng thẳng xuống, cách đỉnh đầu một
khoảng thì lượn một vòng để ổn định tốc độ, sau đó nhẹ nhàng đậu lên
cánh tay Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm cởi xuống ống trúc có gắn cơ quan cột trên đùi chim ưng. Loại ống trúc này phải có mật mã để mở ra, bên trong có để hỏa dược. Nếu dùng sức phá hủy thì hỏa dược sẽ phát động thiêu
hủy hoàn toàn ống trúc và mật tin bên trong.
Lấy ra mật tin xem kỹ, Khấu Lẫm trầm mặc hồi lâu mới nặng nề nói: "Phúc Kiến không thể đi được."
"Xảy ra chuyện gì?" Sở Dao thấy thái độ này của Khấu Lẫm, tim càng thắt
chặt. Vùng duyên hải Đông Nam xưa nay đều nguy hiểm, vậy mà lúc trước
Khấu Lẫm vẫn không lo ngại quyết định đi tới. Hiện giờ ngàn dặm xa xôi
đi được đến nơi này, khoảng cách đến đích cùng lắm chỉ là một bước xa,
thế nhưng đột nhiên Khấu Lẫm quyết định quay lại?!
"Ngu Khang An mất tích." Khấu Lẫm đưa mật tin cho nàng.
Sở Dao mở ra mật tin đọc cẩn thận, đồng tử càng lúc càng co chặt lại.
Căn cứ theo tin tình báo, Ngu Tổng binh đã lâu không lộ mặt, bên ngoài
phỏng đoán ông ta bị trọng thương, nhưng căn cứ theo những gì điều tra
được, ông ta thật ra bị mất tích. Sau khi Ngu Thanh từ Lạc Dương quay về nơi đóng quân ở Phúc Kiến liền lập tức dẫn người ra biển, đi đến khu
vực Ma Phong Đảo.
Ở vùng duyên hải có hơn một ngàn đảo lớn bé đủ
cả, Ma Phong Đảo chung quanh trải rộng đá ngầm, có tiếng khó đến khó ra. Tiền triều dùng đảo này để cách ly người bệnh hủi, sau khi Đại Lương
lập quốc thì bắt đầu lấy đảo này để lưu đày phạm nhân. Hai mươi mấy năm
trước, Ma Phong Đảo trở thành cứ điểm của hải tặc -- -- là hải tặc đến
từ bản thổ Đại Lương chứ không phải Oa tặc Đông Doanh.
Ngu Thanh
vội vàng đi Ma Phong Đảo, phỏng chừng có liên quan đến vụ mất tích của
Ngu Khang An. Nhưng Ngu Thanh đã ra biển mười mấy ngày, đến nay vẫn chưa về.
"Ngu Thanh ra biển, vậy người định đến Phi Vân Quan đón Mạnh Quân Quân lại là ai?" Sở Dao lo sợ bất an.
"Có lẽ là đệ đệ của Ngu Thanh, không phải nàng ta có vài đệ đệ hay sao?"
Khấu Lẫm không rảnh để suy nghĩ chuyện này, hiện tại vấn đề rất nghiêm
trọng chính là -- hải tặc và Oa tặc cũng là hạng người có tin tức linh
thông, đã đổ bộ đến Đài Châu phủ. Hai thủ lĩnh tối cao của Ngu gia quân
đều không có mặt, mà hiện giờ Mạnh Chấn Bang bị giam lỏng, vị trí Chiết
Giang Đô Chỉ Huy Sứ không có người nắm quyền, hai gã Đô Chỉ Huy Đồng Tri đều muốn tranh vị, coi bộ không muốn phản công, chỉ án binh bất động
chờ đối phương làm lỗi.
Sở Dao cũng vừa lúc từ mật thư đọc được
tin tình báo này, càng thêm hoảng hốt: "Oa tặc phân ba đường, trong đó
một đường là hướng về phía Kim Trúc?"
Đoàn người Sở Tiêu còn ở Kim Trúc.
"Phải, rốt cuộc từ Đài Châu một đường xuống dưới, Kim Trúc là huyện thành giàu có nhất." Khấu Lẫm sở dĩ lựa chọn Kim Trúc là vì tiêu chuẩn nghỉ chân
trên đường của hắn là phải vào thành nào lớn nhất giàu có nhất, trụ tại
khách điếm hoành tráng nhất, "Nhưng cũng không cần lo lắng, Kim Trúc là
nơi đóng quân của Kim Trì Vệ Thiên hộ sở."
"Bọn chúng bao lâu sẽ tới?" Sở Dao nhìn địa danh trong mật thư, có chút xa lạ.
"Có lẽ khoảng chạng vạng." Khấu Lẫm không hề nhiều lời, vội vàng quay vào
khách điếm, nói với chưởng quầy, "Đi tìm Lý trưởng của các ngươi tới
đây!"
Chưởng quầy hơi kinh ngạc nhưng lập tức kêu tiểu nhị làm theo.
Chỉ chốc lát sau Lý trưởng tới rồi, còn không đợi hỏi chuyện, Khấu Lẫm liền ra mệnh lệnh: "Thông tri cho bá tánh ở tất cả thôn trại xung quanh, thu thập chút tiền bạc đồ quý giá, bằng tốc độ nhanh nhất di tản vào huyện
thành trọng đại gần nhất."
Lý trưởng nhìn Khấu Lẫm, thấy hắn khí độ bất phàm cũng không dám đắc tội, thắc mắc hỏi: "Vị công tử này..."
Khấu Lẫm trực tiếp từ sau thắt lưng rút ra một lệnh bài.
Đây là lệnh bài của Ngu Thanh, hành sự ở vùng duyên hải, lệnh bài của Ngu
Thanh oai phong hơn nhiều so với lệnh bài Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ.
Quả nhiên Lý trưởng khiếp sợ trợn to mắt: "Vị Tướng quân này, giặc Oa lại
muốn đổ bộ hay sao?" Khấu Lẫm không kiên nhẫn: "Ít nói nhảm, đi mau!"
"Vâng! Vâng!" Lý trưởng hoảng loạn chạy đi.
Khấu Lẫm triệu hồi Tiểu Hà và tất cả mấy ám vệ tính luôn cả Đoạn Tiểu Giang, đồng loạt giao nhiệm vụ đi khắp nơi báo tin cho dân chúng di tản.
"Chờ ta trong chốc lát." Còn dư lại hai người họ, Khấu Lẫm trấn an Sở Dao
trước rồi một mình chui vào xe ngựa, thay ra áo dài thoải mái trên người mặc vào huyền bào gọn gàng hiên ngang, lấy ra hộp binh khí đeo sau
lưng.
Nhảy xuống xe ngựa, Khấu Lẫm tháo ngựa ra khỏi xe, bế ngang Sở Dao nhảy lên lưng ngựa, ôm nàng ở trước ngực, "Dao Dao, ta biết nàng không yên tâm ca ca, ta cũng không yên tâm, còn có Viên Thiếu Cẩn nữa,
ta đem hắn rời khỏi kinh thành thì phải bảo đảm an toàn cho hắn. Ta cần
thiết tự mình qua tiếp bọn họ, để lại nàng ở nơi này hay giao cho ai ta
cũng tin không nổi, chỉ còn cách mang theo mà thôi. Nhưng hiện giờ thời
gian gấp rút, chúng ta phải cưỡi ngựa, bằng không có khả năng sẽ đến sau Oa tặc..."
"Được." Sở Dao thúc giục, "Mau đi thôi, chân thiếp không yếu ớt như vậy đâu."
"Vậy nàng ráng chịu đựng một chút." Khấu Lẫm không sử dụng roi ngựa, chỉ
dùng tay phát vào mông ngựa một cái, thiên lý mã hí vang một tiếng bắt
đầu phi nước đại.
Mặc dù Khấu Lẫm đã cố lựa đường bằng phẳng, chân Sở Dao vẫn đau thấu tim, nàng cắn răng chịu đựng.
Khấu Lẫm cảm giác được, dù rất đau lòng nhưng cũng không còn cách nào.
Biên tập bởi Bà Còm ở Wattpad
Hơn hai canh giờ sau rốt cuộc đến được Kim Trúc.
Coi bộ Huyện lệnh Kim Trúc và Kim Trì Vệ Thiên hộ sở đã nhận được tin tức,
hiện nay trong ngoài cửa thành đều đóng chặt, bên ngoài cửa thành khắp
nơi rải đầy chông sắt, bức Khấu Lẫm không thể nào không dừng ngựa. Khấu
Lẫm nhìn xung quanh, cũng không thấy thôn dân vùng phụ cận sơ tán đến
đây xin vào, không biết có phải đã vào thành hết rồi hay không, hoặc là
biết nơi này cửa thành đã đóng chặt nên ngược lại đi nơi khác?
"Người nào?" Trên thành lâu có tiếng quát chói tai của một nam tử mặc áo giáp.
Khấu Lẫm biết đây là Thiên hộ quan của Kim Trì vệ, lôi ra lệnh bài của Ngu Thanh: "Mở cửa thành!"
Khoảng cách quá xa, Thiên hộ quan xem xét nửa ngày, quay mặt nhìn về phía người bên cạnh: "Tam thiếu?"
Nam tử trẻ tuổi được hắn xưng là 'Tam thiếu' nhìn về phía Khấu Lẫm, khóe
môi nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Ngươi là quân nhân của Ngu gia?
Sao ta chưa từng gặp qua ngươi?"
Hắn vung tay ra hiệu, từng hàng
binh sĩ đầu đội mũ giáp sáu cánh ló đầu ra khỏi thành lâu, trong tay cầm súng kíp và cung tiễn, động tác đồng loạt nhắm thẳng về hướng Khấu Lẫm
và Sở Dao đang đứng ngoài cửa thành.
(Súng kíp: là loại súng
thô sơ phát minh từ thế kỷ 15. Súng không dùng đạn nạp sẵn mà dùng viên
thuốc nổ để vào cốc mồi, khi bóp cò chính là đập mạnh cái kíp có gắn đá
lửa vào miếng kim loại để xẹt tia lửa đốt cháy viên thuốc súng rồi đẩy
ra. Vì thế súng chỉ bắn được từng viên thuốc nổ, phải dừng lại nạp viên
thứ hai rồi mới tiếp tục)
Khấu Lẫm xả cương ngựa, nghiêng
người thoáng đưa lưng về phía thành lâu che chắn cho Sở Dao. Sau đó
nghiêng đầu quét mắt một cái về phía đám binh lính kia, phân biệt từ áo
giáp và binh khí, tuyệt đại đa số binh sĩ thuộc về Kim Trì Vệ, số còn
lại chắc hẳn là Ngu gia quân, ước chừng có ba mươi người.
Người
chất vấn Khấu Lẫm hẳn là một đệ đệ của Ngu Thanh tới Phi Vân Quan đón
Mạnh Quân Quân, thu được tin tức Oa tặc đột kích nên dẫn đội ngũ tới
huyện Kim Trúc gần nhất.
Hiện giờ Mạnh Quân Quân cũng ở trong thành, không biết hai biểu tỷ đệ đã gặp mặt chưa.
Khấu Lẫm ghé vào tai Sở Dao: "Nàng có quen hắn hay không? Là đệ đệ nào của Ngu Thanh thế?"
"Không quen biết." Sở Dao ôm cánh tay Khấu Lẫm, quay đầu cố quan sát người trên tường thành nhưng không thế nào thấy rõ ràng.
Cho dù thấy rõ ràng nàng cũng nhận không ra, Ngu Thanh ở trong nhà đứng thứ hai, nhưng Đại ca nàng chết sớm, nàng coi như là "Đích trưởng tử". Phía dưới nàng có bốn đệ đệ, chỉ có đệ đệ thứ ba Ngu Việt là cùng mẫu với
Ngu Thanh, năm nay mười tám tuổi. Với thân phận nữ nhi của Ngu Thanh,
người chân chính là đích tử duy nhất của Ngu gia hiện giờ đúng ra phải
là Ngu Việt. Còn lại ba đệ đệ đều là thứ xuất.
Lại nói tiếp, Ngu
Khang An nguyên quán ở Chiết Giang, trong kinh thành không có một thân
thích nào. Lúc ông ta vừa mới nắm được quân quyền, khi đó thế đạo còn
loạn nên lòng nghi ngờ của Thánh Thượng rất nặng, vì thế bèn ban cho Ngu gia một tòa nhà ở kinh thành, muốn ông đem toàn thể gia quyến dời vào
trong kinh, ý đồ thập phần rõ ràng.
Ngoại trừ song thân phụ mẫu
của Ngu Khang An, Ngu phu nhân đang ở Chiết Giang làm bạn với trượng phu lại còn có thai trong người, không thể không tuân theo ý chỉ, mang Ngu
Thanh mới vừa tròn một tuổi vào kinh thành.
Còn tất cả thiếp thất của Ngu Khang An đều là sau khi Ngu phu nhân đi rồi mới nạp, mấy thứ tử thứ nữ chưa bao giờ đến kinh thành.
Ngay cả Ngu Việt được sinh
ra ở kinh thành, khi vừa ba tuổi đã bị Ngu Khang An đón về đặt ở bên
người bồi dưỡng, nói là sợ hắn bị danh lợi ở kinh thành ăn mòn, mất đi
bản chất quân nhân của Ngu gia.
Cho nên trước nay Sở Dao cũng
chưa từng gặp Ngu Việt, còn Ngu Thanh ở kinh thành đến năm mười lăm mới
đi Phúc Kiến, cũng không thể nào thân cận được với người đệ đệ cùng mẫu
này.
Trước đó khi nàng và Ngu Thanh nói chuyện phiếm, Ngu Thanh
chỉ nhắc tới Mạnh Quân Quân, còn đệ đệ ruột thịt thì dường như một chữ
cũng không muốn nhiều lời.