Tạo Tác Thời Quang
Ngũ hoàng tử hết sức cung kính đối với Thái tử, cung kính đến mức không nhìn ra giữa huynh đệ có tình cảm gì.
Nhìn hai vị hoàng tử này, Hoa Lưu Ly cảm giác mình không nên đứng ở chỗ này, mà nên lẫn vào trong đám người. Nàng vén lại phần tóc rơi ra sau vành
tai, yên lặng lui về sau từng bước.
Người Kinh Thành rất
thích các loại tin đồn, nàng sợ sáng sớm ngày mai sau khi rời giường,
lời đồn đãi náo nhiệt nhất Kinh Thành sẽ là "Thái tử cùng Ngũ hoàng tử
tranh đoạt nữ nhi của Hoa tướng quân trước mặt mọi người ", chờ phụ thân cùng mẫu thân hồi kinh, nàng cùng Tam ca nhất định sẽ bị mắng.
Vừa đúng lúc này, Pháo hoa được đốt lên, cả bầu trời hoàng cung bị ánh sáng chói lóa của pháo hoa bao quanh, đẹp đến mức làm người ta quên mất bây
giờ là đêm tối.
Hoa Lưu Ly không tự chủ ngửa đầu nhìn lên trời, không dời được ánh mắt.
Thái tử cùng Ngũ hoàng tử đã sớm quen với sự tráng lệ này, không cảm thấy
loại pháo hoa này hiếm có gì, nhưng khi nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn
ngửa đầu, bọn họ cũng nhìn bầu trời mấy lần.
Pháo hoa hoa lệ nổ tung, lại biến mất rất mau. Hàng năm thợ chế luyện pháo hoa thủ công cũng phí hết tâm tư nghiên cứu chế tạo dạng mới, nhưng có thể người
ngồi ở chỗ này, có bao nhiêu người có thể chân chính thưởng thức?
Hoa Lưu Ly đang cầm ấm lò sưởi, ngửa đầu nhìn những pháo hoa này nở rộ lại
dập tắt, ánh mắt vô cùng nghiêm túc. Cho đến khi pháo hoa kết thúc, nàng mới thỏa mãn thu hồi ánh mắt, nghiêng đầu thấy Thái tử cùng Ngũ hoàng
tử còn đứng ở chỗ cũ: " Pháo hoa trong cung, thật là đẹp mắt."
" Đêm trừ tịch trong biên quan, náo nhiệt sao?" Thái tử nhìn đôi mắt tiểu cô nương đen nhánh trong trẻo, trong lòng mơ hồ có chút thương tiếc.
Nàng sống ở nhà phú quý, bởi vì phụ mẫu cầm binh, từ khi ra đời đều ở
nơi lạnh lẽo khổ cực, tuy là người nhà nuông chiều, cũng không so được
với cuộc sống thoải mái ở Kinh Thành.
"Rất náo nhiệt." Hoa
Lưu Ly gật đầu, "Mọi người hội tụ chung một chỗ ca hát khiêu vũ, ăn thịt nói chuyện phiếm, quân dân cùng vui."
Trong quân không thể
uống rượu, nhưng dân chúng biên quan đau lòng binh lính khổ cực, lúc qua năm mới, nghĩ hết biện pháp cho lính ăn uống, sợ binh lính không chấp
nhận, bọn họ thường thường ném đồ xuống bỏ chạy.
Trong quân
quy củ sâm nghiêm, binh lính không thể quấy rầy dân chúng, không thể phá hư đồng ruộng, cũng không có thể cầm đồ dân chúng. Nhưng ngày trừ tịch, nếu có tiểu cô nương đưa đồ cho tình lang trong quân, các trưởng quan
cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, giả bộ làm cái gì cũng không
biết.
Phụ thân nói với nàng, bảo vệ Thanh Hàn châu không chỉ là tướng sĩ trong quân, còn có dân chúng Thanh Hàn châu.
Tới Kinh Thành, nàng biết mình cùng Tam ca đến Kinh Thành có ý nghĩa gì.
Điều này biểu hiện tín nhiệm cùng trung thành của Hoa gia đối với hoàng gia.
Hoa gia không thể ngã, nếu bọn họ ngã xuống, chịu ảnh hưởng không chỉ có
bọn họ, còn có vô số tướng lãnh binh lính, thậm chí là dân chúng biên
quan vô tội kia.
Nàng nghiêng đầu nhìn Thái tử một cái, nói
tiếp sơn thủy biên quan, người biên quan, còn có những binh lính thủ vệ
cửa thành.
"Trong quân thịt nướng rất thơm..." mí mắt Hoa
Lưu Ly khẽ run, "Đáng tiếc người nhà luôn không để cho thần nữ ăn nhiều, thần nữ chỉ có thể ngồi ở bên cạnh phụ thân vừa nhìn bọn lính ngoạn
náo."
"Có vị Tham tướng vô cùng lợi hại, thời gian một chén
trà có thể khâu vá sửa lại hai cái quần, sau đó trong quân cử hành cuộc
so tài khâu vá, đều không cho báo danh." Hoa Lưu Ly cười liếc mắt, "Có
hắn thi, người khác không thắng được."
Hàng năm triều đình
cũng sẽ phái quan viên đến biên quan thị sát, Thanh Hàn châu là yếu địa
chiến lược của Đại Tấn, khí hậu ác liệt, giao thông bất tiện, là địa
phương gian khổ nhất. Thái tử dù chưa đi qua nơi đây, nhưng nhìn mỗi vị
quan viên thị sát sau khi trở lại viết tấu chương, trong lòng đại khái
hiểu rõ tình huống cụ thể đối với Thanh Hàn châu có.
Hắn cho là Hoa Lưu Ly sẽ oán trách Thanh Hàn châu không tốt, không nghĩ tới
nàng nói đến nơi náo nhiệt tốt đẹp trong trí nhớ.
Nhìn mặt
mày tiểu cô nương đều là nụ cười cùng hoài niệm, đáy mắt Thái tử nhiều
dịu dàng. Đưa ánh mắt thu hồi lại từ trên người Hoa Lưu Ly, Thái tử nói : "Đợi xong nước Kim Phách, triều đình sẽ từ từ đặt điều kiện để Thanh
Hàn châu thông thương cùng nước nhỏ chung quanh, cuộc sống dân chúng địa phương sẽ càng ngày càng tốt."
Hoa Lưu Ly trợn to hai mắt, nàng hiểu điều này là cái gì, không nhịn được cười híp mắt: "Đa tạ Thánh thượng cùng Điện hạ!"
"Là bởi vì đại tướng quân đánh bại nước Kim Phách, bắt sống Nhị vương tử
bọn họ, để cho nước Kim Phách cắt thành, ký sách đầu hàng, mang đến hòa
bình cùng dẹp yên cho Thanh Hàn châu, triều đình mới dám mở đường thông
thương." Thái tử cảm thấy nụ cười sẽ lây, thấy Hoa Lưu Ly cười rực rỡ
như vậy, hắn nhếch khóe miệng thế nào cũng không khép lại được, "Là phụ
hoàng cùng cô nên nói cám ơn Hoa gia."
Cả nhà Đại tướng quân cũng canh giữ ở Thanh Hàn châu, nếu Thanh Hàn châu thất thủ, cả Hoa gia không thể sống.
Hoa Lưu Ly nhớ lại phụ thân đã nói.
"Bệ hạ nguyện ý cho cả nhà chúng ta tới đây, không lưu phụ nữ và trẻ con
Hoa gia ở kinh thành, chỉ vì chưa bao giờ hoài nghi tới sự trung thành
của Hoa gia. Bệ hạ lấy thành tâm để đợi, Hoa gia nên lấy nhiệt huyết
trung thành tương báo."
"Điện hạ nói quá lời." Hoa Lưu Ly
nói, "Nếu không có bệ hạ, dù có mười Hoa gia, cũng không cách nào đánh
bại nước Kim phách."
"Thái tử, Quận chúa." Hiền phi đi tới
bên cạnh hai người, mỉm cười nói, "Bên cạnh náo nhiệt như vậy, sao hai
người các ngươi đơn độc đợi ở chỗ này?"
Đơn độc? Hoa Lưu Ly
nhíu mi, Ngũ hoàng tử ở trong mắt Hiền phi không tính là người sao? Nàng quay đầu lại nhìn về phía Ngũ hoàng tử mới vừa rồi Ngũ hoàng tử đứng
đó, giờ người đâu?
Này Ngũ hoàng tử tế như thế, sau khi
nghe xong lời khen ngợi nàng vắt hết óc, liền yên lặng đi? Khen một bức
tranh có núi giống như mực, nước giống như đường cong, mây giống như sợi tơ, là bán lương tâm đến cỡ nào, không dễ dàng cỡ nào, hắn có biết hay
không?
Hiền phi thấy Hoa Lưu Ly không nói lời nào, tiếp tục
nói: "Các ngươi trẻ tuổi ở chung một chỗ trò chuyện cũng tốt." Hoa gia
tiểu cô nương này, gieo họa nam nhân Kinh Thành đều được, chỉ cần chớ
cùng chung một chỗ cùng nhi tử của nàng, thì nàng chính là tiểu tiên nữ
từ trên trời giáng xuống.
"Hiền phi nương nương." Thái tử
nghiêng đầu nhìn về phía Hiền phi: "Nương nương cảm giác mình quá lớn
tuổi, cần trao đổi nhiều cùng người trẻ tuổi?"
Hiền phi: "..."
"Như vậy cũng tốt." Thái tử mỉm cười vui mừng, "Cô gia nghe một vị lão thái y nói, tâm tính trẻ tuổi của người già sẽ chậm."
Hiền phi mới phản ứng được, Thái tử là có ý gì. Hiền phi tự nhận vẻ thùy mị xuất
chúng, hận nhất chính là cái chữ "Lão" này, nàng nhìn trên mặt Thái tử
ân cần, nụ cười hòa ái trên mặt gần như không nhịn được.
"Hiền phi nương nương?" Thái tử bất động thanh sắc từng bước tới, vừa lúc
ngăn cản cả người Hoa Lưu Ly sau lưng mình, "Cô nói sai rồi?"
"Thái tử điện hạ nói đúng." Hiền phi đã không để ý tới Hoa Lưu Ly, tất cả lực chú ý của nàng đặt ở trên người Thái tử, "Bổn cung nhớ."
Chờ ta mà đoạt được Thái tử vị, Bổn cung sẽ làm ngươi khóc gọi Bổn cung là mẫu hậu!
Hôm nay Hiền phi, vẫn dã tâm bừng bừng.
"Vậy thì tốt rồi." Thái tử không có ý định lưu Hoa Lưu Ly đơn độc đợi ở
chung một chỗ cùng những phi tần hậu cung này, hắn để cho thái giám đã
đổi ấm lò sưởi tay cho nàng: "Cung yến sắp kết thúc, cô dẫn ngươi đi tìm lệnh huynh."
Hoa Lưu Ly yên lặng quay đầu lại liếc nhìn nụ cười vặn vẹo của Hiền phi, lại nhanh chóng thu ánh mắt trở lại.
Nàng cảm giác được Hiền phi không thích cùng bài xích đối với nàng, nghe
Thái tử giúp nàng chèn ép lại, nàng cảm thấy thật sự là... Thật là vui!
Thái tử không hổ là nhi tử được bệ hạ thương yêu nhất, ngay cả bản lĩnh nhân khí cũng dày công tôi luyện như vậy.
"Tiểu thư, ngài thế nào?" Cách Hiền phi không xa, một vị nữ tử vốn đi hướng bên này, dừng bước.
Nàng nhíu mày liễu lại, tựa hồ vì mới vừa mới nhìn đến một màn kia cảm thấy không thích.
"Nhân vô lễ tắc bất sinh, sự vô lễ tắc bất thành*." Nữ tử nhìn bóng lưng Thái tử rời đi, vẻ mặt có chút phiền muộn, "Hiền phi nương nương tuy chỉ là
thứ thiếp, nhưng Thái tử thân là Thái tử, nên lấy lễ chi đãi."
*
Tuân Tử – nhà Nho, nhà tư tưởng nổi tiếng của Trung Hoa vào cuối thời
Chiến Quốc, trong cuốn “Tuân Tử – Tu thân”, đã viết: “Nhân vô lễ tắc bất sinh, sự vô lễ tắc bất thành, quốc gia vô lễ tắc bất ninh”, có nghĩa:
người không thủ lễ, không cách nào sinh tồn; làm việc không có lễ, không thể thành công; quốc gia không có lễ thì không thể an nội mà bình
ngoại.
"Nhưng nô tỳ cảm thấy, lời mới rồi của Hiền phi nương nương, có chút..."
"Thân là quân tử, lại há có thể bởi vì một đôi lời trưởng bối mà sinh lòng
bất mãn, huống chi hắn còn là Thái tử một nước." Nữ tử xoay người, lui
lại phương hướng đi tới.
Nàng đi tới bên người một vị phụ
nhân ngồi xuống, nhìn đám người phía xa náo nhiệt vui mừng, ánh mắt yên
tĩnh mở miệng: "Mẫu thân, Thái tử không có dáng vẻ của vua, nữ nhi...
cùng hắn không thích hợp."
"Cái gì?" sắc mặt Phụ nhân khẽ
biến, nàng nhìn nữ nhi, sau một lúc lâu mới nói: "Tú Doanh, thế gian
cũng không có quân tử chân chính."
"Nhưng hắn là Thái tử." Tú Doanh khẽ lắc đầu, "Thế gian những người khác có thể không hoàn mỹ, Thái tử lại không thể."
Phụ nhân kinh ngạc nhìn nữ nhi, tựa hồ không hiểu tại sao nàng có ý nghĩ như vậy: "Tú Doanh, ta rất hối hận."
"Mẫu thân?" Đỗ Tú Doanh không hiểu nhìn phụ nhân.
"Ta không nên để cho công công bà bà nuôi dạy con." Phụ nhân bất đắc dĩ nhìn nàng, "Có một ngày, con sẽ rõ."
Nàng cũng cảm thấy nữ nhi không thể gả cho Thái tử, chẳng qua là lo lắng cách nhìn của nàng với cuộc sống.
Một người nếu bị toàn bộ lễ giáo quy củ trói buộc, không có nửa điểm vì mình, cũng chỉ là cái xác không hồn hoàn mỹ thôi.
"Mẫu thân, ta như vậy rất tốt." Đỗ Tú Doanh lắc đầu, "Quân tử nên đoan chính như ngọc, Thái tử không phải là phu quân ta."
"Được." Đỗ phu nhân thở dài một tiếng, không khuyên nữa, cũng biết mình khuyên
không được. Công công là cựu thần hai đời, vừa là đế sư, hiện tại mặc dù đã cáo lão, nhưng vẫn rất có uy vọng.
Mấy ngày trước đây bệ hạ cố ý triệu kiến công công, quả thật có ý tứ để cho nữ nhi Đỗ gia gả cho Thái tử.
Thế nhân đều biết nam nữ Đỗ gia biết sử thiện học hiểu lễ, chính là danh
môn vọng tộc truyền thừa trăm năm. Bệ hạ có để cho nữ nhi Đỗ gia làm
Thái tử phi, Đỗ gia cũng không phải là quá mức ngoài ý muốn.
Nhưng công công cũng không quá thưởng thức đương kim Thái tử, hiện nay nữ nhi lại...
Hôn sự Đỗ gia cùng hoàng gia, làm không được. Chẳng qua là bệ hạ cũng không tỏ thái độ rõ rệt để cho nữ nhi Đỗ gia làm nhi tức hoàng gia, ngay cả
cự tuyệt bọn họ đều không thể mở miệng.
Cung yến kết thúc,
hoàng cung lại khôi phục sự yên lặng lần nữa. Thái tử sãi bước đi vào
Thần Dương cung, sau khi hành lễ với Hoàng đế, không nhịn được ngáp:
"Phụ hoàng, ngài triệu kiến nhi thần vào giờ Tý, là muốn cho nhi thần
bao áp tuổi?"
"Đều đã bao tuổi, còn muốn đòi trẫm bao áp tuổi?" Hoàng đế nói, "Trẫm có chuyện phải nói cho con."
Thái tử ngồi ở trên ghế, nhấp một hớp canh nóng, tư thái tự tại giống như trong cung mình.
"Trẫm cố ý để cho cháu gái Đỗ Thái Sư làm Thái tử phi của con, ý của con như
thế nào?" trong chuyện hôn sự, Xương Long đế cũng không chuyên quyền độc đoán, khi hắn có ý bước đầu, cũng sẽ hỏi ý các con.
"Đỗ Thái Sư?" Thái tử thả canh nóng lại trên bàn, không dám tin nhìn Xương Long đế, "Phụ hoàng, ngài nghiêm túc?"
"Đỗ Tụng Văn, quả thật có chút cố chấp, có lẽ cháu gái hắn không giống
hắn?" Nhớ lại chuyện cũ, trong lòng Xương Long đế có phiền phức. Thái tử là do đích thân hắn nuôi dạy, hắn cảm giác nhi tử mình đều tốt, hết lần này tới lần khác Đỗ Tụng Văn không cho là như vậy, thậm chí ngay cả
Thái tử ăn cái gì cũng có thể chọn một phần ba bốn.
Đại thần giống như Đỗ Tụng Văn này, vận khí tốt nhất đời này chính là gặp hai
đời Đế Vương lòng dạ rộng lớn, nhưng Đế Vương lòng dạ rộng lớn nữa, nội
tâm cũng có một chút mang thù nhỏ.
Thái tử lắc đầu cự tuyệt: "Phụ hoàng, nhi thần là nhi tử ngài cũng không nỡ mắng. Nếu để nữ nhi
Đỗ gia làm Thái tử phi, chẳng phải muốn Đỗ gia lão gia tử kia ngày ngày
mắng nhi thần?"
"Con là nhi tử trẫm thích, văn võ song toàn, lòng có nhân đức, người nào có thể mắng con?" Nghĩ đến Đỗ Tụng Văn có
thể sẽ quơ tay múa chân đối với hài tử mình nuôi lớn, trong nháy mắt
Xương Long đế không vui.
Nhi tử mình không tốt, cũng chỉ có hắn có thể mắng.
Huống chi Thái tử rất tốt. Ba tuổi học văn, bốn tuổi tập võ, dáng dấp đẹp
mắt, gồm nhiều mặt trung dũng hiếu đức, người trẻ tuổi trong triều so
được với Thái tử?
Coi như thỉnh thoảng có chút vấn đề nhỏ, vậy cũng không hại đến đại thể, nhân vô thập toàn sao.
Tác giả có lời muốn nói: Xương Long đế hộ tử cuồng ma: Trẫm không phải là
nhằm vào người nào, nhưng trẫm cảm thấy, tôn nhi của mọi người, không có ai so được với Thái tử.