Dưới ánh trăng, thấy Tô Tiểu Khuyết mục quang trong suốt, khóe môi mỉm cười, biết hắn chỉ thuận miệng nói đùa, liền thở phào nhẹ nhõm, nghiêm giọng: “Tiểu Khuyết, loại đùa giỡn này ngàn vạn lần không nên!”
Tô Tiểu Khuyết liến thoắng cười nói: “Nam hoan nữ ái là chuyện thường tình, nam nhân cùng nam nhân chẳng lẽ lại trái với thiên lý, thế tục bất dung
sao?”
Kinh Sở lắc đầu: “Đạo lý thì ta không rõ, những kẻ phú quý
dưỡng tiểu nam oa trong nhà để vui đùa thật ra cũng không hiếm lạ, chỉ
là người trong võ lâm như chúng ta, đường đường nam tử, há có thể học…
học theo loại hành vi vô sỉ đó?”
Suy nghĩ một lát, lo lắng nói:
“Tiểu Nhị Tử nói nhìn thấy ngươi ăn cơm cùng Tạ Thiên Bích, có phải là
hắn dạy ngươi loại chuyện xằng bậy loạn thất bát tao này không… Ngươi
tuổi còn nhỏ, không biết tên yêu nhân ma giáo kia gian trá ác độc thế
nào, ngàn vạn lần không nên quá thân thiết với hắn!”
Tô Tiểu
Khuyết cười ha ha: “Tạ sư huynh không phải yêu nhân, ngươi chớ có lo
lắng thừa thải… Nhanh chút đi, ta còn muốn sớm gặp Tứ Hải!”
Suốt
dọc đường đôi chân gần như không chạm đất, phi tới Vong Ưu Hiên, lại
không đoan đoan chính chính thăng đường nhập thất, chỉ lặng lẽ tiến về
phía trước, một chiêu Đảo quải kim câu nhẹ nhàng phi thân lên mái ngói,
cả một hạt bụi cũng không hề đả động, đôi chân câu vào mái hiên, treo
ngược thân mình trộm nhìn vào bên trong.
Vong Ưu Hiên là một gian phòng rộng rãi, Phi Phượng Môn khoảng chừng hai mươi người, chăn nệm
trải dọc một hàng từ đông sang tây, Tô Tiểu Khuyết trống ngực đập loạn,
đưa mắt tìm kiếm Lệ Tứ Hải trong hai mươi người ở đây.
Chợt thấy
bên đông phòng một thiếu nữ đang ngồi dưới đất sửa sang lại chăn nệm,
bóng lưng mảnh dẻ, trên búi tóc cài một cây trâm màu bạc, chính là cây
trâm mà ba năm trước hắn dùng mười hai phi tinh châm cùng ngư lân phiêu
bằng vàng làm cả một đêm.
Tô Tiểu Khuyết vô cùng mừng rỡ, chỉ cảm thấy tương tư không khổ sở thì tương phùng làm sao ngọt ngào, đang định nhảy xuống gõ cửa diện kiến, bên tai chợt có tiếng gió rít lên, là Kinh Sở đuổi đến, cũng sắm vai trộm gà bắt chó, âm thầm lộn người phi lên
mái hiên, nhẹ giọng hỏi: “Ai là Tứ Hải mà cả ngày ngươi không ngừng nhắc đến?”
Tô Tiểu Khuyết đắc ý vạn phần: “Thì là người xinh đẹp nhất bọn!”
Phi Phượng Môn mỹ nhân không ít, trong hiên có vài nữ tử trẻ tuổi đều thập
phần mỹ mạo, cả nam đệ tử cũng ngọc thụ lâm phong tư thái nho nhã, Kinh
Sở nhìn nửa ngày, kết luận: “Ai cũng đẹp….”
Tô Tiểu Khuyết cả giận: “Phi! Ăn mày ăn cua chết, cũng là tốt cả sao?” (đại khái chê anh Sở không có mắt nhìn gái =))))))
Chỉ tay: “Nàng mặc áo vàng, ngồi thứ hai từ phải sang.”
Đang nói, một nam tử anh tuấn trẻ tuổi đi đến bên Lệ Tứ Hải, ngồi xuống giúp nàng sắp xếp lại chăn đệm, hai người thấp giọng trò chuyện, cực kỳ thân mật.
Tô Tiểu Khuyết vẫn nghe được nhất thanh nhị sở, nam tử kia
nói: “Tử Hải, muội có mệt lắm không? Ta thấy muội vừa rồi ăn rất ít, lát nữa đói bụng thì sao?”
Liền sau đó là thanh âm trong trẻo của Lệ Tứ Hải: “Ta không mệt, La sư huynh, ngày mai đi dạo ngắm Hoài Long Sơn
với ta được không?”
“Đương nhiên là được.” La sư huynh kia mỉm
cười, ghé sát bên tai Lệ Tứ Hải nhẹ giọng bày tỏ tình ý: “Tứ Hải nói thế nào thì sẽ như thế ấy, sư phụ sư nương đã định hôn ước cho chúng ta, sư huynh sẽ luôn chiều lòng muội, trân trọng muội, quyết không có nửa điểm trái ý muội.”
Thanh âm hắn tuy nhỏ nhẹ, lọt vào tai Tô Tiểu
Khuyết, lại không khác gì sấm sét giữa trời quang, chỉ cảm thấy trong
đầu ầm ầm một trận rung chuyển, hai chân bủn rủn buông lỏng khỏi mái
hiên, “ba” một tiếng, đã đường hoàng tiếp đất bằng mặt.
Kinh Sở vội xoay người nhảy xuống, vừa dìu hắn vừa gọi: “Tiểu Khuyết, Tiểu Khuyết!”
Một phen kinh động, mọi người trong hiên đã phát giác, Lệ Tứ Hải tính tình
nóng vội, lao ra ngoài đầu tiên, lớn tiếng quát: “Ai?” La sư huynh kia
là người thứ hai xông đến, kẻ trái người phải đứng sóng vai nhau.
Kinh Sở ngại ngùng cười thi lễ: “Tại hạ Cái Bang Kinh Sở, vị này chính là Tô thiếu bang chủ, từng là đồng môn với cô nương đây, có ý tới thăm cô
nương.”
Tô Tiểu Khuyết luống cuống tay chân đứng lên, nhưng trên
mặt đã bám đầy bùn đất, cằm vừa vặn đập lên một tảng đá, sưng đến bầm
tím, trên mặt chỉ còn đôi mắt là có thể nhìn ra.
Lệ Tứ Hải so với ba năm trước càng thêm phần mỹ lệ, một thân y sam vàng nhạt, dáng người lả lướt, trên cổ áo đính nút thắt hình phượng hoàng, cánh phượng kim
ngân, tinh xảo hoa mỹ, càng tôn thêm vẻ duyên dáng cho cần cổ trắng trẻo mịn màng. Nhìn thấy Tô Tiểu Khuyết, mặt nàng thoáng ửng hồng, mừng rỡ
kéo tay hắn, cười nói: “Nửa đêm còn chạy tới tìm ta? Vẫn cứ bướng bỉnh
như vậy.”
Lại quay qua, nói với La sư huynh kia: “Đây chính là Tô sư đệ mà ta thường nhắc! Bạch Lộc Sơn thực nhàm chán, cũng may có Tô sư đệ bồi ta, bằng không ta đã sớm chết vì buồn a.”
Liền mỉm cười nói với Tô Tiểu Khuyết: “Vị này… là sư huynh của ta La Như Sơn. “
Tô Tiểu Khuyết nhìn La Như Sơn, độ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cao lớn trầm ổn, lại bắt gặp ánh mắt Lệ Tứ Hải dành cho người kia đầy nhu tình, một bộ dáng tiểu nữ nhi dịu dàng e ấp, cảm thấy trong lòng một mảng
lạnh lẽo, cổ họng mặn đắng khôn kể, chỉ đăm đăm nhìn Lệ Tứ Hải, một câu
cũng không nói nên lời.
Kinh Sở chưa từng thấy hắn thất hồn lạc
phách như vậy, không khỏi thay hắn khổ sở, lựa lời nói: “Lệ cô nương,
Tiểu Khuyết vẫn luôn nhớ đến nàng.”
Lệ Tứ Hải cúi đầu, thần tình có chút xấu hổ, thấp giọng nói: “Ta cũng nhớ Tô sư đệ.”
Tô Tiểu Khuyết nghĩ tới trước kia nàng vẫn thường một bên trìu mến gọi
“Tiểu Khuyết” một bên tặng hắn mấy bạt tai, giờ đây nghe thấy ba tiếng
“Tô sư đệ” xa lạ, chỉ hận mình không điếc luôn cho rồi, thẫn thờ nửa
ngày, chợt nhớ tới một chuyện, từ trong ngực lấy ra một túi vải, đặt vào tay Lệ Tứ Hải, thấp giọng nói: “Tặng ngươi.”
Lệ Tứ Hải ngạc nhiên hỏi: “Cái gì thế?”
Nói rồi mở túi vải ra, thấy một sợi nhuyễn tiên quấn chỉ bạc, trong lòng cảm động, hòa nhã đáp: “Đa tạ ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết lặng lẽ lắc đầu, lui về sau mấy bước, nhún người bay đi, nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.
Kinh Sở thở dài, vội vàng đuổi theo.
Tô Tiểu Khuyết đôi chân thoăn thoắt, chân khí vận chuyển càng lúc càng
thông thuận, không quá một nén nhang đã bỏ xa Kinh Sở, lướt qua cả Xuân
Sắc Ổ, chạy về phía đỉnh núi.
Nhớ đến những khoảnh khắc khi hai
người ở Bạch Lộc Sơn chơi đùa thân mật, trong lòng càng bức bối phiền
muộn, chưa từng nghĩ năm tháng đổi thay, đổi cả nữ hài tử mình thích
thành tiểu sư tỷ, nhất thời chỉ hận không thể khóc một trận thật to.
Vòng qua vách núi, chợt nghe thấy có người thấp giọng nói: “Phản tặc kia đã
trở về Võ Đang, quả nhiên là sư đệ của Trường Vi đạo trưởng, lần này là
hắn dẫn đầu môn hạ Võ Đang đến Hoài Long Sơn.”
Một người khác
nói: “Thiếu chủ, Khúc Trường Hư lẻn vào Xích Tôn Phong ta, ám sát Hề
trưởng lão của Linh Quy đường, đáng bị băm vằm thành trăm mảnh, chỉ là
hiện tại chính đạo đang tề tụ trên Hoài Long Sơn, hay là đợi sau này mới xử trí tên gian tặc kia đi.”
Thanh âm trầm thấp của Tạ Thiên
Bích vang lên: “Việc đó ta tự biết tính toán. Lần này vào nam, giáo chủ
phân phó liên lạc mua chuộc các môn phái, phải làm phiền các vị rồi.”
Đoạn cười lạnh nói: “Đại hội võ lâm, minh chủ võ lâm… Bất quá chỉ là hư
danh, đối với Xích Tôn Phong ta không hề có nghĩa lý gì, không chừng còn chuốc thêm rắc rối không cần thiết. Nên biết vịt bơi trong nước, mặt
nước tuy không gợn sóng, nhưng hai chân ở dưới nước không ngừng hoạt
động, thân mới có thể như mũi tên bắn tiến lên phía trước.” (ngụ ý cũng
như nguyên lý ‘Tảng băng trôi’ ấy ^__^)
“Thừa lúc tinh anh của
các phái đều kéo đi tham dự cái đại hội nhảm nhí này, chúng ta khuếch
trương thế lực, nên chiêu dụ thì chiêu dụ, nên tấn công thì tấn công,
lần này quan trọng nhất là thôn tính những bang hội nắm quyền thông
thương sát nhập vào trong giáo.”
Đám thuộc hạ khom lưng nhận lệnh, nói: “Tuân mệnh.”
Một thanh âm già dặn khí khái vang lên: “Thiếu chủ đơn thân độc mã tham gia đại hội võ lâm, cần phải cẩn trọng, vì Xích Tôn Phong, ngàn vạn lần
không thể mạo hiểm.”
Tạ Thiên Bích thấp giọng cười nói: “Đa tạ Phạm bá bá quan tâm, Thiên Bích sẽ ghi nhớ.”
Sau khi mọi người đã rời khỏi, Tạ Thiên Bích mới quay về phía vách núi gọi: “Tô Tiểu Khuyết, ra đi!”
Thấy hắn mặt mũi lấm lem, cười hỏi: “Như thế nào lại ra bộ dạng này?”
Tô Tiểu Khuyết né tránh câu hỏi của hắn: “Ngươi nghe thấy thân pháp của ta?”
Tạ Thiên Bích nhìn hắn một lúc, nói: “Theo ta qua đây.”
Dứt lời liền đi trước dẫn đường.
Lúc này trăng đã lơ lửng treo nơi trời đông, bóng hắn in thành một đoạn
thật dài ở phía sau, Tô Tiểu Khuyết hiếm khi im lặng như vậy, nhắm mắt
theo đuôi, từng bước một giẫm lên bóng hắn.
Không quá một tuần
trà đã đi đến một đầm nước nhỏ, đá ở hai bên bờ đều bị nước chảy bào mòn đến nhẵn bóng như gương, xung quanh đầm nước có vài bụi hoa. Hoa rơi vô tình, cuối cùng đều trôi nổi trên mặt nước, tản mác một mùi hương thuần khiết dễ chịu, thật khiến người thần thanh khí sảng. Quả là một nơi cực kỳ tĩnh mịch.
Shopee Mua Gì Cũng Có
Shopee
Mua ngay
00:00 / 00:06
: Ad ends in 00:05
Tạ Thiên Bích ngồi trên một tảng đá lớn ven đầm, ném cho Tô Tiểu Khuyết cái khăn: “Lau mặt đi.”
Tô Tiểu Khuyết tiếp nhận, thấm nước trong đầm rửa sạch mặt, chỗ da bị
thương dưới cằm gặp nước liền bỏng rát, hắn trước giờ sợ nhất là đau,
nhịn không được cứ hít hà rên rỉ.
Tạ Thiên Bích kéo hắn ngồi đối
diện, lấy ra một cái hộp ngọc nhẵn nhụi, mở ra thấy bên trong là dược
cao màu xanh nhạt bán trong suốt, dùng ngón giữa thấm một ít dược, Tô
Tiểu Khuyết tự nhiên liền nhắm mắt, nhu thuận ngước cằm, Tạ Thiên Bích
nhẹ nhàng thoa thoa lên chỗ bầm, đôi mắt hẹp dài đen nhánh lấp lánh như
ánh sao.
Tô Tiểu Khuyết cảm thấy nơi vết thương một trận mát lạnh thoải mái, đau đớn lập tức biến mất, chóp mũi cũng ngửi được một cỗ
hương khí mơ hồ quen thuộc, đột nhiên hồi tưởng lại khi mới đến Bạch Lộc Sơn, có người từng nhân lúc mình ngủ bôi lên lưng mình loại dược cao có mùi thơm thế này, không khỏi kinh hỉ: “Nguyên lai là ngươi!”
Tạ
Thiên Bích thu ngón tay về, cúi đầu đóng nắp hộp, nói: “Trí nhớ rất tốt. Lần đó ta đánh ngươi bị thương ở lưng, lúc ấy Tần cô cô còn chưa cấp
dược cho mọi người, ta đành cho ngươi dùng Hàn Ngọc Thiềm Thừ cao.”
Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Dược cao này tên thật khó nghe a.”
Hàn Ngọc Thiềm Thừ cao là do mỹ ngọc cùng huyền băng (băng đen) và chu
thiềm (con cóc đỏ), những bảo vật tuyệt đỉnh của Xích Tôn sơ chế nên,
trân quý linh nghiệm vô cùng, nội thương ngoại thương đều hữu hiệu, dùng bôi lên vết thương tầm thường không đáng ngại trên cằm Tô Tiểu Khuyết,
dù không thể nói là phí phạm của trời thì cũng coi như đại tài tiểu
dụng, lại còn bị hắn chê bai tên khó nghe, quả là khốn khiếp có phúc mà
không biết hưởng.
Tạ Thiên Bích cũng không phật ý: “Tên khó nghe chút cũng chẳng hại ai.”
Dúi hộp ngọc vào trong tay Tô Tiểu Khuyết: “Cho ngươi.”
Tô Tiểu Khuyết không chút khách khí, vui vẻ tiếp nhận. Tạ Thiên Bích thấy
hắn nhãn thần linh động, nhưng lại mang theo tia bi thương, bèn hỏi:
“Xảy ra chuyện gì?”
Tô Tiểu Khuyết ảm đạm than: “Nói ra ngươi cũng không hiểu đâu, ai~~~”
Một tiếng thở dài ảo não đến dậy trời dậy đất, lu mờ cả trăng sao, uyên
ương khổng tước đều thương tình mà nhỏ lệ, chỉ thiếu mỗi vài nàng ca kỹ ở Tích Xuân lâu đến đánh đàn tỳ bà làm một đoạn nhạc đệm phụ họa theo mà
thôi.
Tạ Thiên Bích hừ mũi, cười nói: “Còn không phải là vì Lệ cô nương của Phi Phượng môn kia? Ta đã sớm đoán được.”
Tô Tiểu Khuyết chấn động: “Sao ngươi biết?”
“Trên Bạch Lộc Sơn có mấy ai ham chơi như ngươi, nàng lúc ấy tuổi còn nhỏ, có người cùng chơi không phải tốt hơn sao? Tự nhiên sẽ gần gũi với ngươi.
Hiện tại đã đủ chín chắn, tất sẽ tìm một người trầm tĩnh đạo mạo để phó
thác chung thân.”
Tô Tiểu Khuyết rất không tiếp thu: “Vậy ta đây thì sao?”
Tạ Thiên Bích đạm đạm nói: “Ngươi chỉ được coi như bạn chơi chung mà thôi, sau này trong mắt nàng, ngươi chỉ đơn giản là Tô sư đệ, hoặc giả Tô
huynh đệ, không hơn không kém.”
Tô Tiểu Khuyết nhớ đến câu nói
“Tô sư đệ” lãnh tâm triệt phế kia, không khỏi thương tâm tuyệt vọng:
“Chẳng lẽ ta không đáng để nàng phó thác chung thân?”
Tạ Thiên Bích trầm ngâm một hồi, không đáp lời hắn.
Tô Tiểu Khuyết thẹn quá hóa giận, từ đáy lòng bùng lên ngọn lửa, đau đớn
khiến hắn trở nên hung hiểm, một chưởng bổ xuống mặt nước: “Lão tử thật
muốn xem tên La Như Sơn kia có bản lĩnh gì đáng để phó thác!”
Nếu là Đường Nhất Dã, nghe xong câu này nhất định sẽ giảng một đống đạo lý, khuyên hắn không nên làm càn, còn Tạ Thiên Bích nghe xong lại nói: “La
Như Sơn là đại đệ tử của Phi Phượng Môn, nghe nói khinh công rất tốt, sở trường của hắn là Phán Quan Bút chuyên điểm vào đại huyệt toàn thân,
còn có chiêu Vô Ảnh Thoái, vô thanh vô tức, khi ngươi động thủ nên có
chút phòng bị.”
Tô Tiểu Khuyết chỉ cần trò chuyện với hắn một
lúc, bao nhiêu ủy khuất trong lòng bất giác đều được giải trừ, lập tức
lười biếng cười nói: “Vô Ảnh Thoái, hừ, đến lúc đó ta phế luôn đôi chân
của tên rùa khốn khiếp này, xem hắn làm sao tung cước đá người.”
Lúc này trăng lên giữa trời, bóng tối thâm trầm, từ phía sườn núi xa xa truyền đến thanh âm Kinh Sở: “Tiểu Khuyết…”
Tạ Thiên Bích mỉm cười: “Người của Cái Bang đang tìm ngươi, mau đi đi.”
Tô Tiểu Khuyết nghe lời, đứng dậy định về, lại thấy Tạ Thiên Bích vẫn ngồi bất động, trong lòng có chút quyến luyến không nỡ, nói: “Ngươi đơn độc
một mình, cũng phải cẩn thận…”
Suy nghĩ chốc lát lại nói thẳng:
“Thế lực Xích Tôn Phong đều ở phương Bắc, ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ
rằng một khi quang minh chính đại tham dự đại hội võ lâm, thì nhân sĩ
chính đạo sẽ không giết ngươi. Bọn họ không giống Đường Nhất Dã ngốc
nghếch kia.”
Tạ Thiên Bích chấn động, bảy năm chung sống trên
Bạch Lộc Sơn, bọn họ có thói quen hạn chế luận đàm môn phái chính tà, để tránh gây khó xử cho nhau, nhưng lúc này lại nghe thấy Tô Tiểu Khuyết
thẳng thắn cảnh báo lợi hại, trong lòng cảm động vui sướng, nói: “Ta
biết rồi.”
Nhìn hắn chậm rãi xuống núi, bóng dáng biến mất trong
bóng đêm, bất chợt thở dài, khẽ giơ tay, ngón giữa nhẹ nhàng áp lên môi, thấp giọng nói: “Ngươi rốt cuộc là hồ đồ chính tà bất phân, hay đối với ta đặc biệt quan tâm?”
Giờ thìn ba ngày sau, tại Xuân Sắc ổ chính thức diễn ra đại hội võ lâm.
Mười sáu chiếc ghế được bố trí vòng quanh viên hình thạch đài (đài tỷ thí
dạng tròn), ở giữa viên đài nhô lên một khối đá lớn bằng phẳng, trên đó
xếp bốn chiếc ghế, bốn vị tôn sư cao nhân đã an tọa.
Cái Bang là
thiên hạ đệ nhất bang, chiếm cứ từ mạn đông tới tận vùng phụ cận thạch
đài, mấy chục tên ăn mày hồ nháo náo loạn đứng có ngồi có, tứ tán khắp
nơi, không trước thì sau không trái thì phải, trông có vẻ loạn thất bát
tao, kỳ thực đều dựa theo chức vụ bối phận mà an trí.
Thiếu niên
khất cái ngồi ở hàng đầu ngáp lên ngáp xuống chính là Thiếu bang chủ Tô
Tiểu Khuyết, phía sau là hai vị bát đại trưởng lão, một là truyền công
(phân công nhiệm vụ), một là chấp pháp, đều đang đứng cùng chưởng môn
các phái thi lễ hàn huyên.
Gần thạch đài còn có Thiếu Lâm, Võ
Đang, Nga Mi, Linh Thứu, Tứ đại thế gia, Thất đại kiếm phái, đều là
những môn phái thế lực cường đại. Các phái còn lại cùng một vài nhân sĩ
du thủ du thực trong giang hồ chiếm vòng ngoài.
Bạch Lộc Sơn địa
vị vô cùng cao quý, trước giờ chưa từng phái đệ tử môn nhân đến tham
gia, lần này Mạnh Tự Tại đích thân tới Hoài Long Sơn, cũng quá đủ nể mặt giới võ lâm.
Mạnh Tự Tại đang ngồi trên một trong bốn chiếc dành cho tôn sư ở giữa thạch đài, cùng với Thất Tình phương trượng của Thiếu Lâm, Trường Vi đạo trưởng của Võ Đang, và Đường Thanh Vũ chưởng môn
Đường gia, cân nhắc phán định quy tắc luận võ.
Tạm thời không bàn đến người khác, Đường Thanh Vũ hôm nay vô cùng cao hứng.
Đại hội võ lâm vốn có quy định bất thành văn, chính là quyền cước binh khí
đều có thể thi triển, ám khí độc dược không được phép tham gia tỷ thí.
Các đời trưởng môn trước đây của Đường gia lần nào cũng ngồi trên đài
cao, nhưng chỉ có thể nhìn môn phái khác thi triển võ nghệ. Tuy trong
lòng không ngừng vận thủ pháp ám khí độc môn như Mãn Thiên Hoa Vũ cùng
Thất Tinh Hồi Toàn, muốn băm vằm đám người luận võ bên dưới trăm ngàn
lần, trên mặt lại chỉ có thể trưng ra vẻ niềm nở đoan nghiêm mẫu mực.
Hiện tại không còn như xưa, Đường gia đã có Đường Nhất Dã dùng đao, Đường
Thanh Vũ lão gia tử lệ nóng doanh tròng, hùng dũng phất tay, khí thế
ngút trời suất lĩnh hơn ba mươi người rời Thục Trung một đường thẳng
tiến Hoài Long Sơn.
Thấy Đường Thanh Vũ không kiềm nén được hỉ
sắc đang lồ lộ trên mặt, Mạnh Tự Tại là nhân vật nào mà không đọc được
tâm tư Đường lão gia, lập tức cười nói: “Đường huynh có nhi tử như thế,
thật khiến người ganh tị a!”
Một câu đoan đoan chính chính gãi
đúng chỗ ngứa, Đường Thanh Vũ vẻ mặt rạng rỡ, cười nói: “Cũng nhờ Bạch
Lộc Sơn lao tâm dạy dỗ, huynh đệ Đường gia vô cùng đa tạ Mạnh huynh,
nhân tiện gửi lời vấn an Niếp sơn chủ.”
Cách một hàng người của
Tư Mã thế gia, Đường Nhất Dã trông thấy bang chúng Cái Bang, vội đi tới
tiếp đón Tô Tiểu Khuyết. Tô Tiểu Khuyết đang ngồi ngốc một chỗ, chỉ lo
nhìn chằm chằm Đường Thanh Vũ trên đài cao, hắn đã đến tuổi trung niên,
nhưng vẫn anh tuấn bất phàm, cả người toát ra khí độ ung dung an nhàn.
Không khỏi nhớ về mẫu thân năm xưa lúc nào cũng tiều tụy khổ sở, khi qua đời một thân vải thô mái đầu bạc trắng, chỉ cảm thấy trong lòng chua
xót phẫn hận, nhịn không được nhổ một bãi nước bọt, vừa vặn nhổ ngay
trên hài Đường Nhất Dã.
Đường Nhất Dã thấy mình gọi mãi mà hắn vẫn không đáp, liền ngồi xuống, hỏi: “Như thế nào không để ý đến ta?”
Tô Tiểu Khuyết soi hắn từ trên xuống dưới, chỉ thấy Đường Nhất Dã khoác
một kiện áo choàng lụa mộc màu lam, chân đi hài da trâu đen bóng, quả là xuân phong đắc ý thần thái phi dương. Chỉ mỗi bãi nước bọt trên hài kia rõ ràng chướng mắt, lập tức cười trừ, nói: “Ai nha, thật xin lỗi, tiểu
ăn mày đã làm dơ hài của đại gia, đúng là đáng chết.”
Nói xong liền ôm chân Đường Nhất Dã, lấy tay áo lau sạch hài cho hắn.
Đường Nhất Dã vội nắm tay Tô Tiểu Khuyết, la lên: “Ngươi sao có thể làm ra
loại chuyện mất mặt như vậy? Ta là sư huynh của ngươi, là Đường đại ca
của ngươi a.”
Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Ta là ăn mày, ngươi là
thiếu gia cao quý, Hoài Long Sơn không phải Bạch Lộc Sơn, còn xưng huynh gọi đệ, không sợ người khác chê cười ngươi sao? Nói thế nào cũng là ta
làm bẩn hài của ngươi, đã sai phải nhận lỗi… Sao lại cho là làm chuyện
mất mặt?”
Đường Nhất Dã nghiêm mặt nói: “Ta nói không lại ngươi, nhưng vẫn luôn xem ngươi như thân huynh đệ.”
Tô Tiểu Khuyết thấy hắn thần sắc chân thành, trong lòng bất giác ấm áp,
một bụng bi phẫn cũng vơi đi ít nhiều, mỉm cười, nửa ngày mới nói: “Cha
ngươi ngồi trên kia, thật sự là vừa uy phong vừa đáng tự hào.”