Mùa đông năm Xương Long thứ ba mươi, dân chúng Tấn triều đắm chìm trong
vui sướng. Từ lâu Đại Tấn và nước Kim Phách bên cạnh đều không vừa mắt
nhau, lần này Hộ Quốc Đại Tướng quân không chỉ đánh Nước Kim Phách kêu
cha gọi mẹ, mà còn bắt sống đại vương tử dũng mãnh thiện chiến của bọn
họ ở trên chiến trường, để cho Nước Kim Phách phải cắt thành bồi thường, cúi đầu xưng thần, đơn giản làm cho cả trên dưới Tấn triều đều hãnh
diện, đi bộ cũng thấy gió.
Trong lúc nhất thời dân chúng đã xem Hộ Quốc Đại Tướng quân thành sao
Vũ Khúc hạ phàm, hắn là con trai thứ ba cũng là thiên binh thiên tướng
chuyển thế, bởi vì đương kim Bệ Hạ anh minh thần võ, là minh quân trăm
năm khó gặp, cho nên cố ý hạ phàm phụ tá minh quân, trợ giúp Tấn triều
phồn vinh thịnh vượng, khắp bốn phương tám với.
Bất kể thế nào, tóm lại chính là bệ hạ anh minh, Hộ Quốc Đại Tướng quân hạ phàm cũng cực khổ.
Lúc này tại trạm dịch cách kinh thành vài trăm dặm, Dịch Thừa ăn mừng
Tấn quốc đại thắng, cố ý treo hai ngọn đèn lồng màu đỏ ở đại môn trạm
dịch.ddlqd Tuy nhiên mấy ngày gần đây tuyết rơi đầy trời, cũng không có
quan viên nào ngang nơi đây, cho nên dụng tâm của hắn cũng không có
người nào nhìn thấy.
*Dịch thừa: chức quan trông coi trạm dịch
Dịch Thừa đang cầm một đĩa đậu rang, đứng ở cửa nhìn tuyết đọng trong
sân ngẩn người, gió lạnh quét râu ria ngổn ngang của hắn ngã trái ngã
phải.
"Ai." Tuần kiểm đi tới bên Dịch Thừa, vẻ mặt đau khổ nói: "Cũng không biết khi nào sóng gió ở nơi này mới hết."
Lần này tội phạm được áp tới đây, nghe nói là đại quan trong kinh thành phạm vào công việc, người còn chưa áp tải tới đây, cũng đã có người tới chào hỏi, nói là không được sơ suất. Thân là Tuần kiểm trạm dịch, hắn
chỉ có thể ngày ngày canh giữ chỗ này, tránh cho đại quan này gặp chuyện không may.
Những đại quan này, năm nay bị lưu đày, sang năm lại phục hồi nguyên
chức. Bên này có người muốn đạp, bên kia có người muốn bảo vệ, xui xẻo
là những tiểu lâu la phía dưới này, ai cũng không đắc tội nổi.
"Cũng đã là tù nhân, còn thích sĩ diện, lão tử cũng không muốn phục
vụ." Dịch thừa hứ một cái, nhổ vỏ đậu trong miệng xuống nền tuyết,
"Không thể yên tĩnh."
Vừa dứt lời, xa xa thấy xe ngựa cuối quan đạo tới đây, cũng nhìn ra lai lịch không nhỏ.@d!d!lqd
Dịch thừa nhét dĩa đậu vào trong tay Tuần kiểm, vỗ vỗ áo dài hơi cũ, bộ mặt tươi cười nghênh đón.
Tuần kiểm liếc mắt, ngoài miệng nói không phục vụ, xoay người thấy quyền quý liền chân chó.
Cũng không biết ngựa kéo xe là thần câu gì, cho dù đi lại ở trong đống
tuyết, bốn vó cũng vững vàng, rất là uy mãnh. Hộ vệ mặc binh giáp ở xung quanh bốn phía xe ngựa, ánh mắt sáng quắc, hoàn toàn khác biệt những
binh lính đóng quân trong thành, giống như là trải qua huyết tẩy trên
chiến trường.
Tuần kiểm ý thức được thân phận người đi đường này không đơn giản, vội
vàng đặt dĩa đậu trong tay trên cửa sổ, cũng xông tới, lộ ra nụ cười
nịnh hót tương tự Dịch thừa.
Lầu hai, trên gác gỗ từ từ đẩy ra một khe hở, lộ ra đôi mắt núp trong bóng tối.
"Hoa gia người tới."
"Có thể... Bắt đầu."
Xe ngựa mới vừa dừng lại ở bên ngoài trạm dịch, Dịch thừa mỉm cười tiến lên thở dài nói : "Hạ quan là Dịch thừa nơi này, không biết quý nhân từ nơi nào đến?"
"Bọn ta từ châu Thanh Hàn."Tướng lãnh đi đầu lấy ra một phần văn thư
qua cửa, "Hộ tống gia quyến Đại Tướng Quân hồi kinh trước."
"Thì ra là gia quyến Đại Tướng Quân? !" Dịch thừa cung kính trả lại văn thư cho võ tướng, "Quý nhân cửa mau mau mời vào."
Rèm xe phía trước giật giật, Dịch thừa cúi đầu, không dám nhìn thẳng dung nhan quý nhân.
Chỉ thấy góc rèm nhấc lên, một đôi giày nhung dính ít bụi đất bước ra
ngoài, áo choàng hồng diễm lắc lư ở trên xe ngựa, mơ hồ lộ ra váy gấm
thêu hồng mai trên nền trắng tuyết trong áo choàng.*chỉ_đăng_tại!ddlqd
Hoa Lưu Ly đi ra xe ngựa, nhìn về phía trước trạm dịch rách rưới, trầm mặc chốc lát, nghiêng đầu ngồi xuống lại: "Ta cảm thấy còn phải tiếp
tục lên đường thì hơn."
Vẻ mặt ma ma như thường đã quen nàng hay soi mói nên khuyên nhủ: "Huyện chủ, cách trạm dịch này gần trăm dặm, trên đường tuyết đọng, ngay cả
nơi tắm rửa cũng không có, ngài nghĩ lại đi."
Hoa Lưu Ly nhíu chân mày đẹp lại, lại nhớ đến rèm che lại, nghiêng đầu thấy các chóp mũi tướng sĩ bị gió tuyết đông lạnh phải đỏ bừng, mặt
nghiêm lại nói: "Ở chỗ này nghỉ một đêm, ngày mai liền đi."
Ma ma ném đồng mấy bạc vụn cho Dịch thừa: "Chuẩn bị nhiều nước nóng."
"Được." Dịch thừa cười đáp ứng, hắn thích loại quý nhân xuất thủ hào phóng này, đỡ lo nhiều so với phạm quan nhốt ở trên lầu.
"Muội muội, cẩn thận." Mới từ trên lưng ngựa xuống Hoa Trường Không
thấy mặt tiểu muội muội nghiêm túc sẽ nhảy từ trên xe ngựa xuống, vội
vàng tiến lên đỡ nàng: "Chậm một chút, trên đất tuyết dày như vậy, hay
ca ca cõng muội đi vào?"
Vẻ mặt ma ma bình thản nhìn một màn này, mặt trái của những con nhà quyền quý, cũng có vô số nhà nuông chìu hài tử,