Trong bóng đêm, Khấu Lẫm nhìn chằm chằm lên nóc màn lụa, không biết đang suy nghĩ gì.
Thanh âm Sở Dao kéo hắn về hiện thực: “Phu quân, hôm trước chàng bảo thiếp
hãy làm những gì thiếp muốn làm, đừng suốt ngày chỉ lo lấy lòng chàng.
Thật ra, thiếp căn bản không biết thiếp chân chính thích làm gì, từ nhỏ
đến lớn, người khác thích điều gì thì thiếp liền làm theo.”
Khấu
Lẫm thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nghe Sở Dao giải bày, “Sơn Đông Sở thị là gia tộc thơ lễ gia truyền, phụ thân thích thơ họa nên thiếp nghiêm túc
theo học thơ họa. Đến khi thành thiếu nữ thiếp muốn gả cho Ngu Thanh,
liền nỗ lực học hỏi tất cả những gì liên quan đến Đông Doanh. Hiện giờ
thiếp thích chàng nên muốn học tra án, nhờ vậy để có thể hiểu biết chàng hơn, trợ giúp chàng...”
Khấu Lẫm nói: “Ta không cần...”
“Chàng quên thiếp đã từng kể cho chàng sao? Năm đó khi cùng té lầu với ca ca,
cha lựa chọn cứu ca ca mà bỏ qua thiếp.” Sở Dao gối đầu lên bờ vai của
hắn, thanh âm tựa suối chảy róc rách, “Khi còn nhỏ thiếp không hiểu
nhiều lắm, chỉ nghĩ cả hai đều là hài tử của cha mà cha lại thương ca ca hơn, nhất định là vì có chỗ nào đó thiếp làm không tốt.”
Khấu Lẫm híp mắt lại: “Cho nên, nàng mới tạo thành thói quen muốn người khác hài lòng?”
Sở Dao nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải muốn người khác hài lòng, mà là làm
cho bản thân trở nên hữu dụng. Cũng giống như chàng không muốn trở thành gánh nặng của người khác, thiếp cũng không nguyện ý. Nhưng thiếp không
phải Ngu Thanh, không có thiên phú tập võ, huống chi lại còn là người
thọt, cho dù không nguyện ý thì đời này vẫn chỉ có thể là gánh nặng của
chàng, yêu cầu chàng chăm sóc...”
Khấu Lẫm vội vàng gạt đi: “Nàng đâu phải là gánh nặng gì chứ.”
Sở Dao than thở: “Vậy lúc trước vì sao chàng phải suy xét hồi lâu mới
quyết định mời thiếp làm bạn? Chẳng lẽ không phải suy xét chính mình có
muốn gánh thêm nhược điểm, thêm trói buộc?”
“Đây...” Khấu Lẫm á
khẩu không trả lời được, mới đầu hắn thật sự coi Sở Dao là một gánh
nặng, sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền toái.
“Thấy chưa?” Sở Dao giả bộ tức giận quay người muốn tránh thoát khỏi vòng tay chàng ta.
Khấu Lẫm dùng sức ôm thê tử càng chặt, muốn tìm chút lời ngon tiếng ngọt để
dỗ dành nàng. Khổ nỗi trong bụng hắn không có... "trữ hàng", một câu
cũng không lôi ra được, chỉ đành xụ mặt trịnh trọng nói: “Nàng là gánh
nặng thì có vấn đề gì đâu, dù sao Khấu Lẫm ta đây cũng gánh nổi, nàng
không cần nghĩ nhiều.”
Sở Dao ngửa đầu, chóp mũi chạm vào cằm của hắn, mỉm cười nói: “Dĩ nhiên rồi, do đó chàng không học cao thì có vấn
đề gì đâu, dù sao thiếp cũng là "Thi họa song tuyệt" đệ nhất tài tử của
kinh thành, chàng không cần nghĩ nhiều.”
Khấu Lẫm sững sờ, vẻ mặt chợt căng thẳng, bỗng nhiên minh bạch ý đồ tự xem nhẹ chính mình của Sở Dao.
Dần dần, một tia ấm áp từ khóe mắt lan tỏa khắp người, một cánh tay nhàn
rỗi mò trong chăn tìm được bàn tay nhỏ xinh mềm mại của nàng, nắm lấy
rồi ấp vào ngực hắn.
Hắn bị ác mộng khiến cho tay chân lạnh lẽo,
thế nhưng hơi ấm của nàng đã xuyên qua lòng bàn tay chậm rãi thấm vào
lòng hắn. Vốn dĩ chuyện của tỷ tỷ làm tâm hắn uể oải, hiện giờ nỗi khó
chịu đó đã lặng yên không một tiếng động biến mất gần như không còn.
Tìm người làm bạn, đây thật là quyết định anh minh nhất mà hắn đã làm.
Không, không phải nguyên nhân bởi vì có người làm bạn.
Mà chính vì người bên cạnh hắn là Sở Dao.
Đời này hắn chưa từng bội phục ai, hiện giờ chỉ ngưỡng mộ duy nhất Sở lão
Hồ li, hoàn toàn bội phục vì sao lão Hồ li có thể dạy ra một nữ nhi
tuyệt vời như vậy?
Lúc trước là nàng đã chủ động tiếp cận hắn,
vậy mà hắn lại vẫn do do dự dự tính toán hơn thiệt? Vạn phần may mắn
cuối cùng hắn đã để tình cảm đánh bại lý trí, đã không bỏ lỡ nàng. Mới
đầu nàng thích hắn chính vì cảm thấy hắn mang lại cho nàng tâm an, còn
hắn chỉ là một người quá mức cô đơn, muốn tìm một nữ nhân làm bạn bên
người.
Vì sao hiện tại hắn lại cảm nhận, người chân chính thu được tâm an ngược lại biến thành hắn?
Khổ nỗi ngay lúc này "tâm an" đang biến thành... "bất an", tim hắn hiện tại đập như gõ trống vì mới ý thức được mình đang ôm trong lòng "ôn hương
nhuyễn ngọc", thân thể cọ sát vào nhau, bộ phận nào đó của hắn đã bắt
đầu bừng bừng sức sống.
Biết rõ không có cách nào tiến hành nhưng hắn vẫn nhịn không được trở mình đắm đuối hôn môi nàng.
Nàng hô hấp dồn dập nên ngực phập phồng kịch liệt, phần thịt mềm mại cứ cọ vào ngực của hắn làm lý trí hắn hoàn toàn bay mất.
Sở Dao không ngừng đáp lại, nàng thật muốn cùng phu quân viên phòng, muốn
sinh một hài tử cho chàng. Cảm thấy có một sinh mệnh huyết mạch tương
liên với chàng thì nhất định có thể nhanh chóng xua tan mây mù trong
lòng phu quân. Khổ nỗi nàng sẽ bị tình dục làm mất đi ý thức, cho nên
nàng không ngừng hồi tưởng cảnh tượng máu chảy đầm đìa nhìn thấy vừa qua -- -- thi thể cháy đen và đầu người.
Một cái đầu người bay ra, hai cái đầu người bay ra, ba cái đầu người bay ra, bốn cái đầu người...
Thật sự là chưa bị ngất xỉu, nhưng cả người nàng căng chặt giống tảng đá, thậm chí còn có chút run rẩy.
Khấu Lẫm thực mau phát hiện nàng không thích hợp, từ hõm cổ nàng ngẩng đầu
lên, chính hắn cũng hồi hộp cứng người, sợ dưới thân đã thay đổi cá
nhân.
“Dao Dao?”
“Hả?”
Còn may! Khấu Lẫm nhẹ nhàng thở phào, xoa bóp mặt nàng, “Nàng sao thế này?”
Sở Dao run run nói: “Không sao, thiếp có thể kiên trì.”
Khấu Lẫm là người thông minh, từ giọng nói của nàng nghe ra nỗi sợ hãi, đại
khái biết nàng đang suy nghĩ gì. Hắn cố gắng khống chế cảm xúc, một lần
nữa nằm ngay ngắn lại, khẽ cắn môi nói: “Vụ vựng huyết của ca ca không
thể đợi, tiếp theo phải cho hắn liều thuốc thật mạnh mới được.”
Sở Dao thầm giật mình: “Chàng chuẩn bị làm thế nào?”
“Mệt rồi, khoan nghĩ đã, chúng ta ngủ trước đi.”
“Vâng.”
Hai người cùng nhau nhắm mắt lại, nhưng đến khi nghe tiếng Sở Dao hít thở
đều đều, Khấu Lẫm bỗng mở to mắt, ngây ngốc nhìn chằm chằm xuyên màn về
hướng cửa sổ. Căn cứ theo phỏng đoán của hắn, Sở Tiêu cũng không phải sợ máu, chỉ vì năm đó Sở Dao ngã xuống đổ máu quá nhiều, tạo cho cậu bé Sở Tiêu sợ hãi về tâm lý.
Muốn chiến thắng nỗi sợ hãi, biện pháp tốt nhất chính là trực diện đối mặt.
Nên làm thế nào đây?
Khấu Lẫm trợn trừng mắt nằm đến canh bốn mới rời giường, khoác áo ra cửa
chuẩn bị triệu hoán ám vệ, hỏi xem Đoạn Tiểu Giang đã trở lại chưa.
Ai ngờ mới vừa mở cửa thì gặp ngay Đoạn Tiểu Giang đang ngồi bệt dưới đất
dựa lưng vào cửa phòng ngủ ngon lành, cửa mở bất thình lình làm hắn mất
thăng bằng ngã bổ chửng vào chân Khấu Lẫm.
Tiểu Giang lập tức thanh tỉnh, vội lăn long lóc bò dậy: “Đại nhân, mật chỉ Thánh Thượng đã tới.”
Khấu Lẫm khép cửa lại, đứng ở phòng ngoài quở mắng: “Đâu có chuyện gì mà gấp như vậy, sao không lo nghỉ ngơi trước?”
Một ngày hai đêm không hợp mắt cũng không sao, nhưng khinh công qua lại
giữa Lạc Dương và kinh thành thì thể lực cũng tiêu hao rất lớn.
Đoạn Tiểu Giang kinh ngạc liếc Khấu Lẫm một cái, đại nhân nhà mình hôm nay
đổi tính hay sao? Đại nhân nhà bọn họ là người tính tình nôn nóng, nghĩ
đến cái gì là lập tức phải làm ngay, thủ hạ làm việc dưới trướng cũng
phải như vậy, so với người khác hơi chậm một bước đều bị phạt. Đoạn Tiểu Giang móc ra mật tin giấu trong tay áo: “Chần chừ không được đâu ạ,
thuộc hạ muốn tranh công.”
Khấu Lẫm lườm hắn một cái, tiếp nhận mật thư mở ra duyệt qua, trên mặt vô biểu tình.
Đúng là ý tứ của Thánh Thượng không khác gì với suy đoán của hắn -- cho dù
có lý do tạo phản nhưng mỏ vàng cũng không thể công khai, không chừng sẽ bị người bụng dạ khó lường lợi dụng, kích động dân chúng tạo ra ngôn
luận gây bất lợi cho triều đình và Hoàng thất.
Xem ra lát nữa phải triệu tập đám người Nguyễn Tễ, truyền lệnh cho bọn họ không được lộ ra.
Đoạn Tiểu Giang lại nói: “Còn một chuyện nữa, thuộc hạ hồi kinh vừa lúc gặp
được sư huynh. Đại nhân, thần y ngài muốn tìm đã có tin tức.”
Đoạn Tiểu Giang thuật lại: “Là một du y dân gian họ Đinh, không phải người
trong giang hồ. Sư huynh cũng chỉ nghe người ta nói lại, vị Đinh đại phu kia chuyên trị gãy tay gãy chân, có thể khiến cho một người hai chân
tàn tật đã hai mươi năm có thể xuống đất đi lại một lần nữa.”
Khấu Lẫm ngược lại không tin: “Nếu có du y dân gian lợi hại như vậy, vì sao chưa từng bao giờ nghe qua?”
Đoạn Tiểu Giang nhún vai: “Vị Đinh đại phu này thông thường chỉ lui tới ở biên cảnh, nơi nào có chiến hỏa thì sẽ đến chỗ đó.”
Nghe qua thật không đáng tin cậy, Khấu Lẫm hỏi: “Vậy hiện tại ông ta ở đâu?”
Đoạn Tiểu Giang chỉ chỉ về hướng Đông Nam: “Sư huynh nói ông ta vào vùng Phúc Kiến.”
Khấu Lẫm nhíu mày: “Vậy hãy kêu Ngu Thanh lấy danh nghĩa Ngu Tổng binh tra một chút.”
“Sợ là không dễ dàng, sư huynh nói biên cảnh vùng duyên hải coi bộ sắp có
đại loạn...” Đoạn Tiểu Giang nhón chân ghé vào tai Khấu Lẫm, thanh âm ép xuống cực thấp, “Chiến sự lửa sém lông mày, nhưng Ngu Tổng binh dường
như đã xảy ra vấn đề gì đó ngoài ý muốn, mấy ngày nay chưa từng lộ diện, hiện giờ trên dưới Ngu gia quân đang rất bất an. Có lẽ Ngu Thiếu soái
sẽ mau chóng thu được tin tức hồi Phúc Kiến.”
Khấu Lẫm nắm chặt mật tin trong tay: “Trong kinh vẫn chưa có động tĩnh?”
Đoạn Tiểu Giang lắc đầu: “Chưa có, cước trình của sư huynh dĩ nhiên nhanh hơn tám trăm dặm khẩn cấp.”
Khấu Lẫm trầm ngâm một lát: “Hiện tại hãy đi báo cho Ngu Thanh.”
“Vâng ạ.” Đoạn Tiểu Giang hô ám vệ ra, hỏi xem Ngu Thanh ở tại gian phòng nào, sau đó đi đến gõ cửa.
Khấu Lẫm nhìn Ngu Thanh vẫn đang ngái ngủ mở cửa, Đoạn Tiểu Giang tiến đến ghé vào tai nàng thì thầm một hồi.
“Đa tạ Đoạn Tổng kỳ đã báo trước.” Ngu Thanh trịnh trọng ôm quyền, sau đó
lại đến trước mặt Khấu Lẫm ôm quyền, “Khấu Chỉ Huy Sứ, vốn dĩ ta muốn
lưu lại trong kinh giúp đỡ ngài diệt trừ Thiên Ảnh rồi mới quay lại,
hiện tại sợ là phải rời đi trước.”
Khấu Lẫm liếc mắt về hướng
phòng Liễu Ngôn Bạch: “Trên đường ngươi cần phải cẩn thận, hiện giờ đã
xé rách da mặt, Thiên Ảnh có khả năng sẽ phái người chặn giết ngươi ở
trên đường.”
Ngu Thanh cười sang sảng: “Ta chỉ sợ bọn họ chơi ám
chiêu, nếu không thì còn lâu mới chặn giết được, là đâm đầu chịu chết
mới đúng.”
Lời này nói thật khí phách, Khấu Lẫm rất thích, nhướng mày hỏi: “Thủ hạ của ngươi có theo tới không? Cần bản quan phái người
hộ tống ngươi một đoạn đường?”
Ngu Thanh xua tay: “Không nhọc đại nhân lo lắng, ta có mang theo thủ hạ tới đây, tất cả đều lưu lại bên
ngoài thành Lạc Dương.” Lại chuyển sang đề tài khác, “Còn vị Đinh đại
phu kia ta sẽ lưu ý, tuy nhiên nghe có vẻ tìm không dễ dàng...”
Khấu Lẫm cắt ngang, khinh thường nói: “Cứ để hắn ra giá, không chỉ là vàng
bạc, nếu có bản lĩnh trị được chân cho ái thê của bản quan, muốn cái gì
bản quan đều tận lực đáp ứng.”
Khóe miệng Ngu Thanh nhếch lên,
muốn nói có một số việc không phải dùng tiền là có thể thực hiện được,
nhưng thấy Khấu Lẫm tuy ngữ khí khinh miệt nhưng thần sắc lại cực kỳ
nghiêm túc. Đột nhiên trong lòng nàng cảm thấy thật xúc động, liền đem
những lời trêu chọc định nói ra nuốt xuống, gật đầu đồng ý: “Ta nhớ kỹ,
đại nhân còn gì cần phân phó hay không?”
Còn có gì sao?
Khấu Lẫm rũ mắt, trong đầu bỗng sinh ra một ý niệm muốn Ngu Thanh mang Sở
Tiêu đi Phúc Kiến, kiến thức một chút giết chóc chân chính là gì. Lấy
độc trị độc, không chừng có thể chữa khỏi chứng vựng huyết của hắn.
Nhưng mới đầu Sở Tiêu thấy máu nhất định liền ngất xỉu, gặp phải hiểm cảnh sẽ đổi thành Sở Dao, đây mới là một phiền toái lớn cho Khấu Lẫm. Cách xa
nhau ngàn dặm, cánh tay hắn không dài được đến như vậy, an toàn của Sở
Dao không thể nào bảo đảm. Bằng không hắn đi một chuyến đến Phúc Kiến,
vừa lúc tìm kiếm vị thần y kia? Nhưng một chuyến vừa đi vừa về sợ là
phải vài tháng, vậy làm sao có đủ giờ để tìm bức họa Núi Sông Vạn Dặm?
Thiên Ảnh phải giải quyết thế nào bây giờ? Dụ dỗ Liễu Ngôn Bạch cùng đi?
Đau đầu đau đầu, Khấu Lẫm lưỡng lự, "tâm phiền ý loạn" hỏi: “Ngươi không đợi chào hỏi huynh muội bọn họ một cái?”
“Không cần đâu.” Ngu Thanh trầm mặc một lát, “Ta không muốn bọn họ lo lắng, nhưng hiện tại ta thật sự cười không nổi.”
“Tùy ngươi.”
Khấu Lẫm lãnh đạm gật đầu, trong lòng lại không khỏi tán thưởng -- không hổ
là Ngu Thiếu soái mà bá tánh vùng duyên hải đều ca tụng, biết được tin
tức như vậy mà từ đầu đến cuối trên mặt không thấy một tia hoảng loạn.
Ngày xưa cà lơ phất phơ đến thế mà bây giờ cởi bỏ sạch sẽ, sống lưng
thẳng tắp tựa như một thanh kiếm sắc bén chỉ đợi tuốt ra khỏi vỏ.
*By Bà Còm in Wattpad*
Lạc Dương cấm đi lại ban đêm, Ngu Thanh một đường giơ ra lệnh bài của Cẩm Y Vệ, thẳng tiến đến cửa Bắc ra khỏi thành Lạc Dương. Ngu Thanh cảm giác
sau lưng có đôi mắt đang theo sát mình, quay đầu nhìn lại quả thật là A
Phi đang đứng trên thành lâu.
Ngu Thanh thu hồi ánh mắt, biết hắn sẽ âm thầm đi theo nàng đến Phúc Kiến, từ trước đến nay Ninja vẫn không bao giờ coi nhẹ lời hứa.
Nàng đứng ở ngoài thành phóng tín hiệu
vào không trung, một khắc sau thủ hạ của nàng mang về kinh từ Phúc Kiến
đồng loạt đuổi tới, dắt theo ngựa của nàng.
Mọi người: “Thiếu soái!”
Ngu Thanh: “Đi thôi, hồi quân doanh.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm, phỏng đoán có lẽ trong
quân xảy ra chuyện gì nên mới yêu cầu một nắng hai sương chạy về gấp như vậy.
Ngu Thanh cũng không rõ ràng lắm tình huống cụ thể nên
không giải thích, nhanh nhẹn xoay người lên ngựa, giật cương phóng ngựa
phi về hướng Đông Nam.
Mọi người phía sau động tác đều nhịp.
Đến chỗ đình chờ, Ngu Thanh lại không lập tức giục ngựa rời đi, trầm ngâm
thật lâu, cuối cùng nhịn không được hơi quay đầu nhìn về phía Cẩm Y Vệ
Bách Hộ Sở trong thành.
Lần từ biệt này lại không biết bao lâu
mới có thể tái kiến. Đợi đến lần sau hồi kinh, không chừng Sở Tiêu đã
làm đúng theo lời hắn nói thành thân, vì Sở gia nối dõi tông đường.
Chẳng qua, đã sớm không liên quan đến nàng.
Thương cảm hiện ra trên mặt chỉ trong vòng một cái búng tay, sau khi thu thập
tâm tình xong xuôi, vẻ mặt Ngu Thanh trong chớp mắt khôi phục bình
thường, rút ra roi ngựa đồng thời hai chân kẹp vào bụng ngựa hô to:
“Xuất phát!”