Ước chừng qua nửa canh giờ, đột nhiên một tiếng thét chói tai suýt nữa đâm thủng màng nhĩ Sở Tiêu.
Viên Thiếu Cẩn cũng kinh ngạc giật nảy mình, hai người vội vàng quay đầu
lại, thấy y phục của vị công tử trẻ tuổi kia đang bốc cháy!
“Cháy!” Hai thanh niên đang đọc sách cũng bị dọa kêu thất thanh.
“Thiếu gia!” Hai gia phó đứng ngay cửa thang lầu lập tức vọt tới, một người
cuống quít tìm nước, một người cởi áo ngoài muốn dập tắt ngọn lửa trên
người thiếu gia.
Nhưng ngọn lửa này lại bùng cháy càng mãnh liệt hơn, trong nháy mắt vị công tử kia đã thành ngọn đuốc sống.
Sở Tiêu từ trong kinh hoảng hoàn hồn, cũng muốn cởi áo ngoài đi hỗ trợ dập lửa, Viên Thiếu Cẩn kéo hắn lại, mặt không còn chút máu: “Vô dụng
thôi!”
*By Bà Còm in Wattpad*
Trước đó một khoảng thời gian.
Khấu Lẫm về lại phủ Hạ Lan, trên đường đi ngang qua thư cục còn ghé vào nhìn thoáng qua. Lên thang lầu thấy hai ngốc tử đang cắm cúi đọc sách cũng
không nói một tiếng liền bỏ đi. Ra cửa chỉ phân phó Đoạn Tiểu Giang, nếu Ngu Thanh chưa tới thì phái người bảo vệ tốt bọn họ.
Chờ hắn trở về tiểu viện, thông qua cửa sổ rộng mở xa xa đã nhìn thấy Sở Dao đang
nhìn chằm chằm cây bút trong tay không chớp mắt, thần sắc có chút hoảng
hốt.
Khấu Lẫm nhíu mày, cũng đi tới dựa vào thành cửa sổ: “Thiên
Cơ nói nàng đừng để trong lòng, hắn làm vậy vì muốn lừa đi khế đất từ
trong tay ta.”
Thình lình bị hoảng sợ, Sở Dao giật bắn mình đánh rơi cây bút trong tay xuống bàn: “Thật sao?”
Sở Dao nhẹ nhàng thở ra một hơi, khẩn trương nhặt lên bút lông xem có bị rớt hư hay không.
Khấu Lẫm đen mặt đi đến phía trước cửa sổ, với tay lấy cây bút từ trong tay nàng.
Sở Dao dặn dò: “Cẩn thận một chút.”
Khấu Lẫm híp mắt nhìn chữ khắc trên cán bút: “Vân Đoan cư sĩ? Không phải
nàng sùng bái nhất là lão sư nàng sao? Vân Đoan cư sĩ này làm chức quan
gì?”
Đôi mắt Sở Dao nhìn chằm chằm tay Khấu Lẫm, sợ chàng ta
không cẩn thận làm gãy: “Vân Đoan cư sĩ gửi gắm tình cảm vào núi sông,
chưa từng ra làm quan.”
Khấu Lẫm nhìn biểu tình khẩn trương của
nàng, có thể thấy được là thật thích cây bút chứ không phải người đưa
bút, thần sắc hắn hoà nhã hơn chút trả bút lại cho nàng.
Sở Dao vội vàng bỏ vào hộp đem cất.
Khấu Lẫm nhìn vẻ trân trọng của nàng, trong lòng hơi có chút bực bội. Hắn
tặng nàng nhiều bảo bối như vậy, loại nào không phải giá trị liên thành, thế nhưng so ra vẫn kém cây bút lông cũ người khác đã dùng qua hay sao?
Nàng suy nghĩ thế nào?
Khấu Lẫm bỗng nhiên có chút không nghĩ ra. Lục Thiên Cơ biết là nhờ vào những bức tranh trên tường?
Khấu Lẫm nhớ lại những bức tranh giống như phù chú trong phòng ngủ của nàng, mặc dù xưa nay hắn vốn quan sát cẩn thận nhưng thật sự chưa từng chú ý
đến lạc khoản của những tranh chữ kia.
Lục Thiên Cơ biết gãi đúng chỗ ngứa, hắn lại chỉ biết đưa nàng đồ trang sức, những thứ đó đều là
đồ hắn yêu thích chứ không phải đồ khiến nàng vui. Càng đáng sợ hơn
chính là, ngay trước khi thành thân hắn còn buộc nàng gỡ xuống tất cả
tranh chữ trên tường.
Ngoại trừ tranh chữ, nàng còn thích gì nữa nhỉ?
Nàng còn tin Phật.
Đây cũng là điều mấy ngày trước hắn mới biết được. Ngoài ra hắn dường như
hoàn toàn không biết nàng yêu thích thứ gì, thậm chí cũng không biết
nàng chân chính thích ăn món gì? Hiếm khi hắn xuống bếp thì cũng chỉ nấu những món hắn muốn nàng ăn.
Khấu Lẫm lại nhìn một đống sổ ghi
chép của Lạc Dương bày ra trên bàn trước mặt nàng, bỗng nhiên cảm thấy
bản thân quả thật là một tên cà chớn.
Hắn cách cửa sổ nắm lấy tay Sở Dao, áy náy nói: “Buổi chiều không có việc gì, ta bồi nàng ra ngoài
đi dạo chịu không? Nghe nói nơi này họa quán không tệ...”
Sở Dao chỉ chỉ sổ ghi chép trước mặt: “Thiếp còn chưa xem xong.”
Khấu Lẫm gạt mấy quyển sổ sang một bên bất mãn nói: “Nếu nàng không thích
thì xem nó làm gì, thích cái gì cứ làm cái đó, phải lấy lòng ta làm
chi?”
Sở Dao thoáng ngẩn ra, hiểu được sự bực bội của Khấu Lẫm từ đâu mà đến, ôn hòa giải thích: “Chuyện này đâu phải lấy lòng, chàng
không thấy ngay cả ca ca cũng bắt đầu nỗ lực rồi sao? Tranh chữ cùng lắm chỉ là giải trí, hiện tại chúng ta phải đối phó chính là mạng người,
bên nào nặng bên nào nhẹ chẳng lẽ phu quân không phân biệt rõ?”
Khấu Lẫm bị nói cho nghẹn lời, chính hắn cũng không biết vì sao tâm tình lại cực kỳ bực bội: “Dao Dao, nếu nàng có bất mãn gì với ta nhất định phải
nói ra, trong đầu ta có quá nhiều việc, cũng đã quen thói ích kỷ, có đôi khi thật sự không nghĩ đến đâu.”
Sở Dao chống tay lên má nhìn phu quân: “Chàng như vậy đã tốt lắm rồi.”
Khấu Lẫm càng thêm phiền, thanh âm cũng lạnh xuống một chút: “Cần gì phải
nói trái với lương tâm? Ngay cả nàng thích nhất cái gì ta cũng không
biết..."
Sở Dao ngắt lời, bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Sao lại như thế, thiếp thích nhất là chàng, chẳng lẽ chàng không biết?”
Trong một chớp mắt Khấu Lẫm trở nên ngây ngốc, đứng cách cửa sổ đối diện với
nàng một hồi lâu cũng không hề có bất luận phản ứng gì. Sau đó tầm mắt
trở nên mơ hồ, gật gật đầu: “Được rồi, vậy nàng cứ xem tiếp, ta cũng đi
làm việc.”
*By Bà Còm in Wattpad*
Ra khỏi phủ Hạ Lan, Khấu Lẫm huýt sáo một tiếng.
Đoạn Tiểu Giang đi lấy khế đất, người hiện thân chính là Tiểu Hà ám vệ bên người hắn ở kinh thành: “Đại nhân, có gì phân phó ạ?”
Khấu Lẫm ra lệnh: “Phái người đi tìm một họa gia gọi là Vân Đoan cư sĩ gì đó, mang đến gặp bản quan.”
Chỉ tặng cây bút thôi thì tính làm gì, hắn phải mang luôn người tới đây, chính tay họa một bức tranh cho thê tử của hắn.
Tiểu Hà đột nhiên ngẩn ra: “Đại nhân, ngài xác định sao?”
Khấu Lẫm cau mày: “Làm sao vậy?”
Tiểu Hà lúng ta lúng túng: “Vị Vân Đoan cư sĩ kia là người thuộc triều Đường, đã chết vài trăm năm rồi ạ.”
Khấu Lẫm:...??!!!
Tiểu Hà không dám ngẩng đầu, cũng không dám nhìn biểu tình đại nhân nhà
mình, nửa ngày không nghe nói gì vội vàng nhận lời: “Thuộc hạ lắm miệng! Thuộc hạ liền phái người đi tìm mộ của ông ta, đào ra mang hài cốt đến
trước mặt đại nhân!”
Khấu Lẫm vội vàng gọi lại: “Quay về!”
Tiểu Hà dừng lại bước chân: “Đại nhân còn gì phân phó?”
Khấu Lẫm sắc mặt ngượng ngùng, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, xấu hổ không biết chui xuống khe nứt nào. Nếu không cho bọn họ đi tìm mộ đào mồ,
tương đương với việc thừa nhận mình không biết Vân Đoan cư sĩ là người
triều Đường. Nhưng nếu thật đào một bộ hài cốt mang về, bị Sở Dao biết
được thì còn khủng khiếp hơn.
Hắn ho khan một tiếng, làm như không có việc gì nói: “Bản quan vừa rồi cái gì cũng chưa nói qua.”
Tiểu Hà cũng không ngốc, tròng mắt chuyển động vội vàng nói: “Thuộc hạ vừa
rồi cái gì cũng không nghe thấy.” Nhanh chóng cáo lui.
Khấu Lẫm
đứng bất động trong ngõ nhỏ phía sau phủ Hạ Lan, tâm tình mới vừa bình
phục lại lộn xộn lên. Vốn dĩ dự tính đi làm gì cũng hoàn toàn quên mất,
đành phải đi cửa hông vòng về.
Sở Dao thấy Khấu Lẫm vừa đi đã quay lại, sắc mặt so với lúc nãy càng kém hơn, hồ nghi hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Khấu Lẫm bước đến bên ngoài cửa sổ, muốn chất vấn nàng một câu -- mới vừa
rồi hỏi nàng Vân Đoan cư sĩ kia làm quan gì thì nàng chỉ nói chưa từng
làm quan, tại sao không giải thích cho hắn biết Vân Đoan cư sĩ là ai,
hại hắn trước mặt thuộc hạ mất mặt lớn như vậy. Nhưng hắn nghĩ lại, ngay cả một cấp dưới của mình mà cũng còn biết họa gia thời Đường, khẳng
định Sở Dao cho rằng hắn không đọc sách thì tốt xấu gì cũng đã nghe nói
qua.
“Không có việc gì.” Khấu Lẫm hậm hực trả lời rồi đi ngang qua cửa sổ đẩy cửa vào nhà, ngồi xuống giường.
Sở Dao quay đầu nhìn phu quân: “Rốt cuộc chàng bị sao vậy?”
Khấu Lẫm giấu mặt sau màn, tận lực duy trì thanh âm bình thản: “Thật không
có việc gì. Chỉ là chạy ngược chạy xuôi cảm thấy mệt mỏi, muốn trở về
nghỉ ngơi một chút.”
“À, vậy không bằng chàng ngủ trưa một lát đi.” Sở Dao lại quay đầu đọc sổ ghi chép.
Khấu Lẫm cách màn nhìn chăm chú bóng dáng Sở Dao, xem nàng nỗ lực tìm hiểu
hắn như vậy, cố gắng dung nhập vào cuộc sống của hắn. Trong lòng suy
nghĩ có phải hắn cũng nên vì nàng làm chút chuyện gì hay không? Nhưng
cho dù hắn có tâm cũng không bao giờ có thể dung nhập vào cuộc sống của
một tài nữ như nàng. Hắn không giống như Sở Tiêu vốn học giỏi nhưng cố
tình không động não. Khi còn nhỏ tỷ tỷ cũng dạy hắn đọc sách, nhưng hắn
không có hứng thú cũng học không được, căn bản không phải là người đầu
óc dùng để học hành.
Lúc trước nàng ngưỡng mộ hắn thì hắn cảm thấy là chuyện bình thường. Hắn
đường đường là một Chỉ Huy Sứ cận thân của Hoàng đế, muốn quyền thế có
quyền thế, muốn tài phú có tài phú, tướng mạo anh tuấn, võ công cao
cường, năng lực trác tuyệt...
Thế nhưng văn hóa của hắn lại rất
thấp, một chút phong nhã cũng không hiểu. Mà nàng lại là một tài nữ,
không thích quyền thế cũng không thích phú quý, làm thế nào lại coi
trọng hắn?
Chẳng lẽ trong lúc nhất thời đầu óc hôn mê?
Nếu lỡ một ngày nào đó nàng thanh tỉnh, có thể cho rằng hắn không xứng với nàng hay không?
Thân thể mỏi mệt cộng thêm tâm tình xuống dốc, Khấu Lẫm nghĩ ngợi một hồi rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sở Dao không nghe Khấu Lẫm có động tĩnh gì, sợ phu quân cảm lạnh bèn đứng
dậy đóng cửa sổ lại, đỡ chân đi đến mép giường đắp chăn cho phu quân.
Khấu Lẫm ngủ không say, trong mơ màng nhận ra là Sở Dao, vẫn chưa tỉnh lại chỉ nâng lên cánh tay giữ tay nàng lại.
Sợ Khấu Lẫm bừng tỉnh, Sở Dao cũng không tránh thoát, thuận thế ngồi xuống mép giường, an tĩnh dùng ánh mắt miêu tả gương mặt đang ngủ của phu
quân.
Cho tới nay, Sở Dao chỉ lấy ý tưởng của Khấu Lẫm làm chuẩn, cũng không oán giận phu quân không hiểu biết mình, đích xác có ý lấy
lòng chàng. Tuy nhìn qua không có tự tôn, nhưng nếu đã thích chàng thì
cứ lấy lòng chàng vậy thôi, phu quân vui vẻ thì nàng cũng vui vẻ, có gì
mà không đúng?
Còn bàn đến vấn đề ủy khuất, trong lòng Sở Dao
biết Khấu Lẫm chỉ coi nàng như một người bạn để sống chung, sẽ không
trút xuống quá nhiều tâm tư trên người nàng. Nếu cảm thấy ủy khuất thì
đã không đáp ứng gả cho chàng.
Không nóng nảy, cứ từ từ mà tới.
Sau khi gãy chân, nàng đã phải tập đi vô cùng gian nan trong vòng nửa năm,
khi đó nàng đã thấu hiểu một vấn đề -- bất luận chuyện gì cũng không thể làm một lần là xong.
Muốn làm thành công một chuyện đã khó khăn như thế, huống chi muốn giành được trái tim của một người.
Tuy trải qua quá khứ đau khổ khiến trong lòng Khấu Lẫm có khói mù, nhưng
bản chất của chàng thật sự vô cùng thiện lương, thậm chí có vài phần
chân thực nhiệt tình, đây là ưu điểm đáng quý.
Sở Dao trước sau vẫn cho rằng bản thân mình đã nhặt được bảo bối.
Sở Dao đang nghĩ ngợi bỗng nhiên cảm thụ lòng bàn tay Khấu Lẫm ướt dầm dề. Sau đó tay nàng bị phu quân siết thật mạnh đau đến mức suýt nữa kêu ra
tiếng.
Khấu Lẫm bỗng nhiên bừng tỉnh ngồi bật dậy, trên trán phủ kín mồ hôi.
Sở Dao cũng không rảnh nghĩ đến tay đau, vội hỏi: “Chàng sao thế, gặp ác mộng à?”
Khấu Lẫm hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, gật đầu: “Ừ, đúng vậy.”
Hắn mơ thấy mình cũng làm giống Lục Thiên Cơ, trong ngày sinh nhật của Sở Dao cố ý chuẩn bị một hộp gỗ tùng tặng cho nàng.
Nàng mở ra nhìn, là một cây trâm bằng ngà trắng bóng, nàng vui sướng nhảy
nhót: “Lần này phu quân tặng thiếp không phải trâm vàng.”
Hắn
giống như hiến vật quý hãnh diện nói: “Thích không? Đây chính là xương
cốt của vị Vân Đoan cư sĩ nàng yêu thích nhất mài giũa thành cây trâm.
Còn là xương bàn tay phải hắn dùng vẽ tranh.”
Sau đó, hắn bị Sở Dao lấy cây trâm bằng xương đâm chết...
“Là ác mộng gì thế?” đến nỗi có thể dọa phu quân thành như vậy, Sở Dao vô cùng tò mò.
“Không có gì.” Khấu Lẫm nào dám nói thật, lung tung che lấp cho qua, “Mơ thấy
những cảnh không thoải mái trên chiến trường lúc xưa.”
Sở Dao đương nhiên không tin, đang muốn mở miệng chợt thấy một trận choáng váng.
Khấu Lẫm vội vàng đỡ lấy nàng, thấy phản ứng lạ lùng của nàng ngẩn người hỏi: “Chứng vựng huyết của Sở Tiêu lại tái phát?”
Sở Dao nhẹ nhàng vỗ trán, gương mặt nhăn nhó: “Chắc vậy, không phải ca ca đang cùng Viên Thiếu Cẩn đi thư cục sao?”
“Khi ta trở về còn ghé vào nhìn thoáng qua, đâu có vấn đề gì.” Khấu Lẫm bế
nàng lên giường đắp chăn đàng hoàng, “Ta liền đến đó xem sao.”