Lục Hành Chi chuyển nồi xong, khoanh tay ngắm Kiều Khả Nam thoăn thoắt
nào là xắt thịt, rửa rau, chỉnh lửa, tất bật chuẩn bị nguyên liệu, còn
không quên bổ sung hai quả trứng gà. “Em nhớ anh không khó ăn phải
không. Thịt dê thịt cừu em không đủ tiền mua, còn hải sản thì anh lại dị ứng tôm …”
Lục Hành Chi: “Tôi dị ứng tôm?” Vì sao chính mình không biết, mà cậu ta lại biết?
Kiều Khả Nam nhìn anh nghi ngờ: “Không phải à? Em nhớ có một lần anh ăn
trứng tôm, ngày hôm sau liền ôm hộp khăn giấy… Ờ, hỉ mũi liên tục. Còn
hôm liên hoan ở công ty, phòng ta đi ăn buffet Nhật Bản, anh ăn một đống tôm bóc vỏ, hôm sau y rằng xì sụt cả ngày, tốn hết hai hộp khăn giấy!”
Chính vì biểu hiện khác thường của anh, hắn mới để ý Lục Hành Chi có thực dị
ứng tôm hay không, từ đó mỗi lần gọi món, đều tránh bỏ tôm vào.
“Bạn của tôi mắc chứng không hấp thụ lactose, cứ ăn đồ bơ hay sữa là lập tức ôm cứng WC, nhưng mà thằng đó vẫn cứng đầu phủ nhận, nói cái gì mà nếu
không cho nó ăn là đang chặt đứt vui thú nhân sinh của nó, thôi thì cứ
để cu cậu ngây thơ vô tri ăn tiếp vậy.”
(Lactose: Chất thuộc nhóm tinh bột kém hấp thu và có khả năng lên men)
Hắn đoán, Lục Hành Chi cũng thuộc loại có bệnh giấu thầy.
Lục Hành Chi nghe xong, trầm mặc.
Đúng là đôi lần anh có dấu hiệu dị ứng giống vậy, nhưng vẫn không quá để tâm ── dù sao cũng không chết, kệ đi. Chỉ là không ngờ người tìm được
nguyên nhân, lại không phải là mình.
Lục Hành Chi trí nhớ tốt,
khả năng phán đoán mạnh, nếu cho anh một sợi chỉ, anh chắc chắn sẽ tìm
được cuộn len. Những lần ra ngoài ăn cùng cơ quan, hải sản chắc chắn là
nghi phạm đứng đầu, nhưng Kiều Khả Nam vẫn gắp cho anh, khi đó lại không bị sao, anh còn tưởng … Mỗi lần anh dị ứng là do âm mưu trả đũa cấp
trên ngây thơ của cậu ta chứ.
Nước sôi già, Kiều Khả Nam mau
chóng đem nguyên liệu trên tay bỏ xuống nhúng. “Ăn lẩu đúng cách á, đầu
tiên là trần rau, để vị ngọt của rau cải tan vào nước lèo, sau đó bỏ một bó miến, ăn hết một bát canh, là có thể trần thịt, như thế mới không
ngấy mỡ…”
Cậu giảng giải rất nghiêm túc, cứ như một ông giáo đang vui vẻ dạy học. “Cái khác em dám nói, nhưng riêng lẩu em cực kì tự tin! Đáng tiếc không đủ thời gian chuẩn bị, ăn đúng kiểu phải là dùng nước
hầm xương, thêm vài vị thuốc bắc, đảm bảo làm anh ấm áp toàn thân, hô hô hô hô….”
Hắn nhìn Lục Hành Chi nãy giờ ngồi im chưa nhấc đũa, nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì thế? Chưa chín à?”
Lục Hành Chi nâng mắt lên, sâu sa nhìn hắn một hồi, nói: “Cậu vẫn luôn đối xử với người khác như vậy sao?”
Kiều Khả Nam: “Hả?”
Lục Hành Chi: “Chú ý đồ ăn họ dị ứng, chủ động ôm một đống nguyên liệu đến nhà người ta nấu lẩu?”
Kiều Khả Nam mở to hai mắt.
Lời nói lúc nãy, chính Lục Hành Chi cũng biết, anh quả thực có hơi nặng lời.
Thực tế, Kiều Khả Nam không làm gì sai cả, thậm chí còn rất săn sóc anh, đối tốt với anh, nhưng như thế mới làm Lục Hành Chi nghi ngờ.
Giúp
mình gọi cơm bên ngoài nên hiểu rõ khẩu vị của mình, là một chuyện,
nhưng biết cả loại đồ ăn anh còn không biết mình dị ứng, lại là chuyện
khác. Lại còn đống nguyên liệu này…
Trên phương diện công việc,
Lục Hành Chi sẵn sàng nâng đỡ cậu, anh luôn kiểm soát mối quan hệ của
mình để đôi bên cùng có lợi, vấn đề là, Kiều Khả Nam muốn gì?
Nếu là sự nghiệp, cậu không phải là kẻ có tham vọng thăng tiến, sớm chiều ở bên cấp trên là anh nhưng thái độ tự nhiên đoan chính, không hề ba hoa
nịnh hót, vì vậy danh lợi không phải điều cậu truy cầu, còn thân thể …
Lục Hành Chi cười khổ, bọn họ tuy có thể co được dãn được, nhưng nếu có
một ngày quan hệ của họ phải chấm dứt, thì người quyết định sẽ là anh,
còn Kiều Khả Nam, cậu sẽ không bao giờ chủ động.
Ngay từ đầu, cậu đã từ chối rõ ràng, nhưng không phải cũng thuận theo anh sao.
Anh là kẻ sống vì mục tiêu ── còn chưa đạt được thì chưa từ bỏ, cũng từng
có không ít người theo đuổi anh, nhưng loại hình giống Kiều Khả Nam, thì là lần đầu tiên.
Quá nhanh, làm người ta trở tay không kịp.
Lục Hành Chi ghét việc bản thân bị người coi thành kẻ cần nâng niu chăm
sóc, nghĩ lại mới thấy, Kiều Khả Nam dù trên giường hay dưới giường,
trước giờ vẫn mặc anh cần anh cứ lấy, thực sự rất cưng chìu.
Trước đây, anh vẫn nghĩ đó là vì cậu lấy lòng cấp trên, sau đó mới hiểu không phải như vậy. Anh không phản ứng gì, bởi vì những việc kiểu này rất
phiền phức, không dễ giải quyết.
Nồi nước ninh đã vừa, liên tục
sôi sùng sục, nguyên liệu phong phú phía dưới nổi lên. Kiều Khả Nam
không nói chuyện, vớt tất cả ra, rưới thêm nước tương, chuẩn bị ăn.
Hắn cắn một miếng cải trắng, nhúng rất vừa vặn, vừa mềm vừa giòn, lại còn
ngấm hương vị canh cá. Thử thêm miếng nấm hương, rồi củ cải, rồi đến
konnyaku, cuối cùng mới phi đũa tấn công cá viên, húp thêm một ngụm canh nóng, thỏa mãn hít hà.
(Konnyaku là một trong những loại thực phẩm ít calorie nhất mà con người biết đến, đọc thêm thông tin ở Đây)
Hai người im lặng.
Kiều Khả Nam hiểu ẩn ý của Lục Hành Chi: Tui chạm vào ranh giới của anh, nên anh mới chưng cái mặt thúi tha xấu xí đó ra chứ gì, hứ.
Hắn phi
chưởng chọt từ cá rồi chọt sang trứng, chán chọt trứng thì lại xiên cá.
Cá viên bị đùa bỡn rất không nghe lời, lắc mình trượt khỏi đũa chạy
trốn, tìm nơi nương tựa khác, rớt bịch trên sàn nhà, rồi lăn lăn lăn lăn đến chân Lục Hành Chi.
Mi là loại không tuân thủ quy tắc phụ nữ
dòng họ cá viên! Dám chạy đến chân tra nam, cẩn thận hắn dẫm mi bẹp lép
tan nát đời hoa nha con!
Kiều Khả Nam thầm mắng, hắn tự nhủ bản
thân đừng để ý, Lục Hành Chi không phải loại tử tế, lăn giường cùng một
tên vô lại là lựa chọn của mày, ngu thì chết, tội vạ gì!
Huống hồ hắn có gì phải khổ sở chứ, hắn chưa từng mong đợi tình cảm của Lục Hành Chi, dù bây giờ đang bị nghi ngờ, nhưng chẳng có gì mà bi quan, bọn họ
vốn chỉ là bạn tình, tốt xấu, cũng có một chữ … “tình”.
Mà có lẽ, bọn họ vốn còn chẳng có loại dây dưa đó.
Điên khùng đến nhà người ta nấu lẩu như mấy đứa phát cuồng vì phim của Choi
Ji Woo (Rùng mình ~~~~~), dù trời lạnh chết vẫn ngu ngốc chuẩn bị nồi
niêu, chuẩn bị nguyên liệu, muốn chia sẻ món tui thích nhất cho anh.
Tưởng được ăn là dễ sao, anh đi làm bên ngoài nửa đêm mới về, tui vẫn
vui vẻ nấu nướng, cũng bởi vì tui đã coi anh như người thân của tui, nếu không vì thế sao tui có thể cho anh làm trần, sao tui có thể cho anh
bắn trong người tui chứ?
(Choi Ji Woo: Nữ diễn viên rất nổi tiếng Hàn Quốc, đóng phim “Bản tình ca mùa đông” cùng Bea Joong Jun)
Rất nhiều việc từ “Sẽ không”, dính đến Lục Hành Chi, chậm rãi trở thành “Sẽ”.
Như vậy … Tiếp theo biết tính sao đây?
Thân thể đã mở ra, tình cảm liệu vẫn cố thủ được không?
── tôi, “sẽ không” thích anh. Tôi “sẽ” thích anh
── tôi, “sẽ không” yêu anh. Tôi “sẽ” yêu anh.
Trong đầu Kiều Khả Nam bỗng vang lên tiếng nhạc tình tinh tình tính tinh ~
quen thuộc trong phim《Nụ hồng trong mắt em》, kết hợp lời dẫn truyện của
Thịnh Trúc Như: Tôi trăm triệu lần không ngờ tới, cậu chỉ vì một suy
nghĩ sai lầm, liền đẩy bản thân rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, vạn
kiếp bất phục……
“Rầm”, Kiều Khả Nam bực bội đứng phắt dậy.
Ánh mắt hắn rõ ràng phản ánh tâm trạng đang rối loạn, nhưng ngay lập tức bị che đậy, thay thế bằng bộ dạng không thèm quan tâm, mở miệng: “Lục Hành Chi, anh nhầm rồi.”
Lục Hành Chi: “?”
“Tôi không phải vì ý đồ khác mới đặc biệt chuẩn bị mấy thứ này cho anh.” Kiều Khả Nam tay đỡ thắt lưng, đường đường chính chính nói năng lẫm liệt: “Anh có biết tôi
nằm dưới có bao nhiêu khổ? Mỗi lần làm với anh, cả buổi trước đó không
dám ăn gì, tôi còn tự dâng mình đến cho anh thao, lẽ nào để tôi bình yên ăn một bữa cơm cũng khó khăn sao?”
Lục Hành Chi trợn mắt kinh ngạc.
“Ghét thì sao anh không biến đi, biến khỏi ngay đây đi ~ tôi chỉ muốn ăn no,
có lỗi sao? Hả?!” Kiều Khả Nam khí thế kinh người, thô bạo cầm muôi đào
rồi đào nồi lẩu. “Mẹ nó, lần sau tôi nhất định sẽ ăn no, đợi thứ đó tích đầy ruột già rồi mới tìm anh, móa.”
Để thứ đó tích đầy ruột già…..
Lục Hành Chi nghe xong, lập tức run lên: “Tôi không có ý đó.”
Kiều Khả Nam lườm qua. “Tôi cũng không có ý đó, chúng ta chỉ là tiện đường,
vừa khéo, cái tôi cần ở anh chỉ có thế này thôi….” Hắn giơ chân lên, để
trước mặt anh quơ quơ. “Chỉ là cái đầu móng nhá, còn là ngón nhỏ nhất.
Nó mọc trên cơ thể tôi chỉ có chút chít thế này thôi, nhưng tôi vẫn nuôi được nó, hiểu chưa?”
Lục Hành Chi vừa bực mình vừa buồn cười,
lần đầu tiên có người so sánh anh bằng cái móng chân ──còn là ngón chân
út tầm thường nhất.
Anh cũng không hiểu nổi mình, nên thở phào …. hay vẫn nên đề phòng tất cả những điều bất thường đây?
“Được rồi, ăn đi” Kiều Khả Nam kết thúc câu chuyện, cầm chén tống hết những thứ bên vào miệng mình.
Cổ họng hắn nghẹn ứ, mỗi lần nuốt đều rất khổ sở.
Hắn không muốn Lục Hành Chi phát hiện tâm tư của mình.
Những lời hắn nói, đều thật lòng.
Lục Hành Chi giống như ngón út của hắn …. Hay như móng tay, lâu không để ý
còn chẳng biết nó dài ngắn thế nào, một ngày đụng phải cạnh bàn, liền
đau đến chảy nước mắt.
Giống như bây giờ.
Lục Hành Chi so
đũa, đồng dạng ăn, bầu không khí vẫn khó chịu như cũ. Một lúc sau, anh
lên tiếng: “Tôi thực sự không có ý đó.” Lời nói gió bay, huống chi chỉ
là một câu ngắn củn. Anh chỉ hi vọng Kiều Khả Nam đừng nảy sinh thêm
tình cảm gì với mình, trong cuộc đời của anh, thứ tình cảm đó là ràng
buộc, nguy hiểm đến mức có thể làm người ta mất trí.
Kiều Khả Nam oán hận nghĩ: Vậy ý khác của anh là ý nào? Nhưng hắn cũng chẳng buồn hỏi ra miệng.
Bất luận như thế nào, thái độ Lục Hành Chi đêm nay minh chứng cho một việc: Hai người chỉ là bạn tình, tốt nhất là đừng vẽ thêm chuyện, khiến cho
đối phương không thoải mái.
Đồng ý thì tiếp tục, không đồng ý thì chia tay.
Không hơn.
Kiều Khả Nam lặng lẽ vẽ cho mình một vòng tròn an toàn, hắn sẽ không để Lục
Hành Chi bén mảng vào. Điều này làm hắn cảm thấy dễ chịu hơn, chỉ là vẫn có một gút mắc, buồn bã, như đã quấn thành một nút chết, gỡ mãi không
ra….