Thành Ôn thấy biểu tình hắn bình tĩnh, tựa như chẳng xảy ra chuyện gì,
như thể người đêm qua hung hăng đâm vào trong mình cũng không phải Tưởng Mục Thăng.
Thành Ôn rũ mắt, che đi biểu tình trên mặt. Kỳ thật
Thành Ôn cũng không biết vì sao, nhìn Tưởng Mục Thăng hoàn toàn bình
thản, trong lòng khó hiểu thấy giận dỗi.
Tưởng Mục Thăng mặc quần áo, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thành Ôn ngoan ngoãn nằm trên giường,
nói: "Chuyện của Miêu Chính, Nhị gia không cần hao tâm tổn trí, tôi xử
lý là được."
Tưởng Mục Thăng nói xong, ra khỏi phòng. Nguyên Bắc
đã chần chờ ở ngoài rất lâu, không biết có nên đi vào hay không, vạn
nhất đi vào không đúng lúc thì làm như thế nào, chẳng phải là xấu hổ
muốn chết sao.
Ngay khi Nguyên Bắc lòng vòng ngoài chính phòng,
Tưởng Mục Thăng đã đi ra. Nguyên Bắc cũng không nghĩ tới năng lực của
Tưởng Mục Thăng tốt như vậy, có thể che giấu hết biểu tình. Nguyên Bắc
tự nhiên, nhấc đầu vừa lúc thoáng nhìn vết cào trên cổ Tưởng Mục Thăng.
Anh cũng không phải trẻ con chưa lớn, sao có thể không biết tạo thành
thế nào, lúc này nói chuyện thiếu chút nữa nói lắp.
Tưởng Mục Thăng nhìn Nguyên Bắc một cái, nói: "Tiễn Nhị gia đi, rồi chú tới thư phòng một chuyến."
Nguyên Bắc nhanh chóng gật đầu, Tưởng Mục Thăng không nói thêm nữa, đi vào thư phòng.
Người Thành Ôn khó chịu, Nguyên Bắc đưa cậu về Thành gia. Thành phu nhân
Phượng Nhạn Bình vừa lúc thấy cậu về, bởi vì ngày hôm qua Ôn Soạn phường khai trương, Thành Ôn đã khuya vẫn chưa về nhà, sau đó người Tưởng Mục
Thăng đến nói hôm nay bận rộn quá, Nhị gia sẽ ngụ ở sơn trang của ông
chủ Tưởng, sáng sớm ngày mai về, Thành lão gia cũng không hoài nghi cái
gì.
Phượng Nhạn Bình còn tưởng rằng Thành Ôn bận thật, trong lòng chua loét, ngoài miệng nói: "Ai da, Nhị gia của chúng ta quay lại rồi
cơ à? Nhìn xem bận bịu thế nào kìa, sắc mặt kém như vậy, mệt hả? Nghĩ
cũng đúng thôi, Nhị gia hiện tại là người giàu có, người bên ngoài không so được."
Thành Ôn hiện tại cả người đau nhức, một chữ cũng
không muốn nói với bà ta. Phượng Nhạn Bình mở mắt trừng trừng nhìn Thành Ôn không phản ứng mình mà chỉ lướt qua. Phượng Nhạn Bình dậm chân, hừ
lạnh nói: "Cái gì vậy! Mày cũng chỉ là nhất thời thôi, nhìn xem mày có
thể vui sướng tới khi nào!"
Mai Ngọc thấy Thành Ôn trở về, nhanh
chóng châm trà rót nước. Thành Ôn lại không uống, chỉ nói muốn ngâm nước ấm giải lao, Mai Ngọc cũng không nghĩ quá nhiều, sai người đun nước,
mời Thành Ôn tắm rửa, lại cầm quần áo mới đến.
Trên người Thành Ôn đều là dấu hôn, còn có dấu vết Tưởng Mục Thăng nặn ra, bảo hạ nhân đi ra ngoài, tự mình ngâm nước ấm.
Thành Ôn được nước ấm áp bọc lại, thất thần, không tự chủ được nghĩ đến
chuyện tối ngày hôm qua. Khi đó cũng không biết là Tưởng Mục Thăng quá
điên cuồng, hay là mình quá điên cuồng, cứ không hề tiết chế, ánh mắt
Tưởng Mục Thăng đỏ ngầu, hung hăng xỏ xuyên qua mình, như thể muốn nuốt
hết mình...
Thành Ôn nghĩ, bụng nhịn không được nóng lên, nhanh chóng hít sâu vài hơi, ngăn chặn loại xao động này.
Thành Ôn dùng nước vỗ mặt, nghĩ thầm rằng cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Tưởng Mục Thăng khẳng định cũng coi chuyện là ngoài ý muốn, hai người về sau tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra, vẫn như cũ là người làm ăn,
vậy là đủ.
Thành Ôn nhìn chằm chằm mặt nước, nhịn không được co
rụt đồng tử lại, chẳng qua trận ngoài ý muốn này, cũng làm lộ bí mật của mình ở trước mắt Tưởng Mục Thăng, không biết Tưởng Mục Thăng sẽ đối đãi mình như thế nào.
Thành Ôn ngâm nước, nước ấm tuy rằng đỡ mệt,
nhưng lúc này căn bản không dùng được. Cậu cũng không kiên trì, ngả đầu
là ngủ, khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Cậu nhìn sắc
trời hồi lâu, mặc quần áo tử tế, gọi Mai Ngọc tới. Mai Ngọc cười nói:
"Nhị gia, mở dược thiện phường mệt như vậy sao? Ngài ngủ cả một ngày
luôn!"
Thành Ôn kinh ngạc mà tim đập thình thịch, nhanh chóng ăn
mấy miếng, đi đến Ôn Soạn phường. Dù sao Ôn Soạn phường vừa mới khai
trương, mình cũng là chưởng quầy, thế mà đã bắt đầu bỏ gánh giữa đường.
Lúc Thành Ôn đến, cũng không nhìn thấy Tưởng Mục Thăng. Dù
sao Ôn Soạn phường là một cái trong sản nghiệp đông đảo của Tưởng Mục
Thăng, nói vậy cũng sẽ không đến đây mỗi ngày, ngược lại Nguyên Bắc ở
trong này.
Không nhìn thấy Tưởng Mục Thăng, Thành Ôn thở ra một
hơi, rồi lại cảm thấy trong lòng căng thẳng khó hiểu, loại cảm giác này
cậu cũng không nói thành lời.
Thành Ôn chờ một lát. Vừa qua khỏi
giữa trưa, Ôn Soạn phường cũng không ít khách. Chỗ này là địa phương
nhỏ, nhưng chỗ nào cũng không thiếu người giàu, mọi người lại chưa thấy
qua dược thiện, cảm thấy rất mới mẻ. Huống hồ phẩm giá đồ ăn Ôn Soạn
phường kỳ thật cũng không cao, làm cho người đến Ôn Soạn phường nếm thức ăn rất nhiều.
Trong đám người có một khắc hỗn độn, Thành Ôn nhìn lại cửa, người tới là Miêu Chính.
Ngày ấy Miêu Chính ở Ôn Soạn phường bị kẹp ngón tay, chảy không ít máu, cho
nên tất cả mọi người nhớ rõ hắn, hơn nữa miệng của hắn bẩn thỉu, Miêu
Chính xuất hiện, đã bị người ghé mắt.
Sắc mặt Thành Ôn cũng trầm xuống.
Mặt Miêu Chính bị thương, chật vật, nhưng vẫn cứ mặc rất thể diện, nghênh
ngang tiêu sái bước vào, nhìn thấy Thành Ôn, đổi làm một bộ thành khẩn,
đi lên trước, nói: "Ông chủ Thành! Ông chủ Thành, tôi tới nhận tội,
chúng ta có thể nói chuyện không, chỗ này... Người ở đây nhiều quá, tôi
đây..."
Thành Ôn chưa nói gì, Nguyên Bắc tinh mắt đã đi tới, mặt lạnh lùng, nói: "Ông chủ Miêu có chuyện nói ở đây."
Miêu Chính nhanh chóng chịu thua, run run nói: "Ôi tổ tông ơi, tôi tới nhận
tội, thật đấy! Đại ca của tôi đã đánh tôi thành như vậy, xin ngài, lùi
một bước nói chuyện, được không?"
Thành Ôn lạnh mặt, lại bỗng
nhiên bật cười một tiếng, nói: "Ông chủ Miêu có thành ý như vậy, nếu tôi không nể mặt thì không phải người tốt. Mời vào."
Nguyên Bắc sửng sốt, anh tuy rằng thấy lạ vì sao Thành Ôn hành động như vậy, nhưng cũng không đặt câu hỏi mà dùng mắt nhìn chằm chằm Miêu Chính, nhìn hắn đi
lên lầu hai, sợ hắn làm động tác gì.
Ba người lên lầu hai, vào
phòng, ngữ khí Miêu Chính khác hẳn vừa nãy, sống lưng cũng thẳng lên,
cười nói: "Nhị gia, tao khuyên mày, cho nó đi ra ngoài trước, lời này
vẫn là hai ta nghe là đủ."
Thành Ôn cười lạnh: "Từ miệng ông chủ Miêu nói ra, có thể có lời hay gì, ai ở đây chẳng như nhau?"
Miêu Chính hừ hừ một tiếng, nói: "Cứng cỏi đấy! Thế thì tao nói! Mày cũng
nhìn thấy rồi, vết thương trên mặt tao đều là đại ca của tao đánh, đánh
không nhẹ, còn khóa hết tiền ở ngân hàng tư nhân của tao, hiện tại tao
không lấy được một đồng tiền nào từ Miêu gia. Được rồi, Tưởng Mục Thăng
lại còn chơi chiêu. Tưởng Mục Thăng không lưu đường sống cho tao, hiện
tại toàn người trong thiên hạ cũng không dám mua một hạt gạo trong kho
gạo của tao, ngay cả nguồn nhập hàng cũng bị chặt đứt, để tao tự sinh tự diệt chắc?"
Miêu Chính nói xong, lộ ra vẻ mặt cười quái dị, nói: "Thành nhị gia, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng trước mặt, ngày đó mày bị Tưởng Mục Thăng mang đi, có phải được đ*t đặc biệt thích không? Tao mất công thế, còn không phải chắc!"
"Mày nói cái gì!"Nguyên Bắc nghe nhất thời nổi giận, tiến lên một bước, siết nắm tay muốn đánh Miêu Chính.
Thành Ôn đưa tay ngăn Nguyên Bắc lại, sắc mặt tuy rằng không tốt, nhưng cũng
không nổi giận, giọng cứng nhắc, nói: "Ông chủ Miêu nói một tràng, còn
chưa nói đến chuyện chính, ngài rốt cuộc muốn nói gì?"
Miêu Chính "khà khà" cười nói: "Vẫn là Thành nhị gia thông minh. Tao đến giải
thích, chuyện không thoải mái ngày đó, chúng ta quên đi. Mày đi nói với
ông chủ Tưởng, bảo cậu ta đừng làm khó dễ cửa hàng của tao. Dù sao thì
mày xem mặt tao bị thương, cũng bị đánh rồi. Thành nhị gia cũng không
phải hoàn toàn không có chỗ tốt, chỉ sợ hiện tại người vẫn ngứa ngáy.
Thế nào, chỗ kia của Tưởng Mục Thăng to không, cho mày sướng không? Nếu
hôm nay mày không đồng ý, khà khà, Tưởng Mục Thăng không cho tao sống
tốt, tao cũng không cho chúng mày sống tốt. Chuyện hay đấy của chúng
mày, tao sẽ tuyên dương ra ngoài!"
Sắc mặt Thành Ôn lãnh đạm, cười nói: "Hóa ra ông chủ Miêu không phải đến để giải thích mà là đến để uy hiếp người?"
"Ha, đúng như vậy đấy. Miêu Chính tao là người Miêu gia ở kinh thành, nước
tiểu còn quý giá hơn Thành gia mày, sao để cho đĩ điếm bị đ*t như mày
giương oai!"
"Xem ra ông chủ Miêu mới ngã đau một lần chưa thấy
khôn," Thành Ôn chậm rãi nói: "Tôi phải thay Miêu đại soái, quản giáo
anh mới đúng."
Cậu nói xong, nhìn thoáng qua Nguyên Bắc. Nguyên
Bắc bị chọc tức không nhịn được, ngực đè ép một ngụm hỏa khí, chỉ chờ
Thành Ôn lên tiếng, lúc này nhìn thấy ánh mắt Thành Ôn, nhất thời một
bước vọt qua, một cước đá vào bụng Miêu Chính.
Nguyên Bắc
thoạt nhìn cũng không cường tráng, nếu không phải mặt lạnh, kỳ thật coi
như là nhã nhặn. Nhưng anh cũng là người học võ, Miêu Chính sống an nhàn sung sướng làm sao có thể đánh thắng được Nguyên Bắc, bị một cước đạp
văng ra ngoài, lăn xuống mặt đất như chó, lại đập người vào chân bàn,
chịu đau kêu to lên giống như heo bị mổ.
Thành Ôn lạnh lùng nhìn, nói: "Đừng đạp chết, xui. Trói lại, treo lên xà nhà."
"Mày dám! Tao xem chúng mày dám đụng đến tao... Á á!"
Miêu Chính còn chưa nói xong, Nguyên Bắc đấm một cái vào mặt hắn, cười lạnh: "Nếu không phải Nhị gia tính nết tốt, tao đã sớm đánh chết mày, cho mặt mày như lợn."
Dứt lời anh nhìn thoáng qua, không thấy dây thừng, không cách nào buộc, lại cởi áo của Miêu Chính ra, chỉ để lại quần, áo
khoác cùng áo lót vừa lúc trói chặt tay, một cái khác buộc lên xà nhà.
Thành Ôn nếu không phải hiện tại người không thoải mái, tất nhiên tự mình
xông lên đá mấy cái, lúc này chỉ có thể ngồi trên ghế, uống trà. Miêu
Chính mới đầu còn hung hăng, miệng mắng cha chửi má, nhưng không chịu
nổi mấy đá của Nguyên Bắc đánh hắn như bao cát, rất nhanh kêu cha gọi mẹ bắt đầu cầu xin tha thứ, chửi mình không phải người.
Tưởng Mục
Thăng nghe nói Miêu Chính đến Ôn Soạn phường, lập tức ngồi không yên,
đuổi tới Ôn Soạn phường, lên lầu hai, đẩy cửa phòng bao ra, thế nhưng
lại nhìn thấy cảnh buồn cười như thế.
Nguyên Bắc đánh đến độ mắt
Miêu Chính nổ sao, Thành Ôn ngồi một bên uống trà, nhàn nhã, giọng lại
ôn hòa như bình thường, nói: "Tiểu Bắc, đừng đánh mặt, tốt xấu cũng là
người Miêu gia quý phái."
Nguyên Bắc cười nói: "Nhị gia, lúc này
tôi cũng không thể nghe ngài, không để lại mấy dấu trên mặt, tôi cũng
cảm thấy có lỗi với nó!"
Miêu Chính bị đánh như đầu heo, người béo múp bị lột sạch, bị treo lên xà nhà, cực kì buồn cười.
Miêu Chính nhìn thấy Tưởng Mục Thăng bước vào, giống như nhìn thấy cha ruột, nhất thời gào: "Ông chủ Tưởng! Ân nhân! Ân nhân! Cứu tôi á... Đừng đánh nữa, đau chết mất! Đừng đánh nữa!"
Tưởng Mục Thăng lúc này mới
thở ra một hơi, nhìn Miêu Chính thế này, lòng căng thẳng. Thành Nhị gia
thật đúng là người ngàn vạn không thể đắc tội.
Thành Ôn thổi trà, vẫn ung dung nhấp một ngụm trà, cười nói: "Không đánh cũng được, nhưng tôi có điều kiện."